Hồng Mông Linh Bảo

Chương 483





Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Chương 483 Bạch Quang Thành nóng lòng cứu chủ
Hàn Tinh ngạc nhiên cảnh lạ xẩy ra trước mắt, cảm giác mình bị đem đến một thế giới ma quái, tà ác chưa từng kiến thức, chàng lập tức giật mình mặt biến sắc vì cảm ứng cỗ bất thường tà ác hủy diệt tâm thần lẫn thực thể lực lượng, thần thức chàng dò xét liền pháp hiện không ít quái vật tà ác giận dữ bực tức như vừa bị ai đánh thức quấy nhiễu. Hàn Tinh nhận ra một quái vật hình thù nửa người nửa thú, cũng chẳng giống đười ươi, lại chẳng giống khủng long, cao chừng năm thước, đầu to, bốn mắt đỏ như máu, miệng rộng răng như miệng sư tử, tai nhọn như tai chuột chỉ khác ở chỗ kích thước dựng đứng tai chó, bốn tay thô ráp vừa to vừa dài dài, ngón móng đen kịt lấp lánh tia sáng chứng tỏ vừa cứng vừa sắc lại có độc tính.
Quái vật thô to cao lớn nặng nề nhưng trái lại di chuyển phiêu diêu nhẹ nhàng như không có trọng lượng, hai mắt bắn ra những tia sáng đỏ rực quỷ dị chiếu thẳng trên người Hàn Tinh. Trong đầu Hàn Tinh bỗng nhận được tin tức truyền vào:
- Hừ! Chỉ một thằng thần vương nho nhỏ cùng làm phiền đế Cồ Linh Phát ta. Đúng là quân lười biếng không chịu tự giải quyết lấy những chuyện vặt.
Cồ Linh Phát một cự dị ma thú cấp yêu vương, trước nay vẫn im lặng nằm trấn trụ ở phía trong Thiên Ma tông giải quyết bao nhiêu vụ bất ổn lớn nhỏ trong tông. Mới đây bị cuộc tranh đấu của Thiên ma lão tổ Ninh Quang Hàn và Hư Vô lão tổ yêu động của nó vô tình bị đã bị phá hủy khiến cho Thiên Ma tông đại trưởng lão tạm thời thu vào trong Hắc Tháp tránh nạn, bây giờ Thiên ma tông bố trí Hắc Tháp không gian Đại Ma trận, do mấy trăm hắc tháp liên kết bố trí thành, bao nhiêu quái quỉ yêu vật vốn ẩn dấu giam trong các hắc tháp ngục gian lập tức đi ra.

Hàn Tinh vừa thấy cự Ma thú hình thù quái dị liền giật mình không ngớt đề cao cảnh giác, khi bị hai đạo tinh quang đỏ rực chiếu đến, trong tai không ngớt bị âm ba gầm thét của con thú công hãm, chàng lập tức cảm giác bị một cỗ lực đạo vô hình tinh thần lực trói buộc nên thánh anh bộc phát đứng lên lập tức chống cự. Đôi mắt Hàn Tinh quang mang cũng loé lên, lực lượng đang ẩn liễm trong người liền chỗi dật, khí thế bộc lộ bức ra, cỗ lực đạo đang uy hiếp của cự ma thú lập tức bị phá giải. Chàng cảm thấy tự do tinh thần phấn chấn hét lên một tiếng:
- Cút!
Một quyền đấm thẳng, không gian khí năng lượng lập tức rung động một luồng sáng chói mắt từ quyền đầu vọt ra phóng đại càng lúc càng to, khi đến trước con thú đủ bao phủ lấy nó nện trúng toàn thân mặt trước.
Con thú đánh giá đối thủ thần vương sơ kỳ nên đã khinh thường đánh giá sai lầm, khi đạo quyền mang sắp chạm trên thân mới phát hiện không đúng, muốn thêm lực lượng chống đỡ lại không còn kịp nữa. Một tiếng rống vang, một khối thân ma thú khổng lồ như một trái núi nhỏ bị đánh bay.
Cồ Linh Phát đau đớn cảm giác da thịt nóng lên bị thiêu đốt, phía sau thân thể rơi xuống ê ẩm tê tái, lúc này mới biết đối phương đáng sợ, bao nhiêu khi thị vừa rồi biến mất. Thân nó vừa ổn định đứng lên được lập tức cảm giác nguy hiểm đã cận kề, lập tức sử dụng thiết bản kiều, ngả người về phía sau lưng chạm mặt đất, đầu gối co lại.
Quả nhiên một đạo chỉ quang sắc trắng bắn xẹt sát bụng mà qua. Hắn vội vận sức toàn thần với tư thế nằm bay thẳng lên, sợ thế công liên hoàn của đối phương. Không ngờ thân vừa bốc lên được nửa thước đã cảm thấy một lực lượng từ trên áp xuống. Cồ Linh Phát sợ run lên vội chuyển hướng lên thành lăn sáng bên trái. Thần thức phát hiện thân ảnh đối phương ở phía trên, một bạch ảnh bàn chân khổng lồ đang đạp xuống khí thế sánh có thể dè bẹp một ngọn núi.
Cồ Linh Phát hét lên trước mắt tối sầm, ngực bị đạp trúng một đòn toàn thân lún sâu vào lòng đất. Dù thân thể hắn cường mạnh, da thịt dẻo dai hiếm có nhưng cũng cảm thấy đau đớn đến nỗi phải hét lên một tiếng não nùng.
Giao thủ một chiêu mấy thức liên chỉ trong nháy mắt là xong, nhưng trong mắt cao thủ quan khán bên ngoài, nhất là thần vương, ma vương không một chi tiết nào không lọt vào tầm quan sát của họ.
Hàn Tinh vừa đánh cho Cồ Linh Phát chìm sâu xuống lòng đất, ngạc nhiên cho sức dẻo dại cùng độ bền của cự thú thân thể, bị đánh như vậy dù thần tướng thần vương cũng khó có thể còn nguyên vẹn, nhưng thằng này hầu như chỉ bị đau chứ không bị tổn thương gì. Da thịt tên này dẻo dai quá mức, có lẽ phải dùng chỉ công mũi nhọn hay Bá Vương Thương mới mong đả thương được nó.
Hàn Tinh nghĩ vậy nhưng đồng bọn của nó sao có thể để cho chàng cơ hội. Mười mấy ma quái thú xuất hiện, mặt chuột thân khỉ, da đen như đít chảo miệng gào thét xông đến tấn công. Sát khí dầy đặc, hình dáng mặt mũi hung tàn, nhưng hàm răng giương ra như sư tử, miệng cọp xé xác con mồi, mấy chục đôi mặt đỏ rực sát khi từ đó phóng ra.
Mấy chục bàn tay thô tục đồng thời chộp đến, cánh tay chúng dường như có thể kéo dài ra hàng chục thước nên khi thân chúng chưa đến, bàn tay đã kề cận Hàn Tinh.
Hàn Tinh khẽ hừ một tiếng, đối với trình độ cảnh giới của mình, có thể khống chế không gian thì dù cánh tay của đối phương có dài hay ngắn cũng không có tác dụng lợi thế hơn bao nhiêu. Nhưng không hiểu tại sao một nỗi bất an trong tâm trí khiến cho Hàn Tinh ngưng trọng, chàng lập tức di chuyển, thân bay xéo chếch lên như một làn tên lóe lên . Tuy chàng phản ứng nhanh như chớp nhưng vẫn chậm một bước, chàng lập tức cảm thấy chân tay và rồi cả thân bị trói buộc, dường như bị một kiện bảo võng vô hình chụp trúng và đang xiết vào bó chặt chàng lại.
Bỗng một đạo bạch quang như lưu tinh xẹt qua, Hàn Tinh đang lúc bối rối nhưng vẫn nhận ra là Bạch Thanh Thành ở dạng thu nhỏ bay về phía chàng. Nguyên lai Bạch Quang thành cảm ứng lâm nguy nên vọt đến cứu chủ. Bạch Quang Thành thực ra bị mấy chục hắc pháp oanh kích đập nện nhưng cuối cùng chẳng bị sứt mẻ thiệt hại gì ngược lại còn khiến cho một số hắc tháp bị lưu lại dấu vết, tuy chưa thiệt hại gì nặng nề nhưng cũng khiến cho chủ nhân của chúng phải e dè sợ hãi.
Thiên ma trưởng lão và cao thủ cảm giác tâm thần bất ổn, biết ngay hắc tháp chạm phải Bạch Quang Thành chịu thiệt thòi. Hắc Tháp vốn cùng họ tâm ý tương thông nên vừa chạm mạnh họ đã ý thức được ngay nên vội thu hắc tháp, vừa đúng lúc Bạch Quang Thành cảm ứng Hàn Tinh bị nạn nên vọt đến cứu chủ.
Hàn Tinh bị Bạch Quang Thành đem vào bên trong một cách ngoài ý muốn, trong khi chưa kịp nhận ra mình bị bảo võng của ai chụp trúng. Chàng tuy bối rối nhưng cũng chưa thi triển hết thần thông ra, vừa rồi chàng chỉ cần thần di, hoặc rút lui vào Hồng Mông Linh Châu giới cũng có thể tránh được một kiếp, không ngờ bị Bạch Quang Thành đem vào trong cho nên chàng nhăn mặt lại vọt ra ngoài.

Nhưng lúc này chàng nhận ra đã có bảy tám cao thủ đã xông vào vòng chiến.
Nguyên lúc Hàn Tinh một mình bị vây khốn trong Hắc Tháp không gian đại trận, bên ngoài có Thiên Đạo Hội không ít cao thủ đồng tình với Hàn Tinh muốn ra tay thanh trừ bọn Thiên ma tông, nhưng khi hội ý với hội chủ và các đường chủ họ không có ý nhúng tay vào vụ này, trả lời để xem Hàn Tinh bộc lộ hết bản lãnh xem rõ thực lực hắn như thế nào.
Hội chủ trước nay là Khuất Kim Cang, thần vương cực đỉnh trưởng lão Thiên Lôi Tông thuộc lờp ngưòi già sau khi lãnh đạo một thời gian ngắn bị cao thủ thiên tài trẻ tuổi Trần Chí Thanh cũng từ Thiên Lôi Tông đánh bại, bắt buộc phải rút lui nhường chức lãnh tụ.
Thiên Đạo hội bị hỗn loạn nhiều người không phục, chia thành nhiều phe nhóm bề ngoài xem như hoà thuận, sự thực trái ngược trong lòng không phục.
Trần Chí Thanh từng dò xét ngầm Hàn Tinh sau khi phát hiện tuy chỉ là thần tướng nhưng bản lãnh thần thông có phần vượt mặt mình liền nổi lên lòng đố kỵ. Nay Hàn Tinh tấn thần tướng thành công Chí Thanh càng tỏ ra bất an, trước nay hắn tự cho mình là vô địch thủ trong lớp cao thủ trẻ, vượt cấp chém giết thành công không ngờ nay gặp phải Hàn Tinh khiến hắn nghe ngờ cho nên muốn đứng một bên xem đánh giá Hàn Tinh.
Lý Quang Nhạc, Lại Văn Khôi cũng là hai cao thủ trẻ tuổi trong Thiên Hỏa Tông, Thiên Phong Tông, Thiên Thuỷ Tông vốn chẳng ưa Thiên Lôi Tông, nhưng chỉ vì mục đích chung, kẻ thù chung là ma tộc mới gia nhập Thiên Đạo Hội, không ngờ lần này bị Thiên đạo hội chủ Trần Chí Thanh tỏ ra không muốn cứu giúp Lý Quang Nhạc bèn tỏ vẻ khó chịu cười khẩy:
- Hừ! Có gì mà xem, lần trước hắn đã liều mạng một mình vào hang cọp, thiếu chút nữa mất mạng. Hắn rõ ràng không phải là đối thủ khi bị bấy nhiêu Thiên ma tông cao thủ vây đánh. Lần trước hắn giúp chúng ta giải quyết bọn Thiên ma tại Lê gia, khiến Lê lão tổ sau khi thoát nạn đã đồng nhập vào bản hội. Hàn Tinh này rõ ràng là kẻ đối đầu với Thiên Ma tông cũng có nghĩa là kẻ thù của ma tộc và là đồng bọn với chúng ta. Như vậy phải ra tay giúp hắn lui địch mới phải.
Vương Khải một thần tướng kề cận Trần Chí Thanh trầm giọng:
- Hàn Tinh này lai lịch thần bí, lần trước rõ ràng bị rơi vào tay Thiên Ma lão tổ Ninh Quang Hàn, sao lại được thả ra xuất hiện nơi đây, phải chăng lão Ninh cố tình thả hắn ra dùng mồi nhử chúng ta, chúng ta nên thận trọng thì hơn.
- Thối lắm! Ngươi không xem Thiên ma tông chiến đấu kịch liệt chỉ muốn bắt ngay hắn hay sao, ngay cả Hắc Tháp không gian trận cũng đem ra thi triển.
Lại Tinh Khôi sốt ruột nhịn không được nữa xẵng giọng:
- Mặc kệ họ, chúng ta bất kể hội trưởng cùng lác lão cứ theo nhận định của chúng ta mà hành động, Hàn Tinh kia rõ ràng là kẻ đối đầu mạnh mẽ của Thiên ma tông như vậy là đồng đạo, mai sau có thể trở thành bằng hữu anh em chung vai chiến đấu chống ma tộc không biết chừng.
Hàn Tinh phóng ra khỏi Bạch Quang Thành nhận ra có bảy người của Thiên Đạo Hội xông vào công kích. Không ngờ họ vừa ra tay liền bị trận pháp nuốt chửng, chàng lúc này xuốt hiện bên ngoài hắc tháp trận pháp không gian nên quan sát trận pháp rõ ràng hơn. Bên tai nghe có người trong Thiên Đạo Hội to tiếng:
- Đáng đời! Đúng là không biết lợi hại tự đi tìm cái chết! Bản lãnh không đủ còn đòi cứu giúp ai.
Bên trong trận pháp, bảy người vừa vào liền bị khí thế bên trong áp đảo, thêm vào đó ma thú đủ loại công kích, ngoài ra còn bị kiện bảo võng vô hình kia trói buộc.

Hàn Tinh vừa nghe ai chê cười bảy nạn nhân, chàng lập tức hiểu ra họ vì mình đã liều mình xông vào mới gặp nạn, nên sau khi nhìn qua trận thế, chàng lập tức bố trí trận pháp không gian truyền tống vào Hắc Tháp không gian trận. Chàng tạm thời chưa nghĩ ra cách phá giải nên đành phải dùng truyền tống trận để cứu họ ra.
Bọn Lại Tinh Khôi vừa xông trận không ngờ trong bố trí sẵn bẫy rập bị giam hãm trong thiên võng mới biết lợi hại vượt qua sức phỏng đoán của mình. Bây giờ hối hận cũng đã trễ, vì càng cố vùng vẫy thiên ma võng càng xiết chặt lại, một điều hối hận khác là sau khi nhập trận không thấy hình bóng Hàn Tinh đâu.
Một đệ tử Thiên Hỏa Tông thấy bọn Lôi Tinh Khôi bị khốn, nhưng lại không có cách cứu họ ra nhìn trên trăm Thiên Đạo hội, kể cả hội chủ Trần Chí Thanh vẫn chưa hành động nên vội lên tiếng:
- Các vị, mau nghĩ cách cứu họ ra, dầu sao mọi người đều là hội viên Thiên Đạo hội, cùng chung một kẻ thù.
Mọi người nhìn nhau hội ý nhưng cuối cùng không phản ứng, một lúc sau Vương Khải nên tiếng:
- Cứ để họ chịu khổ một chút cho bớt ngạo khí, tự cao tự đại. Chúng ta chưa đồng ý họ đã tự tiện xông vào thì để cho họ gánh chịu lấy hậu quả.
- Ngươi nói gì? Lời hứa đồng hưởng cộng khổ, đồng tử ở đâu?
- Bọn hắn không tuân phục hội trưởng và các trưởng lão trước, không coi ai ra gì thì lời hứa kia tự nhiên có cũng như không, trở nên vô nghiệm.
- Ý này phải chăng là của các trưởng lão và của hội chủ? Nếu vậy chúng ta Thiên Hỏa, Thiên Phong, Thiên Thủy hội, Thiên Mộc rút lui khỏi Thiên Đạo Hội.
Đỗ Khắc cũng là tướng kề cận hội trưởng, uy tín địa vị so với Vương Khải còn cao hơn, trước nay ít nói bỗng lên tiếng khuyên:
- Khoan đã! Lão Phan Tịnh đừng nóng, không phải chúng ta không muốn cứu đồng bọn mà chỉ vì chưa có giải pháp hợp lý để cứu họ ra.
- Hừ! Chờ có giải pháp hợp lý thì đồng môn của chúng ta bị diệt sạch rồi. Anh em đồng môn, mau chuẩn bị xông vào cứu người.