Hồng Mông Linh Bảo

Chương 52





Chương 52 Cuộc chiến trên Nam Hải

Bây giờ là tháng tư, Minh sáng đi học chiều đi du lịch quanh vùng, hết Lâm Đồng ra tỉnh Khánh Hoà các vùng cận biển Nha Trang, Cam Ranh, tỉnh Bình Thuận, Phan Rang, Phan Thiết... Một hôm đang ở Nha Trang thì điện thoại Handy reo chuông, Minh lấy ra xem thì ra Lê Tuân gọi đến:

- Minh đây, có chuyện gì quan trọng không Tuân?

- Đương nhiên có, mày đang ở đâu?

- Bờ biển Nha Trang. Có chuyện gì mày nói xem.

- Huyền-Trâm và Ánh Tuyết đồng loạt mất tích.

- Cái gì mất tích, lâu chưa.

- Về học lúc 14 giờ bây giờ là 17 giờ, khoảng ba tiếng đổ lại.

Được rồi để tao tìm xem may ra còn kịp.

Minh vội dùng ẩn thân thuật ngự đao tốc độ tối đa về Buôn Ma Thuột, sau đó dùng thần thức tìm kiếm khắp vùng, đặc biệt tại phi trường Buôn Ma Thuột, xem kỹ mọi nơi nhưng vẫn không thấy, bất giác ngay lúc Minh thấy một chiếc máy bay vừa cất cánh, chàng vội dùng thần thức tra xét thì vẫn không thấy hai nàng đâu nhưng lại thấy hai thầy trò Bành Vũ. Chẳng lẽ hai thầy trò hắn lén lút bắt hai nàng nhét giấu ở đâu trong hành lý rồi lên máy bay ngồi. Minh suy nghĩ „Hai tên này trên máy bay rời khỏi đây ngay hôm nay đúng là đáng khả nghi“ Minh vội quyết định theo sát bèn dùng ẩn thân thuật ngự đao theo chiếc máy bay, khi đến sát trên máy bay thì dùng ngụ hành độn thuật vào trong đó, chàng theo dõi thì Bành Vũ lên tiếng:

- Sư phụ, liệu mọi sự trôi chảy như chúng ta dự định không?
- Tiểu tử đùng quá lo, dù ai phát hiện hai chúng ta cũng không thể phát hiện hai nàng kia được.


- Con chỉ sợ vị cao thủ bí ẩn kia theo dõi mọi hành động chúng ta.

- Có ta ở đây còn sợ hãi cái gì. Yên tâm đi.

Bỗng nghe một thanh âm lạnh lùng bên tai hai người:

- Hai thằng này chẳng biết chết sống, dám bắt cóc hai người thân của ta, trước đây ta đã làm ngơ cho chúng bay, chỉ cảnh cáo nhẹ không ngờ các ngươi dám làm những chuyện bỉ ổi này thì hãy chết đi.

Vừa nghe xong lời hai người đã thấy người cứng ngắc không cử động được nữa, trước mắt tối sầm lại. Minh phong ấn hai người vất vào trong Hồng Mông Linh Châu giới dặn Lã Trung bắt giam kỹ họ rồi trở ra Minh quên dùng Ẩn thân thuật thì nghe có người nói:

- Xin tiền bối hạ thủ lưu tình!

Minh vội dùng thần thức quét một vòng thì thấy một vị trung niên áo vàng đang ngồi trước mình bảy tám thước, Minh lẩm bẩm „Tiên Thiên võ giả, Kim đan kỳ“.

- Ngươi dựa vào đâu xin ta hạ thủ lưu tình, hai tên này cả gan bắt cóc người thân của ta thì tha thế nào được, trừ khi ngươi đánh thắng ta.

- Vậy vãn bối thất lễ!

Một chuôi phi kiếm bay thẳng về phía Minh nhanh như sao sẹt, ánh mắt Minh chợt sáng lên, phi đao bất giác trong mắt Minh trở thành chậm chạp, chàng dùng hai ngón tay kẹp chặp lấy bỏ vào trữ vật nhẫn của mình, thì thấy đối thủ lại dùng ba chuôi phi đao nữa.Minh lại dùng tay bắt gọn ba thanh phi đao, sợ mất nhiều thời giờ kiếm người nên không chờ đối phương kịp nhanh như chớp dùng một hỏa chỉ trắng chói mắt đánh trúng đối thủ xuyên qua bảo giáp xuyên qua tim chỉ kịp kêu „A“ một tiếng, thân thể quần áo trong phút chốc biến thành tro bụi, ngoài một viên kim đan một phi đao hay trữ vật túi cũng không còn. Minh lần này cứu người nên không lưu tình dùng đến tám thành khí lực thấy kết quả làm chàng giật mình kinh hãi, nhưng đang vội nên thu viên kim đan rồi dùng ẩn thân thuật rồi độn ra khỏi máy bay biến mất tại nơi đó.

Mọi người trên máy bay lúc bắt đầu cuộc chiến thấy không khí ngạt thở vội cúi đầu sát xuống đất không dám nhìn lên sợ vạ lây. Lại nghe thấy tiếng la rồi trở lại yên tĩnh áp lực cũng không còn. Khi nhìn lại chẳng còn ai đánh nhau nơì đây nữa liền thở phào nhẹ nhõm. Những người trong phi hành đoàn khi xảy ra cuộc chiến cũng bị khí thế uy áp thở không nổi, nằm rạp xuống đất bây giờ mới đứng lên được. Phi công và phụ phi công ngồi trong phòng lái may mắn không bị ảnh hưởng gì cả.

Minh vừa ra khỏi máy bay vội tìm nơi hạ xuống rồi vào Hồng Mông Linh Châu giới đem hai thầy trò ra trực tiếp dùng sưu hồn thuật đọc hết trí nhớ. Thì ta Huyền-Trâm và Ánh Tuyết bị bọn họ bắt đi giao cho một con thuyền đi đường biển về phía đảo Hải Nam.

Minh lại dùng ngự đao ra hướng biển thần thức không ngừng tìm kiếm trên các thuyền bè trên biển, mãi đến trời tối đen hẳn mới phát hiện hai nàng trên một chiếc tấu lớn, chàng vội dùng ẩn thân thuật bay thẳng lên tầu rồi nhắm hướng hai nàng độn xuống, thấy hai nàng huyệt đạo bị phong bế chàng không giải ngay mà đem hai nàng thẳng vào Hồng Mông Linh Châu giới vì sợ có biến. Quả nhiên vừa định độn thuyền đi ra thì nghe:

- Cao nhân nào giáng lâm, sao không ra mặt cứ lén lén núp núp đâu phải là anh hùng.

- Ta đâu có khi nào nhận là anh hùng, Còn ngươi xưng là anh hùng sao lại đi bắt cóc đàn bà con gái nhà lành, thì ra ngươi là anh hùng chuyên hiếp đáp đàn bà thiếu nữ. Ha ha ha...

Nói vừa xong Minh đã độn ra khỏi tầu bay ra biển thì chàng thấy mình bị năm cao thủ bao vây, chàng dùng thần thức nhận xét ra là năm Nguyên Anh hậu kỳ.

- Ngươi còn chạy đi đâu?

- Sao ngươi lại hỏi ngu như thế? Ta tới đây cứu người, xong việc thì rời khỏi chứ ở đây làm gì? Chẳng lẽ ở lại giỡn chơi với các ngươi a?

- Ngươi là ai?

- Ngươi muốn hỏi ta là ai thì tự giới thiệu trước đi, nếu ta thấy ngươi xứng đáng thì ta cho ngươi biết ta là ai.

- Ngươi dùng ẩn thân thuật thật là cao minh chắc cũng không là kẻ vô danh. Được rồi, để ta tự giới thiệu trước.

- Ta là Chu Văn Nhược tam trưởng lão của Tử Hà Tông.


- Còn đây là Hạ Thiên tứ trưởng lão Tử Hà Tông.

- Đây là ngũ trưởng lão Tử Hà Tông.

Minh không thấy lão giới thiệu tiếp thì nói.

- Thất kính thì ra là ba vị trưởng lão của Tử Hà Tông, không biết Tử Hà Tông tọa lạc tại châu nào?

- Chính là Hoa Nam Châu.

- Còn hai vị này, không biết quý danh là gì!

- Ta là tam trưởng lão Kiều Thiên, Lưu Vân Tông.

- Hắn là nội môn đệ tử Dương Viễn, Lưu Vân Tông.
- Thất kính. Thì ra hai cao thủ Lưu Vân Tông.

- Phải chăng Lưu Vân Tông cũng tọa lạc tại Nam Hoa Châu?

- Đúng vậy! Còn ngươi là ai.

- Tại hạ gọi là Hàn Tinh, khách khanh của Luyện Bảo Tông tại Đông Duyến Châu. Tại hạ xin hỏi tại sao hai người thân của tại hạ tại sao bị điểm huyệt nhốt dưới bong thuyền của quý vị. Phải chăng họ đã đắc tội các vị.

- Đây là một chuyện hiểu lầm. Hai cô nương này mới được chúng ta cứu từ một chiếc thuyền nhỏ, vì bận việc chưa kịp xử lý nên vẫn chưa giải huyệt, chúng ta thấy hai cô nương có linh căn tu luyện nên muốn đem về bổn tông nhận làm đệ tử.

- Thì ra thế! Vậy tại hạ xin lỗi vì tội lỗ mãng đã cho là các vị bắt cóc hai nàng. Song hai cô nương này các vị không thể mang theo được, họ còn có thân nhân gia đình nên tại hạ phải mang họ về.

- Đạo hữu muốn mang hai nàng đi cũng được, nhưng phải làm cho chúng ta tâm phục khẩu phục đã.

Minh thấy khó tránh khỏi một cuộc đấu lại hỏi:

- Tại hạ thắc mắc, không biết vị nào trong các vị nhìn ra ẩn thân thuật của tại hạ và làm sao nhận ra.

- Trong tay bọn ta có một kiện linh bảo gọi là Hiển Linh kính, chúng ta nhờ nó nhìn ra ẩn thân thuật.

- Thì ra thế, ta lại tưởng có trận pháp tông sư trong các vị.

Nói xong Minh thu Ẩn thân thuật rồi nói:

- Không biết vị nào muốn ra tay đây?

Năm ngườì thấy Minh xuất hiện, bốn vị trong đó không có Bảo kíng ngạc nhiên vì thấy đối phương còn trẻ, chỉ khoảng mười sáu mười bảy, tu vi chỉ Trúc cơ kỳ nhưng mọi người hiểu ngầm, nhất định chỉ là giả trang mà thôi, vì Trúc Cơ kỳ nếu gặp phải Nguyên thì sẽ bị uy khí làm cho khó thở, chân tay chậm chạp, ngay kim đan kỳ gặp Nguyên Anh kỳ cũng còn bị bó chân bó tay. Thấy thiếu niên trước mặt bọn mình năm Nguyên Anh hậu kỳ mà vẫn cứ thong dong bình thường thì ai cũng đoán ra thiếu niên này ít nhất tu vi cũng Nguyên Anh trung kỳ hay hậu kỳ, xuýt xoát với bọn mình. Hơn nữa đứng trước năm người vẫn bình thản không sợ hãi thì không thể khinh thường được.
Thấy Hàn Tinh hỏi năm người nhìn nhau, Dương Viễn thấy hắn trẻ nhất trong nhóm, lại thấy đối thủ còn trẻ hơn mình nên nói:


- Thiếu niên còn quá trẻ nếu để cho các sư bá sư thúc ra tay thì mất thể diện, vậy để cho ta đấu thử với hắn.

Nói xong bước ra đối diện với Hàn Tinh nói:

- Xin chỉ giáo!

Minh đứng nhìn Dương Viễn đánh giá, hắn trẻ nhất trong nhóm năm ngươi nhưng không nhất thiết là kẻ yếu nhất, Dương Viễn có dáng vẻ thư sinh, hai mắt sáng không giận mà có uy nghiêm, hai tay dài, ngón tay thon dài nhưng không nhỏ lại có lực, chàng đánh giá đối thủ hẳn có công phu quyền cước hơn người, bị khí thế đối thủ gây uy áp, trong người chàng tự nhiên nhiệt huyết tăng dần lên khí thế tự nhiên tăng lên lộ ra bên ngoài khiến uy áp vô hình biến mất. Trong khi Dương Viễn đang đánh giá Minh, cũng dáng thư sinh giống mình da ngăm, hai mắt có thần, mặt không đẹp trai như mình nhưng các bộ phận trên mặt phân bố hài hòa, trán rộng, mũi khá cao, hàm rộng, môi không dầy và luôn đóng chặt tỏ ra một người có tính cương quyết mạnh, lại thấy khí thế đối phương bạo phát trong lòng liền bị kích thích muốn xuất thủ lập tức.

- Mời.

Cùng một lúc hai quyền khí đánh thẳng về phía trước, quyền khí chạm nhau „Bùng“ hai người đồng thời bị đẩy lui lại hai bước.

Hai người lại tiến lên hai bước quyền cước như mưa rơi nước chảy những tiếng „lịch bịch“ liên thanh, quyền khí cước khí chạm nhau. Đứng phía ngoài nhìn chỉ thấy họ đứng cách xa nhau khoảng ba mét như diễn quyền, nhưng thật ra khí kình quyền cước đôi bên va chạm, chỉ sơ xuất một chút là có thể bị trúng đòn tổn thương. Nguyên Anh kỳ có thể dùng thần thức tra xét đối thủ, tình tiết chiêu thức đánh ra đều nằm trong ý thức nên không dễ bị đánh lén hay lừa chiêu. Hầu hết dùng thực chiêu so khí lực, độ sắc bén. Hai bên đánh một lúc đã qua mấy chục chiêu bỗng dừng lại, Dương Viễn nói:

- Xem kỳ công tuyệt học Ngũ Chỉ Xạ Nguyệt đây!

Minh thấy đối phương bắt thủ quyết kỳ lạ thì đoán chỉ khí của đối phương xuất ra chắc bá đạo không kém Điêu Khắc Hỏa chỉ của mình hay dùng liền vội vàng vận băng thuẫn trước người đồng thời vận hỏa chân khí ra ngón trỏ chỉ vào đối thủ nói:

- Tiếp Điêu Khắc Chỉ của ta!

Minh năm trước tình cờ trong lúc nghiên cứu phá phong ấn trí nhớ xuất ra chỉ lực này rất bá đạo, sau lại khống chế cường lực chỉ phong như ý dùng để điêu khắc những hình ảnh siêu nhỏ thỉnh thoảng lại dùng để chiến đấu, đối thủ thân thể yếu kém bị trúng chỉ này sẽ lập tức bị đốt thành tro, còn thân thể nếu cứng rắn thì sẽ bị thủng lỗ.

Năm luồng chỉ quang xanh toả ra một vùng, nhanh hơn cả vận tốc ánh sáng không biết bao nhiêu lần vọt đến, Điêu Khắc Chỉ của Minh chỉ một đường bạch quang cũng đồng thời bắn đến đối thủ.

Chỉ quang vừa chạm vào băng thuẩn lập tức khoan thủng đánh vào thân thể Minh, Chàng chỉ cảm thấy ngực phải cùng cánh tay đau nhức thân hình bị đánh bay xa chìm xuống biển đụng vào không biết vật gì đàn hồi, làm cả thân người tê dại lại bi bắn ngược trở lại. Minh thấy nguy ý niệm vào Hồng Mông Linh Châu vừa thành thì thấy trời đất tối sầm bất tỉnh không còn cảm giác.

Trên mặt biển Dương Viễn cũng bị chỉ quang của đối phương đánh trúng, tưởng rằng mình có bảo y, có thể chống đỡ dè đâu bỗng cảm thấy vai đau nhức, nóng bừng bừng, khí nóng chung quanh tản ta khắp chân thân, chân tay bủn rủn rơi ngay xuống biển.

Kiều Thiên tam trưởng lão vẫn chú ý thấy vậy vội lao xuống vớt hắn lên thì thấy hắn đã bất tỉnh người nóng như núi lửa thì cả kinh, lại nhìn thấy vai bị thủng một lỗ bằng ngón tay út, máu lại không chảy một giọt nào hắn vội vàng mang hắn lên thuyền. Dùng chân khí thăm dò thương thế hắn thì thấy hắn đang bị luồng hỏa khí bá đạo công phá các kinh mạch huyệt đạo. Lão vội vàng vận công trợ giúp bao vây đẩy lui luồng hoả khí này ra ngoài. Đang chữa trị cho hắn, bỗng nghe ngoài biển một tiếng „hống“ lớn kinh thiên nhưng không dám phân tâm tiếp tục tập trung hết tinh thần vào việc chữa trị. Ba người còn lại vội nhìnn ra biển thì thấy một khối lớn nổi lên như một hòn núi, chung quanh bảy tám cái vòi vừa dài vừa lớn, cái nào cũng lớn đến hai người ôm mới hết.

- „Bát giai Chương ngư!“ Không ngờ yêu thú này cũng xuất hiện phàm giới. Chúng ta đi thôi, không nên chọc vào thứ yêu thú này.

Thì ra Minh bị đánh bay xuống đáy biển đụng vào Chương Ngư, Yêu thú này thấy một người bay đến phía mình nên dùng một cái vòi quật mạnh vào cho chàng bị đánh bay trở lại như một trái banh da.



Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123