Hồng Mông Linh Bảo

Chương 55





Chương 55 Bổ Huyết Đan ưu việt

Nhìn kiện Nỏ Thần trước mắt bây giờ ánh sánh hào quang không còn, chỉ là một cây nỏ bình thường hơn nửa thước, màu vàng đậm. Minh cầm lên lật đi lật lại ngắm xem, thân nỏ màu vàng cứng chắc lại có độ dẻo đàn hồi lực cực lớn, dây to bằng ngón chân cái cũng màu vàng bằng nhiều sợì nhỏ se dán lại, xem chàn rồi lại tò mò cầm dây dương cung kéo thử.

- Quá nặng!

Minh vừa rồi đã dùng ba thành khí lực, dây cung chỉ nhích đi được một phân. Chàng vội dùng tám thành khí lực ra kéo thì thấy chỉ được ba phân. Minh vận chân khí mấy đại chu thiên, làm nóng tất cả cơ bắp, trong chốc lát những tiếng „lách cách“ liên thanh vang lên như bắp rang lập một thế Cung Tiền Tấn Thấp
dồn hết khí lực vào hai cánh tay rồi kéo dây cung thì thấy dây được kéo thêm 2 phân nữa là 5 phân. Minh đỏ mặt tía tai kéo một lúc, mồ hôi đổ như tắm, đến khi mắt nổ đóm đóm mới thôi.

- „Xem ra khí lực ta không đủ, chưa thể sử dụng được kiện Thần Nỏ này“

Minh ngồi xếp bằng tĩnh tọa vận hành chân khí cho điều hoà rồi lại xem chân để Thần Nỏ. Xem xét một lúc thì thấy chân để Thần Nỏ có một cái hộc có đậy nắp, chàng tò mò đầy chờ mong tìm cách mở ra nhưng không sao mở được, chàng đem thần thức thì bị một màn khí kình mãnh liệt đẩy bắn ra. „Phong ấn. Không ngờ cái ngăn hộp này bị phong ấn, hiện tại vô năng phá giải“ Minh buồn bực phỏng đoán trong đó đựng vật gì „Mũi Tên“, „Bí Quyết dùng Thần Nỏ“, „Bí Quyết luyện chế mũi tên“....
Nếu là Thần khí Bảo vật thì phải dùng máu tế luyện nó, nhưng chàng biết mình tu vi chưa đủ tư cách tế luyện, nếu miễn cưỡng bị nó phản phệ khiến mình tiêu tán như vị cao thủ áo đỏ kia cũng không biết chừng. Mối nguy hiểm này quá lớn nên chàng đành vô phương dùng Thần Nỏ.

Xem, thử, đoán cả nửa ngày Minh đành phải cất Thần Nỏ vào trữ vật nhẫn.

Minh ở trong Hồng Mông Linh Châu giới nghỉ ngơi năm sáu ngày nữa mới ra khỏi đó, lúc này chàng đang ở dưới đáy biển, chàng đem thần thức ra quét một lượt thấy chung quanh yên tĩnh không còn ai, chàng nhắm hướng tây ngự đao dưới nước mà bay, đồng thời hưởng thụ cảnh san hô, những đàn cá màu, tôm, ngao, sò, sứa.... Không ngờ dưới đáy biển cũng có nhiều thắng cảnh đẹp không thua gì trên bờ, cây cối, núi đá, vỏ trai, xương cá, đá tảng … không thiếu những vật có thể dùng làm tài liệu luyện bảo. Chẳng ba lâu chàng đã đến bờ biển chàng không nghỉ ngự đao bay thẳng về Buôn Ma Thuột.

Hôm nay là chủ nhật, tính từ hôm Huyền-Trâm và Ánh Tuyết mất tích là ngày thứ hai. Minh trước tiên báo cho Lê Tuân tin bình an cứu được hai nàng cho hắn yên tâm rồi đem hai nàng ra khỏi Hồng Mông Linh Châu giới.

- Tới Buôn Ma Thuột rồi hai em chuẩn bị đi thôi.

- Đây là đâu?

- Trước trường học, sao mới có mấy ngày đã không còn nhận ra nữa à.

- Thôi chúng ta chia tay, ngày mai gặp lại.

- Ừm... Về nhà nếu có người hỏi mấy ngày nay đi đâu thì phải trả lời thế nào bây giờ?

- Muốn trả lời sao cũng được nhưng phải đồng nhất, hai em tự nghĩ ra đi, hay cứ nói bị bắt cóc rồi may mắn chạy thoát cũng được.

Hôm sau đi học đối với Minh và hai nàng Huyền-Trâm và Ánh Tuyết nghỉ học một ngày không ảnh gì cả, ba người được Lê Tuân báo xin phép nghỉ bệnh một ngày. Việc học hành cứ thế an ổn âm thầm qua đi, đến lúc Minh vào Inte trở lại thì tin tức mấy ngày trước có đăng một bài, „Ngoại thế cao nhân xuất hiện trên máy bay, chuyến bay đi HongKong, bắt đem đi hai hành khách. Kèm theo một tấm hình độ phân giải nhỏ nên lờ mờ bóng dáng của Minh“.

- „Ngoại thế cao nhân, cũng may hình chụp không rõ vì dùng hệ thống máy kiểm tra bảo an. Lần sau ta phải cẩn thận hơn mới được, nếu không thì phiền toái dây dưa không ngớt, không ngừng.“

Ba tuần sau bỗng dưng hai nàng đến nhà Minh thăm chàng, chàng mời hai nàng vào căn nhà tranh vách đất, nền đất lát trúc vàng, tuy bằng trúc nhưng bằng phẳng không kém nền xi măng tí nào, bên trong trang trí đồ dùng đều bằng tre, trúc. Vào nhà là phòng khách một cái bàn trúc đơn sơ và bốn cái ghế, một cái kệ bằng tre nhỏ, trong đó có một bộ tách trà và một cái siêu đất để nấu nước.
Hai nàng thấy nền trúc vàng bóng loáng thì cởi bỏ giầy ra đi chân không, thấy hai nàng tò mò chàng liền mời vô xem phòng ngủ bên trong. Hai nàng chỉ thấy một cái giường cũng bằng tre, trải rẹp nứa màu còn xanh, trên giường chỉ có một cái bồ đoàn ngoài ra không có gì hết, không chăn nệm, không mùng màn nhìn trống rỗng. Trong góc có kê một cái kệ sách, trong đó một ít sách giáo khoa, sách kỹ thuật máy tính bằng tiếng Anh.

- Sau nhà anh trống rỗng như thế này, giường lại không có chăn chiếu, nệm, màn mùng gì cả.

- Những thứ đó ta tạm thời không cần. Mấy con ruồi muỗi không dám lại gần ta nên cũng không cần màn mùng. Còn chăn mền, ta không sợ lạnh nên cũng không cần, còn nệm là thứ hay làm cho ta lười biếng ta không dùng.

- Anh thuộc môn phái khổ tu à, chuyên môn tự đày đọa, hành hạ bản thân mình.

- Không phải thế, thân thể ta thật sự không cần mấy thứ đó, đối với ta mấy thứ đó cũng không còn tác dụng gì nhiều có hay không cũng vậy.

- Hai em lên phòng ngoài cùng uống mấy nước. Hai em muốn uống nước gì?

- Cola, Fanta, nước trái cây anh có không.

- Cũng có một ít.


- Thôi chúng em uống nước khoáng.

- Nước khoáng có đây. Minh lấy ra hai chai nước khoáng và hai cái ly đặt trên bàn, hai chai nước còn lạnh bên ngoài hơi nước lạnh còn đọng lại thành giọt nhỏ bên ngoài chai trông thấy rất hấp dẫn.

Đây là nước tinh khiết từ Hồng Mông Linh Châu giới chàng đem bỏ vào trong ngọc hạp lạnh trong giới chỉ. Đáng lẽ ngọc hạp dùng để cất các loại dược thảo, nhưng chàng còn nhiều lại thỉnh thoảng muốn có nước tinh khiết lại có nhiều linh khí nên dự trữ một ít, nay thừa dịp đem ra đãi khách.

- Nước khoáng loại này anh mua ở đâu thật là tinh khiết mát ruột.

Ánh Tuyết lại càng cảm nhận rõ ràng trong nước có chứa linh khí nên nói thêm vào:

- Nào chỉ có tinh khiết, tươi mát, rõ ràng có chứa linh khí.

- Thế em cũng phải biết nước này từ đâu anh có mới phải.

- Em biết rồi, thì ra vậy...

Minh vừa được nghe Ánh Tuyết nhận ra trong nước có linh khí, uống không những ngọn tươi mát lại có thể bồi bổ sức khoẻ. Lúc này chàng âm thầm quyết định sẽ lấy ra đều đặn cho mẹ và các em trong nhà dùng, cho đến nay chàng vẫn cung cấp đều đặn trứng gà nay thêm nước khoáng nữa.

Hôm sau trên đường đi học Minh thấy hai vợ chồng vận quần áo sang trọng đèo nhau trên chiếc Honda trông rất tình tứ, khi đến trước mặt thì dừng lại, Minh nhìn hắn thấy khá quen chưa kịp nhớ tên thì hắn chào hỏi:

- Minh, lâu rồi không gặp, Sáng đây nhận không ra hả?

- Ha hả. Thì ra ông bà Sáng, sao? Sáng hôm nay đã có ai mở tiệc hay sao mà mày chở chị đi quần áo tươm tất, áo trong thùng, gầy tây bóng loáng như thế.

- Chào anh Minh.

- Dạ không dám chào chị Sáng.

Minh vừa trả lời xong lại ngắm nghía Sáng hôm nay khí huyết rất thịnh, tinh thần vững vàng tự tin chứ không còn là Sáng nửa năm trước nữa bèn ngạc nhiên hỏi:

- Ê, Sáng mấy tháng nay mà làm gì mà tinh thần phấn chấn, mặt mũi hồng hào có vẻ khoẻ mạnh hơn trước rất nhiều.

- Mày biết rồi mà còn hỏi, thì nhờ thuốc tiên của mày cả. Thật là hết lòng cám ơn...


Minh mắt đá lông nheo:

- Thuốc tiên nào, mày nói viên thuốc tễ tao cho mày uống hôm trước hả.

- Anh Minh đừng dấu em nữa tội nghiệp, cám ơn anh đã cho nhà em uống viên thuốc làm cho gia đình chúng em hạnh phúc tràn ngập.

Nguyên sau khi Sáng uống viên thuốc trong lòng đầy nghi ngờ qua ngày đêm hôm đó tác dụng chưa hiển hiện tác dụng, đến ngày thứ hai, hắn vào vườn cà phê làm quần quật cả ngày nhưng vẫn thấy sung sức, không mệt nhọc gì cả, đến đêm lại lao động phục vụ lại hưởng thụ cả đêm khiến vợ hắn vốn vẫn lâu nay thất vọng khả năng phòng the của chồng đêm nay anh dũng đánh năm bảy trận, càng đánh càng khoẻ thì nghi ngờ gặn hỏi. Sáng nhớ lời Minh nên không chịu nói ra, sau bị nàng đoán hắn uống thuốc Viagra, thì hắn sợ vợ hắn hiểu lầm làm nàng mừng hụt mới kể ra viên thuốc tiên của Minh. Vì nếu dùng Viagra thì tác dụng chỉ khoảng trong 5 tiếng, song dùng thuốc tiên thì sức khoẻ toàn thân tăng lên, sức sống bừng bừng, ăn uống ngon miệng, tâm thanh khí sảng yêu đời không dứt.

Bốn tháng sau vợ hắn lại đem tin vui báo cho hắn khiến cho hai vợ chồng đang buồn tẻ phút chốc niềm vui bộc phát bất tận. Hai vợ chồng yêu nhau thắm thiết trong lòng đều biết ơn Minh đã cho thuốc tiên.

Minh vẫn giả ngu:

- Sáng, vợ mày nói cái gì tao chẳng hiểu gì cả, thuốc uống cũng làm cho người ta hạnh phúc lây lan ra cả gia đình là sao?

- Minh à, vợ tao đang có mang ba tháng hôm nay chúng ta đi ra thành phố soi quang tuyến xem là con trai hay gái với lại xem thai nhi có khoẻ không. Vậy mày nghĩ có phải là hạnh phúc không.

Minh nhìn vợ thằng Sáng, „ừ, người trắng trẻo, bụng có vẻ mập mạp hơn người thường, hơi thở cường mạnh hơn, chàng lại ngấm ngầm đưa thần thức vào thân, nội soi một chút, con trai“. Chàng cười nói:

- Con trai đấy! Mày tin không? Lại khoẻ mạnh Chúc mừng, chúc mừng!!!
Thôi tao đi học kẻo trễ.
Trên đường đi học Minh miên man nghi ngờ:

-“Bổ Huyết đan! Lần đó ta rõ ràng luyện ra loại đơn giản bổ huyết đan này và dược thảo cũng đã giảm bớt bảy tám phần. Không ngờ kết quả mỹ mãn vượt qua mức mình chờ đợi. Hôm nay nhất định kiếm thằng Ánh xem nó thế nào, cũng chỉ vì nó mình mới nỗ lực luyện ra thứ tốt này, nếu kết quả được như ý thì mới kể là thành công“

Vào lớp học Minh dùng thần thức hướng về lớp 8c xem bạn học cũ, thấy thằng Ánh quả nhiên lớn lên không ít, trước đây khoảng 152 phân hôm nay rõ ràng đã tăng lên được năm sáu phân, chàng mừng rỡ cho thằng Ánh cũng vui mừng cho tác dụng Bổ Huyết Đan của mình luyện thành. Chàng lại xem qua Tú-Ngọc thì thấy nàng biểu hiện khác xưa, nàng đưa tay phát biểu liên tục không thấy chán, có khi giáo sư mới hỏi được nửa câu nàng đã giơ tay nên nàng luôn là người đầu tiên giơ tay phát biểu. Minh mỉm cười lẩm bẩm trong miệng „quả nhiên học giỏi lại biểu hiện khác người. Cứ đà này nàng chẳng mấy chốc sẽ vượt qua cả Thanh-Hằng và Minh Trường chứ không sai.“



Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123