Hồng Mông Linh Bảo

Chương 435





Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Chương 435 Thần tướng Hàn Tinh
Tống Nhan ngơ ngẩn suy nghĩ vẫn không tin có người thát ra khỏi trận pháp dễ dàng như vậy. Một lúc sau hắn mới nghe tiếng Tôn Nghiêm nói:
- Hắn cũng là một trận pháp đại sư, tài năng hẳn là hơn tiên sinh đây một bậc.
- Sao có thể, dù một trận pháp đại sư muốn cũng phải mất một số thời gian, chính tôi muốn ra khỏi trận pháp cũng không nhanh như vậy, như ẩn thân thuật bước sang thế vô hình.
Thì ra Hàn-Tinh thông báo cho Khổng Tuyết Băng Tâm chuẩn bị sẵn sàng, Cổ Loa Thành sẽ đem lên thần giới để chàng đón thiên kiếp. Cổ Loa thành lập tức giới nghiêm, ai về nhà đấy vì trọng lực áp bách tiên nhân không ai chịu nổi.
Chưa đầy mười phút, Minh triệu tập Cổ Loa Thành xuyên việt lên thần giới. Chàng dùng thần thức dò xét tìm chỗ rộng hoang vu để đón thiên kiếp, cuối cùng chọn khu vực đại dương, Cổ Loa Thành dừng trên đại dương độ cao một ngàn cây số.

Hàn Tinh dùng thần di trực tiếp trong Cổ Loa thành khiến Trân Trân không kịp thấy cảnh Cổ Loa Thành bên ngoài. Nàng cảm giác mình đang ở trong một thế giới khác lạ. Chỉ thấy Hàn Tinh nói:
- Nhờ chị ở ngoài canh chừng một chút nơi đây thành trì chính là của em.
Chàng quét thần thức thấy người trong thành đều nằm dài ra không sao gượng dạy được, Khổng Tuyết, Lương Sơn... cũng chịu đựng trọng áp đến cực hạn, ngồi xếp bằng không nhúc nhích. Chỉ có bảy chân thần chàng đem đã về vẫn thoải mái, chẳng những không chịu ảnh hưởng xấu còn phấn kích vui mừng, nhưng lúc này thiên uy giáng xuống bảy tên biến sắc run rẩy..
- Nguy rồi. Có người độ thiên kiếp, là thần kiếp.
Hàn Tinh xem thoáng qua vào ngay trong phòng ngự trận, Thiên Kiếp Đài nơi có sẵn hai tảng cổ loa thạch xoay chuyển.
Nơi đây chàng khởi sự bố trí, mục đích cho độ kiếp giả độ kiếp thu lấy tiên thạch đồng thời hấp thu lôi điện năng lượng để hoàn thành việc xây đáp Cổ Loa thành phần còn lại. Cho đến nay Thiên Kiếp đài đã được sử dụng trên dưới hai ngàn lần, thiên kiếp thụ giả các tầng lớp khác nhau đều có thể cậy vào Thiên Kiếp đài bảo đảm ngăn cản nguy hiểm, lại vẫn có tác dụng tẩy lễ cả thân thể lẫn linh hồn thần trí.
Cổ Loa Thành hiện nay đã hoàn thành đến tầng mười hai, nhưng chỉ sử dụng đến tầng bảy. Tử tầng tám đến tầng mười hai tuy đã ổn định nhưng Khổng Tuyết Băng Tâm thấy chưa cần thiết vì nhân số còn ít, những tầng sinh hoạt sầm uất chỉ có ba tầng dưới cùng. Trong đó đã bắt đầu có nhiều tông phái khai sơn lập phái tu luyện ngay trong thành.
Hàn Tinh nhận thấy Thiên Kiếp đài vững chắc hơn mình tưởng nên yên tâm. Lần này độ thiên kiếp bất đắc dĩ mới phải dùng đến Thiên Kiếp đài, Cổ Loa thành phải đem tận thần giới khiến gây ảnh hưởng tất cả dân thành. Chàng thấy bao nhiêu trẻ sơ sinh bị trọng áp thở không nổi nên vội bố trí thêm mười tầng phòng ngự thần trận chung quanh các khu dân cư của bảy tầng. Thiên Kiếp đài chuyển dọn lên tầng thứ mười hai.
Vừa chuẩn bị xong chàng cảm thấy thần khí lẫn chân nguyên trong đan điền mất khống chế như nổi sóng lớn, phá bức tường rào vọt vào kinh mạch...
- Bùng!
Hàn-Tinh run lên bần bật, toàn thân vặn vẹo, sắc mặt lúc trắng lúc xanh mồ hôi lẫn máu tuôn ra, thất khiếu rỉ máu. Trong nội thể toàn thân một nỗi đau đớn kinh khủng lên đến tận não bộ, kinh mạch vỡ nát nhiền chỗ, thức hải khí năng từng đoàn cuốn phá bừa bãi. Nguyên bổn Thánh Anh ngồi tĩnh tạo trong thức hải trước Hồng Mông Linh Bảo Châu, Nhị Thánh Anh tĩnh tọa trong đan điền, khốn trụ chân nguyên tinh thần lực, ý chí lực dùng đến cực hạn cố khống chế thần khí chân nguyên. Kinh Mạch các nơi bị toái vỡ được tái lập không biết bao nhiêu lần, cho đến khi trong đan điền thần nguyên tụ lại một điểm nhỏ, đem tất cả thần khí chuyển hóa thành thần nguyên chất lỏng. Nguyên trước đây chàng đã chuyễn hoán toàn bộ tiên nguyên sang thần nguyên, sau đó luyện thể không ngờ qua cuộc sống sinh hoạt bình thường thân lại tự hấp thụ theo quán tính thần khí khiến hiện trạng bây giờ ngoài thần nguyên còn có nhiều thần khí.
Cũng may chàng đã phỏng đoán trước thần tướng cần có thân thể cường mãnh nếu không chứa không nổi số lượng thần nguyên lớn. Luyện Thể đã đem lại cho chàng lợi ích dẻo dai, từ da lông, gân mạch, ngũ tạng lục phủ đến xương tủy đều thăng cấp. Thế nhưng kinh mạch độ bền dẻo vẫn không đủ vừa bị thần nguyên sóng tràn đã bị phá tan hoang.
Hàn Tinh trong đan điền vừa tụ nguyên, kinh mạch đã ổn định tái lập không biết bao nhiêu lần, chàng không còn ý thức thời gian không gian đắm chìm trong cảnh tu luyện chuyển hóa, ngay cả ngoài thân lúc này biến đổi chàng cũng không biết. Trân Trân thấy cả người chàng bao trùm một tầng khí ánh quang mang lờ mờ, trong tư thế tu luyện trong khi kiếp vân đã dầy đặc, thiên uy áp đỉnh như núi lớn chụp xuống. Nàng lo lắng kinh hô:
- Hàn-Tinh cẩn thận, Thiên kiếp bắt đầu.
Hàn-Tinh như không nghe thấy vẫn thản nhiên bất động.
- Xẹt! Oành!
Tiếng sét phá vỡ thinh không một đạo quang lôi điện trắng xanh đánh thẳng xuống đầu Hàn Tinh, nhưng đã bị hai tảng cổ loa thạch như hai âm dương nhị cực gia tốc xoay tít mù, vang lên tếng gió vi vu rít lớn lên, tiếp thu. Quang lôi điện bị hút vào rồi như thanh lọc xử lý phát ra quang sóng, chiếu trên Hàn-Tinh. Quang sóng này mắt người không thể nhận ra được tốc độ, thật ra quang lôi điện lực càng mạnh quang sóng càng nhanh, hết đợt này đến đợt kia nối tiếp nhau thành một chuỗi, mấy trăm Gherzt. Mắt người chỉ thấy ánh sáng chiếu trên thân thể Hàn-Tinh, chạm phải lớp ánh quang lờ mờ bị ngăn bớt lại tạo thành một cái lồng ánh sáng rực rỡ chói mắt.
Hàn-Tinh đang ngồi yên bỗng thân thể hơi rung động, bên ngoài Trân Trân cảm thấy lồng ánh quang chung quanh chàng dường như bắt đầu khởi động xoay tròn rồi quang lực trở nên ảm đạm dần...

- Cái gì, Hàn-Tinh có thể hấp thụ ánh sáng quang năng?
Vòng tròn hai tảng cổ loa thạch sau khi chiếu một hồi quang sóng trên Hàn-Tinh lập tức phát vòng tròn quang sóng ra phía ngoài. Thần nữ vương Trân Trân cả kinh muốn trốn cũng không kịp, nhưng khi quang sóng này nóng bỏng chưa chạm vào người nàng đã cảm thấy trong đó chất chứa năng lượng khủng bố, tinh thuần tinh khiết, ý nghĩ ngăn cản vừa động nàng lập tức xuất ra một kiện ngự bảo Lục Diệp Thuẫn, khởi động thần nguyên chắn chận trước người. Một hồi liên thanh lách cách li ti nguyên khí bị đánh xuyên thấu, lực đạo đánh trên thần ngự bảo khí rung động nóng bỏng.
Nàng kinh hô thuấn di trốn xuống tầng dưới, vì thấy quang sóng lan tràn khắp tầng bảy đánh vào biên giới bờ tường phía xa.
Xem lại Lục Diệp Thuẫn nàng không khỏi ngẩn người, vì nó đã biến sắc thành màu lục nhạt như mầu lá non. Nàng khởi động thần nguyên quán chú phát động thử lập tức nhận ra khi chất bất đồng với nguyên bản. Rõ ràng phẩm chất đã tăng lên một bậc, phòng ngự khí chẳng những dầy hơn, lại còn tỏa ra một lớp lục quang cùng một khí tức lạ lẫm, nàng lại thấy năng lượng bị cuốn vào đó nên cả kinh thu Lục Diệp Thuẫn lại hô:
- Thôn phệ cắn nuốt năng lượng đặc tính thần thông..
Trân Trân mừng như điên, đây là kiện ngự bảo quan trọng của nàng, khi gặp phải thần vương hậu kỳ nàng nhờ nó mà thoát nạn, và đã cứu nàng không chỉ một lần. Không ngờ lần này hỗ trợ Hàn-Tinh nghênh đón thiên kiếp lại thu được lợi tức này.
Nàng vui mừng một hồi suy nghĩ rồi ngạc nhiên chau mày thốt:
- Thứ quang chất đồ chơi gì... Rõ ràng là từ lôi điện quang xà, sao lại có thể bổ dưỡng thượng phẩm thần khí tạo thêm tính năng thôn phệ biến thành một kiện thần khí đỉnh phong, chỉ kém Thông Thiên bảo khí một bậc.
Nàng hối tiếc nghĩ nếu vừa rồi ta nhẫn nhịn chịu đựng một hồi nữa, Lục Diệp Thuẫn có thể thăng cấp Thông Thiên bảo khí không chừng. Tâm trí đang đắm chìm trong suy nghĩ nàng bỗng nghe một tiếng sét cực lớn vọng lại, nàng nhớ đến Hàn-Tinh đang còn đón tiếp thiên lôi, vừa rồi tiếng sét không biết là đạo thứ hai hay thứ ba.
Nàng lên tầng mười hai chuẩn bị sẵn Lục Diệp Thuẫn trong tay trong lòng đầy chờ mong. Nàng nhìn trong ánh quang Hàn-Tinh trong đó tĩnh tọa dường như không xem thiên kiếp vào đâu, ba giờ qua đi kiếp vân lại trở về, lần này thiên uy áp bách còn nặng hơn trước, chính nàng từng đón nhận thiên kiếp khi tấn thăng thần vương mới đây không lâu lúc đó chỉ đón ba đạo kiếp lôi nhẹ nhàng hơn nhiều so với lúc này. Nàng ngạc nhiên không tin Hàn Tinh lần này tấn thăng Thần Tướng, chẳng lẽ hắn tu luyện công quyết thiên cấp... Theo ánh mắt và cảm giác của nàng công quyết hắn luyện thuộc quang thuộc tính, từ trước đến nay chưa thấy cao thủ nào luyện đến độ cao Thần Vương, chỉ có một nữ tiền bối thái cổ truyền kỳ Âu Hải Thư luyện môn quang quyết gọi Sinh Mệnh quyết. Thần thông hồi sinh của nàng cực mạnh nhưng cuối cùng không thể tự hồi sinh, chính mình chết đi trong sự tiếc nuối ngỡ ngàng của đại chư thần. Sinh Mệnh Quyết từ đó thất truyền. Hàn-Tinh không hiểu luyện quang hệ công quyết gì khiến thiên phạt lôi kiếp giáng xuống mạnh mẽ như vậy.
Trong khi đó Hàn-Tinh phục hồi xong, chàng xem Cổ Loa thành xem hiệu quả ba đạo kiếp lôi được bao nhiêu, thấy tầng thứ mười ba hoàn thành, tầng mới này khác hẳn với các tầng dưới, chàng không hiểu nhưng đoán sự bất động này liên quan đến quang năng vừa đón nhận tứ thiên lôi kiếp, chẳng lẽ lôi điện năng lượng ở thần giới khác với tiên giới. Uy lực lớn hơn chàng đã chứng nghiệm, chàng tò mò cảm ứng một chút bờ tường liền nhíu mày suy nghĩ, bờ tường rõ ràng có sức hút kỳ lạ chẳng kh6c khí tức của Bá Vương Thương chút nào, chẳng lẽ bờ tường có công năng thôn phệ thần khí như Bá Vương Thương. Nếu như vậy ở tầng này không ai sống được..
Hai đợt thiên kiếp đồng dạng giáng xuống, Trân Trân buồn bực không thấy Lục Diệp Thuẫn hấp thụ quang lực nữa chẳng khác nào quang sóng như không có hứng thú với Lục Diệp Thuẫn nên tách tránh dạt ra.
Thiên lôi kiếp cuối cùng trải qua, Trân Trân quan sát Hàn-Tinh tấn thăng bao nhiêu, chỉ thấy khí tức của chàng không còn là thần quân mà là thần tướng không có gì bất ngờ. Nàng biết rõ tinh thần lực của Hàn-Tinh không thua kém gì mình, tu vi trước đây chỉ là thần quân lại có thể luyện ra lãnh vực. Theo nàng biết lãnh vực là thần thông của cấp thần vương, thần tôn và hơn nữa không phải thần vương, thần tôn nào cũng có thể ngộ ra lãnh vực. Khi nàng thấy Hàn-Tinh dám ra tay giết Thần Ma Vương, trong khi chàng chỉ có tu vi thần quân điều này khó tin nhưng chính nàng chứng kiến quang minh lãnh vực. Bây giờ thấy chàng hấp thụ ánh sáng, nếu vậy phải chăng công quyết chàng luyện cũng Quang Minh quyết?
- Hàn-Tinh, mọi sự ổn cả chứ?
- Tốt, chỉ tội nghiệp dân thành này bị thần trọng áp bách hành hạ suốt một ngày một đêm.
Bỗng mặt đất rung động một hồi, Hàn-Tinh khẽ hừ một tiếng, thần thức phóng ra bên ngoài Cổ Loa Thành.
- Chuyện gì xảy ra?
- Không phải việc lớn, chỉ có mấy vị khách không mời mà đến.

- Người của Tôn đại thế gia?
- Không chỉ có bọn Tôn Nghiêm còn có mấy nhân vật lạ mặt khác, dường như cường giả khu đại hải vực này thì phải.
- Ủa, Chương ngư tộc Chương Trung thần vương, Mã ngư tộc Mã Ngọc, còn có Long tộc Long Thiên Tứ, ba đại hải vực đại gia tộc đều có mặt nơi đây.
- Tên thần tướng kề cận Tôn Nghiêm tên gì, vừa rồi hắn ra tay công kích lực lượng không tệ.
- Tôn Bất Phàm. Ba tên đồng bọn Tôn Bất Diệt, Tôn Bất Bại, Tôn Bất Thượng. Vừa rồi hẳn là bốn tên này hợp công, tên Bất Phàm mạnh nhất trong bọn.
Bốn tên quả nhiên lại ra tay, Hàn-Tinh thấy vậy hừ một tiếng nụ cười khinh thường.
- Bọn hắn chỉ dò đường đánh giá rồi để cho bọn thần vương ra tay.
Trân Trân ở bên cạnh không hiểu chàng định ra tay ra sao nên nhắc nhở, liền thấy bốn tên hợp công hấp thụ năng lượng trời đất tụ thành một quả cầu năng lượng bằng lửa. Cầu lửa khổng lồ bắn về hướng Cổ Loa Thành, Cổ Loa Thành bỗng vọt lên cao, tù bên trong phóng ra một cây cột quang phong cơn lốc lôi kéo quả cầu khổng lồ vào trong đó rồi phân giải hết lực lượng trong chớp nhoáng.
- Cái gì vậy, quang mang cơn lốc đem cự cầu lửa nuốt chửng không một tiếng va chạm.
Quang Mang Cơn lốc bay nhập vào Cổ Loa Thành, Cổ Loa thành bay vút lên cao, mọi người dùng thần thức theo dõi, lúc thấy lúc không, bất chợt Cổ Loa Thành rơi thẳng xuống với một vận tốc kinh khủng. Bọn Tôn Nghiêm vội tránh xa chờ tiếng oanh tạc nổ nhưng mọi sự không xảy ra như họ nghĩ. Cổ Loa Thành đã được Hàn Tinh đem trở về Tu Chân giới, chàng và thần nữ vương Trân Trân đã về đến cung điện của nàng.
- Sao em không dùng Quang Minh lãnh vực giết trọn bọn hắn?
- Không nên, Cổ Loa Thành nên đem trở về gấp. Vả lại phải đối phó bảy tám thần vương một lúc em không nắm chắc.
Trân Trân trong thâm tâm mong muốn Hàn-Tinh mau thanh toán Tôn gia tộc, càng mau Lê gia càng có lợi, không ngờ chàng phản ứng khác với dự đoán của mình, không có vẻ hận thù mãnh liệt ngươi chết ta sống.