Hồng Mông Linh Bảo

Chương 448





Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Chương 448 Tái lập thức hải
Mỵ Lan nuốt Tinh Huyết Cầu chẳng những hồi phục còn cảm thấy mãnh mẽ hơn trước không biết bao nhiêu lần, trong quá trình phục hồi nàng cảm ứng một điều lạ lùng vi diệu trong huyết mạch, tinh huyết vừa dung hợp nàng lập tức cảm thấy sinh lực trong người khác trước, nhiệt huyết ảnh hưởng cả cơ thể, khiến tất cả các tế bào đồng loạt sống động hẳn lên, đón mừng tiếp nhận một sức sống mới, dung hợp thay đổi nhanh chóng khiến cả người từ ngũ tạng lục phủ đến da thịt cân cốt chấn động các lỗ chân lông mở ra, da hồng sáng bóng sức sống nóng ấm bừng bừng.
Cảm giác lạ chỉ trong vòng mấy phút sau đó cảm giác một sinh mệnh lực lượng quen thuộc vị trí không xa đang hấp dẫn nàng. Sinh mệnh lực này mạnh hơn sinh mệnh nàng rất nhiều lại có một mối tương quan mật thiết với mình. Mỵ Lan ngạc nhiên quá sức mở bừng mắt ra nhìn xem, trong phòng chẳng có một ai ngoại trừ viên Tinh cầu khổng lồ đang hiển hiện một hình ảnh lờ mờ quen thuộc, Hàn Tinh. Chung quanh chàng một lớp khí đồng dạng bao bọc toàn thân, bốn lão già chung quang dường như không phát hiện ra chàng. Còn Hàn Tinh từ đôi mắt đang phát ra hai chùm sáng chiếu lên Cự Tinh Huyết cầu phía dưới chân khiến Cự Tinh Huyết cầu toả sáng mầu sắc ánh sáng rực rỡ đầy hào quang trông hấp dẫn mê ly.

Nàng muốn ở tình trạng này mãi thưởng thức nhưng ngay lúc này, bốn tiếng gầm như cùng phát cùng một lúc, huyết ảnh, hắc ảnh, tử ảnh còn có vô số đao hỏa ảnh dồn vào Cự Tinh Huyết Cầu.
Mỵ Lan kinh hô lo sợ, nàng biết Tinh Huyết cầu quý như thế nào, vừa rồi nàng hấp tinh huyết cầu của chính mình chẳng những lập tức hồi phục, còn được hưởng nhiều thành quả lợi ích bất ngờ. Cự tinh huyết cầu trước mắt đây so với tinh huyết cầu mình vừa hấp thụ to lớn ít nhất gấp hai trăm lần bây giờ sắp bị phá hủy chẳng phải tiếc lắm ru?
Nàng nhắm mắt lại tuyệt vọng thì một âm thanh trầm ấm vang lên, sau đó cảm thấy không gian chung quanh vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra. Nàng mở mắt ra xem, cự tinh huyết cầu vẫn tỏa ánh quang rực rỡ dù hai luồng sáng từ mắt Hàn Tinh không còn, gia tốc xoay càng lúc càng nhanh...
- Chuyện gì xảy ra?
Chỉ trong năm bảy phú Cự Tinh Cầu giảm tốc độ quay đồng thời biến thành nhỏ dần, rồi bất ngờ vọt lên về hướng Hàn Tinh biến mất. Mỵ Lan vui mừng hoan hỷ nhận thức chàng đã đắc thủ Tinh Huyết cầu kia.
Bốn lão giả lúc này bừng tỉnh lập tức bừng tỉnh đồng thời ra tay lĩnh vực thần thông đánh về hướng Hàn Tinh, trong khi chung quanh chàng lớp không khí dầy kia đã biến mất, hiện rõ thân ảnh chủa chàng.
Hàn Tinh bị bốn lực lượng vô hình đánh chỉ để lại một làn khói trắng nhỏ vương vải phát tán nơi xa. Rồi thân ảnh chàng hiện lên trong phòng ngã xuống...
Mỵ Lan vột đỡ lấy trong vòn tay không để chàng ngã xuống chạm đất, nàng đau lòng nhìn khuôn mặt chàng tái xanh, máu ướt đẩm khắp người, thất khiếu trào máu nhiều hơn cả.
Nàng thăm dò trên người chàng không có vết thương nào nên phỏng đoán chàng mất máu nhiều qua chịu không nổi nên bất tỉnh, nên sau khi lay gọi hoài không tác dụng nàng định hiến máu tiếp cứu...
- Đồ ngu! Hắn bị hao tổn tinh thần, tâm nguyên quá nhiều là nguyên nhân chính, mất máu chỉ là phụ.
Mỵ Lan ngay lập tức bị một áp lực đè xuống, nhìn thấy một nhân ảnh lão già dạng nguyên thần nên giật mình hỏi:
- Ông là ai?

- Con bé ngốc, không nhận ra Lê Thái tổ này à?
- Lê Thái tổ nguyên thần, đúng rồi lão tổ may giúp chàng tỉnh lại.
- Giúp hắn? Tại sao phải giúp hắn.
„Thân thể thằng này cực phẩm vừa cường mạnh vừa trẻ so với thân thể lạo già ta phẩm chất còn cao hơn nhiều, hắn lại cất giữ nhiều bí mật và bí bảo. Sao ta không nhân dịp này chiếm đoạt tất cả? Từ nay Hàn Tinh là Lê Thái Tổ, Lê Thái Tổ là Hàn Tinh “
Thấy thái độ và hành động của Lê Thái tổ, Mỵ Lan nghi ngờ hét:
- Ông định làm gì chàng. Chớ làm điều vô ơn, bất nhân bất nghĩa!
- Con bé biết cái gì, chớ cản trở ông...
Lê Thái tổ nguyên thần như một mũi tên chui vào mi tâm Hàn Tinh. Mỵ Lan gào thét vô vọng cứu Hàn Tinh, nàng không dám xuất nguyên thần rượt theo, buồn sầu đau khổ nước mắt tuôn trào trong bối rối bất lực. Nàng thuộc tầng lớp người trẻ nên trước kia không biết lảo tổ chỉ nhận thức lão tổ dựa theo lời truyền để lại, một cột trụ chỗ dựa vũng chắc của đại gia tộc, hình tượng của lão tổ trong lòng nàng là người chẳng những cao cao tại thượng, nhân đức đạo nghĩa tuyệt vời khiến cho mọi con cháu trong Lê đại gia tộc kính ngưỡng. Nay chứng kiến hành động của lão tổ thần tượng trong lòng của nàng trước nay bị đổ vỡ, ngay cả người ân nhân đã cứu đại gia tộc, và đã bất kể nguy hiểm cứu nguyên thần lão tổ trong tay ma đạo ác tộc còn bỏ công hy sinh liều mình đến tận Đại Hải chiến trường đắm mình trong đại dương vào Bạch Thiên Cổ Thành tìm thần thể vì lão nhưng lại bị lão tổ nổi lòng tham lam bỏ đạo nghĩa muốn chiếm đoạt Hàn Tinh.
Mỵ Lan đau buồn gục đầu khóc không biết bao lâu, nàng từ ngày thăng cấp thần chân nhân khi lên mười hai cho đến nay chưa từng để tâm tình xúc động đến rơi nước mắt. Không ngờ hôm nay tâm tình bị đánh rung động, cực kỳ đau khổ, vừa buồn cho gia tộc vừa thương tiếc Hàn Tinh, dằn vặt luôn ba giờ nỗi đau giảm bớt, nàng thanh tĩnh trở lại.
Hàn Tinh trước mặt mình không biết đã ngồi tĩnh tọa từ lúc nào, sắc mặt lúc tái xanh lúc đỏ, lúc sáng sủa lúc tối tăm.
Hàn Tinh sau khi thu tinh huyết châu thành công vội thuấn di về, không ngờ ẩn thân thuật tự động bị giải vì bao nhiêu tinh thần lực đã sử dụng gần hết, chàng vừa thuấn di trở về đã cảm thấy không ổn thấy trong đầu tiếng tạc nổ, đổ vỡ ầm ầm như động đất khắp nơi, tận thế đến nơi rồi. Nhị Thánh Thai lập tức dung hợp làm một rồi vô thức tự tìm đường ẩn lánh trong trái tim, vừa phục hồi năng lượng hao mòn hầu như không còn và tẩy rửa bằng máu.
Bao nhiêu biển thủy khí sương cũng cuốn theo Thánh Anh, Hồng Mông Linh Châu chuyển

dời xuống đan điền. Trong thức hải chỉ còn một mảnh thế giới hỗn độn đen tối hư vô, cảm giác giảm thân xác mất dần, đến tận cùng. Chỉ còn Thánh Anh cảm giác tim mạch máu huyết chuyển vận trong lồng ngực bao nhiêu đau đớn bắt đầu dịu lại dễ chịu thoải mái như tắm mưa thời còn thở bé.
Một trận tắm máu Thánh Anh hồi phục nhanh chóng, một tia ánh sáng nhỏ bắt đầu xuất hiện rồi lớn mạnh dần, buồng tim bỗng bộc phát tràn đầy ánh quang rực chiếu hào quang. Một tia bắn thẳng lên đầu đúng vị trí thức hải cũ trong hư vô.
Đúng lúc này nguyên thần Lê Thái lão tổ xâm nhập đi vào thức hải Hàn Tinh, lão giật kinh hãi trước cảnh hư vô mờ mịt, không còn một sinh khí nào, sau một lúc mới bình tĩnh lại được phát hiện nơi phía xa một tia sáng nhỏ rích xuất hiện, rồi lớn nhanh không thể tưởng tượng được, trong chốc lát áp lực gia tăng áp bức nguyên thần của mình ra khỏi nơi đây. Lão tổ cố sức chống lại thì một tiếng hừ vang lên khiến lão rung động, tâm trí bất an nội tâm sợ hãi, lão cố gạt bỏ tâm trạng quái gở sợ hãi bóng gió, nghĩ đến bảo tàng, chủ quyền Bạch Thiên Cổ Thành, tinh huyết châu, và nhưng bí bảo chưa nhận thức giá trị bao nhiêu nhưng nhất định phải kinh thế hãi tục nên cố sức gắng gượng trụ lại.
Quang điểm lớn nhanh bỗng bộc phát nổ mạnh, nguyên thần Lê lão tổ bị áp dẹp thành bánh mỏng rồi một sức hút bắt đầu cuốn kéo. Nguyên thần lão tổ vừa phục hồi trở lại nguyên hình không còn dám nán lại một giây, trong lúc chạy trốn theo đường cũ khỏi thức hải lão lại nghe một tiếng hừ khiến lão càng kinh hãi gia tốc cực hạn vọt thẳng ra ngoài trốn mất dạng.
Trong lúc Hồng Mông Linh Châu giới đã chịu ba ngày ba đêm tối đen như mực, mặt trời biến mất mặt trăng không còn bây giờ là sáng hôm thứ tư, hừng đông xuất hiện khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Thức hải của Hàn Tinh tái lập chẳng những dị tượng trong đại hải xuất hiện, Hồng Mông Linh Châu giới từ khi thức hải của Hàn Tinh sụp đổ đến khi tái lập liền bị bóng tối bao trùm, dưỡng khí thiếu thốn sinh linh thở hít không thông cực kỳ khó chịu. Còn Đại Hải biến động, bầu trời phong vân hoán vũ sấm sét chớp chớp giật nổ liên tục mấy giờ. Mọi người giật mình theo dõi, những người từng đến Bạch Thiên Cổ Thành đều nhận ra đúng là nơi này đang xảy ra chuyển biến, các nguồn năng lượng giật mình rối loạn cuồn cuộn phá vỡ xiềng xích bị triệu mời lôi cuốn về đây. Thần thức dò xét chỉ thấy một cổ nước xoáy khổng lồ cao tận mây trời không thấy ngọn cuốn hút thôn phệ tất cả.
Mỵ Lan đang canh chừng Hàn Tinh bỗng thấy từ vị trí trái tim chàng phát sáng, máu huyết trong người nàng cũng bị vô hình đánh thức vận hành dường như có một mối tương liên mật thiết khiến cho nàng cảm nhận được từng nhịp đập, còn cảm giác vô số tia máu phun trào rồi càng lúc càng phát sáng, một lúc sau lại thấy cả thân hình chàng rung động rồi một thân ảnh vọt ra chay trốn trong chớp biến mất vô tung. Nàng nhanh chóng cảm nhận ra khí tức của Lê lão tổ khiến nàng lo lắng, „chuyện gì đã xảy ra? Lão tổ chạy trốn dường như sợ hãi tột cùng, hy vọng Hàn Tinh an lành“.
Nàng còn đang thắc mắc nghi ngờ bỗng năng lượng đủ loại dạng khí chạy chồm ầm ầm đổ về, nàng kinh sợ chưa biết phải lảm gì đến khi gần chạm đến nàng thì chúng lại đổi tuyết xoay tròn càng lúc càng nhiều càng mạnh. Nàng chợt nhớ đến lúc di hành cùng Hàn Tinh nàng đã từng thấy cảnh tương tựa, chỉ khác lúc đó là di hành còn bây giờ cả hai đang yên vị.
Nàng đang bối rồi bỗng nghe tiếng Hàn Tinh „Yên tâm tu luyện đi! Đây là cơ hội“. Mỵ Lan nghe vậy lập tức buông lỏng, bao nhiêu lo lắng khổ sầu biến mất, tĩnh tạo bắt đầu bỏ tạp niệm nhập định tu luyện.