Hồng Mông Linh Bảo

Chương 62





Chương 62 Si Tình Hợp Thể Kỳ

Hàn Tinh xem khắc họa, thấy không còn ai chung quanh ngoài Hỏa Mỹ nhân nên đôi bàn tay thỉnh thoảng phỏng chừng múa máy theo nét họa, có tấm chỉ xem thoáng qua một lần có bức xem cả mấy tiếng, lúc này chàng đứng trước một bức khắc họa trên tường thưởng thức, thấy rõ ràng đây là một bức họa vẽ một con sông, phía xa có núi mây mù bao phủ, mặt trời bị bao phủ. Nhìn lên bức tranh rồi lại nhắm mắt đắm chìm trong suy tư, Hỏa Mỹ nhân thấy chàng như vào ngộ cảnh thì yên lặng không dám gây ra một tiếng động, lúc này ý thức của chàng đi vào ý cảnh trong tranh đứng trên đỉnh núi nhìn con sông phía dưới, trời tối dần mây bay, sương mù tan đi rồi ánh trăng chiếu sáng cả núi đồi, chung quanh chỉ còn tiếng côn trùng kêu rả rích, thỉnh thoảng có tiếng sói tru từ xa vọng lại, một đêm trôi qua, tiếng gà rừng gáy vọng lại báo thức, ánh bình minh chiếu soi vạn vật...Chàng rời ngọn núi trở về, thì chợt tỉnh thấy Hỏa Mỹ nhân vẫn ở bên cạnh nhìn chàng mỉm cười.

Hàn Tinh khẽ nói “một bức khắc họa không gian”, Thật là tuyệt phẩm bảo vật.

- Tinh ca muốn nói, đây là một không gian bức họa? Sao muội không nhận thức.

- Đúng! Đâu dễ nhận thức ra như vậy. Ta đứng thưởng bức tranh bao lâu thời gian?

- Hai tiếng.

Hàn Tinh lại đi xem tranh tiếp, cuối cùng mất một ngày một đêm mới xem xong, phát hiện ra có ba bức không gian khắc họa, năm bức có ẩn dấu vũ kỹ và công quyết. Không biết trong cung có ai phát hiện ra chưa, chàng đem tất cả vũ kỹ và công quyết xem được truyền vào thức hải Hỏa Mỹ nhân, nàng hấp thu vào ký ức.

Trong một bức không gian Hải Dương Hoàng hôn khi chàng vừa vào xem thì nhận ra trong này đang có một nữ cao thủ phỏng đoán Độ Kiếp kỳ của Thanh-Hà tông ẩn tu trong một thạch động, May mà vị này đang đắm chìm trong tu luyện chưa phát hiện ra chàng, chàng vội vàng lui trở ra không dám làm kinh động vị này.

Thấy Hỏa Mỹ nhân tiếp mình xem tranh một ngày một đêm thì cảm động hỏi:

- Muội có mệt không? Hay chúng ta đi ra ngoài dạo một vòng.

Trong khi hai người đi dạo thì chàng ngạc nhiên nghe thấy tiếng đàn cầm thì hỏi:

- Không biết cao nhân nào đang dạo đàn, tiếng đàn rõ ràng tỏ tình, nỗi nhớ nhung người yêu, mong sao mau chóng được gặp nhau, cùng sánh bước tiêu dao....

- Vị tiền bối hợp thể kỳ cao thủ lại tìm đến đây gây phiền não rồi.


- Vị đó muốn gặp ai?

- Chính là sư bá cầm nương Liễu Thi Ngâm, nhưng chưa bao giờ sư bá đáp ứng.

- Sư bá cũng là cao thủ đàn cầm ư?

- Đúng, cũng chính vì đó, vị hợp kỳ kia ra sức học đàn cầm rồi đến đây tấu.

Lúc này tấu khúc đã dứt, lại thấy một tia thần thức lướt qua mình, Hàn Tinh đo lường được tia thần thức kia mạnh hơn mình ít nhất một bậc. Chàng không dám dùng thần thức xem vị hợp thể kỳ kia, song chàng nhắm hai mắt, tập trung tinh thần, trong thức hải bất giác Thánh thai từ hai mắt phát ra hai tia sáng qua mi tâm phóng ra ngoài hướng vị hợp thể cao thủ vừa tấu đàn, quả nhiên chàng nhận ra một vị trung niên áo trắng, đai xanh trên vai đeo một chiếc cổ cầm màu đen. Trung niên đứng chờ một lát rồi thở dài rời khỏi nơi đây.

- Vị hợp thể kỳ cao thủ tiền bối kia đã rời khỏi đây rồi. Thật là một kẻ si tình.

- Cứ nửa năm vị tiền bối đó lại đến đây tấu một bài này rồi rời đi.

- Sao tiền bối đó không xông vào đây kiếm.

- Dù tiền bối đó có tu vi hợp thể kỳ cũng không thể xông vào thành công được.

- Thế thì chúng ta được gặp nhau ở đây cũng là có duyên phận đấy! Còn may mắn hơn vị kia.

Hỏa Mỹ nhân ngượng ngùng nói:

- Đâu phải vậy, nếu đôi bên đều muốn gặp nhau thì hợp, ngoài ra thì bất thành. Bổn tông không cấm tình cảm, nhưng phải trong sáng, đường đường chánh chánh không được âm thầm lén lút vụng trộm. Nếu lần đầu vụng trộm xem như là quân bất lương đệ tử bản môn sẽ bị ngăn cấm suốt đời không được gặp mặt.

- Quý môn cũng lo bảo vệ đệ tử tránh khỏi quân bất lương vô lại, thật là chưa từng nghe.

- Muội có dự định gì cho tương lai không?

- Còn dự định gì, trước tiên phải tu luyện tăng lên tu vi để có đủ bản năng tư vệ sau đó tính sau. Còn Tinh ca có dự định gì?

- Tiểu huynh cũng còn trong tuổi phải học hỏi, đang còn là đệ tử học đường, học viện nên cũng bị bó buộc. Lần này tiểu huynh rời nơi đây thì một năm sau mới trở lại được.

- Tinh ca tu vi đã cao như vậy mà còn phảì làm đệ tử trong học viện nào ư?

- Tu vi cao tính là gì, tâm trí, tâm tính phải chuy luyện và kinh nghiệm phải gom góp, cuộc sống trải qua nhiều khó khăn mới có thể thành nhân hữu dụng, suy nghĩ mới chính chắn, tiểu huynh còn bất tài vô dụng, tâm trí còn kém lắm chưa là gì cả nên phải đi học hỏi.

Hỏa Mỹ nhân ngạc nhiên thầm nghĩ “quả nhiên chàng có nhiều điểm khác người, dám xem thường tu vi tu luyện, chẳng lẽ có thứ còn quý hơn cả tu vi.”

- Ô hay, ý này muội chưa nghe ai nói đến cả tưởng rằng tâm tính cứ theo tự nhiên phát triển chỉ cần tu luyện công pháp là đủ.

- Bao nhiêu thế hệ truyền lại kinh nghiệm nên người ta ngoài tu luyện công pháp tăng tu vi của mình còn thể chuy luyện tâm tính tăng lên tâm cảnh của mình, người ta thường gọi là nhân đức, nghĩa là các đức tính tốt của con người, càng nhiều càng tốt càng làm người đó hoàn hảo hơn.



- Vậy có những nhân đức nào?

- Rất nhiều, tiểu huynh không nhớ hết nhưng những nhân đức căn bản thì lúc nào cũng nhớ. Tiểu huynh kể sơ ra cho muội một số thông thường đức khiêm nhường, đức nhẫn nại, ôn hòa, chịu đựng, đức can đảm, đức độ lượng tha thứ, đức thật thà ngay thẳng, đức chịu khó chăm chỉ, đức thương người, đức hiếu thảo, đức kính trọng người trên, đức hy sinh sẵn sàng bỏ mình, đức khôn ngoan, đức biết sáng tạo ham học hỏi tìm tòi vv....

- Ham học chịu khó tìm tòi cũng là đức tính hay sao?

- Có chứ, nếu không có đức này thì người ta ỷ lại chỉ biết hưởng những gì tiền nhân để lại, không có đầu óc sáng tạo, cuối cùng cả đời cũng chẳng đạt điều gì đáng kể. Cho nên người có đức tính này dựa vào những gì đang có, của tiền nhân để lại, phát triển, hay tạo ra những điều mới lạ hữu ích cho mình và đồng loại.


- Muốn luyện đức tính này thì phải bắt đầu ra sao?

- Đương nhiên phải biết quan sát, phân tích, chuẩn bị sắp xếp thích hợp, diễn luyện nhiều lần, đánh giá, sửa đổi hoàn thiện thêm và chuy luyện nhiều lần.

- Thật là nhiều công phu.

- Thế cho nên ai dám kiêu ngạo tự nhận mình là hoàn hảo, thường là chỉ những người tự cho mình là chí cường, chí tôn, vô địch thiên hạ muốn quản hết mọi sự, ngồi trên đầu thiên hạ, chỉ có mình mớì xứng đáng cho mọi người phải tôn kính quỳ lạy.

- Tinh ca học ở đâu nhiều điều lạ như vậy?

- Thì lúc đầu nghe người lớn nói, tò mò tìm hiểu. Như vậy chưa tính là gì, tiểu huynh chẳng đã nói còn ít, còn kém phải đi học hỏi thêm là gì.

Hàn Tinh ở Thanh-Hà cung ba ngày ba đêm mới chia tay Hỏa Mỹ nhân rời khỏi. Cách Thanh-Hà cung ngoài trăm dặm có một thành trì, Hàn Tinh thong thả tiến vào đó kiếm một quán cóc kêu rượu, vài món đơn giản ngồi độc ẩm.

Ngồi được một lát một nhón thanh thiếu niên gồm bốn nam hai nữ tiến vào quán, chọn hai bàn chia ra ngồi dùng bữa. Trong đó có hai thiếu niên theo đuổi chiều chuộng, ga lăng mời mọc một thiếu nữ khá xinh đẹp, mị lực có dư. Thiếu nữ này lại không thèm để ý đến, trong nhóm bàn bên kia một thiếu niên ăn mặc đơn giản mầu trắng đã bạc thành úa vàng không chú ý thiếu nữ nào chuyên ngồi tiếp chuyện với một thiếu niên đồng hành khác:

- Đại sư huynh, lần này xuống núi lịch duyệt chúng ta dự định đi những nơi nào?

- Chúng ta có một tuyến lịch trình nhưng trước tiên chúng ta bỏ ra năm bảy ngày đi chơi, hay đâu chầu đó, nơi nào cũng được sau đó theo lịch trình mà đi.

Vị đại sư huynh ngồi bên cạnh một vị sư muội, hai người cũng rất thân, thiếu niên áo vàng úa nhẩn nha ngồi ăn uống không chú ý đồng bọn lại quan sát chung quang quán và ngườì đi đường.

Thiếu nữ bàn kia thỉnh thoảng lại liếc mắt qua bàn bên này, cái đích chính là thiếu niên áo vàng úa trong khi chàng này cứ xem như không, giả vờ làm ngơ không biết. Một lúc sau thiếu nữ cất tiếng:

- Tam sư huynh ngồi bên đó không cảm thấy lẻ loi à, sao không qua bên muội trò chuyện cho vui.

- Bên muội đã có các huynh đệ chiếu cố, ngu huynh cần gì phải góp phần.

Nghe thấy vậy thiếu nữ tỏ vẻ thất vọng. Hàn Tinh ngồi cách đó mấy bàn nhưng mọi cử chỉ lời nói đều lọt vào tai mắt của chàng liền gật gù thầm lẩm bẩm trong miệng “Theo tình tình phất, phất tình tình theo. Tình yêu thật là kỳ diệu.”
Bỗng bên tai chàng nghe tiếng:

- Vị tiểu ca này ngồi đây độc ẩm không chán hay sao, mời qua đây chúng ta kết bạn một phen.

Minh theo tiếng nói nhìn lại bàn bên góc trong thì nhận ra ngay vị trung niên si tình hợp thể kỳ mới thấy ở Thanh-Hà cung ngạc nhiên “thì ra hắn cũng vào đây ngồi một mình.” Hàn Tinh vui vẻ tự nhiên bước sang bàn hắn ngồi giả vờ như không quen biết hỏi:

- Không biết vị tiền bối này là ai, xưng hô ra sao lại để mắt đến Hàn tiểu tử.

- Ta gọi là Dương Khôn, đừng gọi ta là tiền bối Hàn huynh đệ, ta còn kém ngươi nhiều lắm.
Hàn Tinh đoán ngay ra “Lão này đúng là si tình, tự hạ mình xuống muốn kết giao để dễ dành nhờ vả đây mà”.


- Sao Dương Khôn tiền bối lại cho là như vậy, tiểu tử bất quá là cừu non mới ra đời chưa bao lâu sao có thể sánh được với tiền bối.

- Huynh đệ trước tiên cứ gọi ta một tiếng huynh, hay gọi thẳng tên ta đã rồi chúng ta trò chuyện.

- Thôi được tiểu đệ tuân mạng với cao Dương huynh.

- Vừa rồi Hàn đệ ngồi bên bàn kia vừa nói gì gì “Theo tình tình phất, phất tình tình theo” ý nghĩa tâm lý thật là chí lý nên đoán Hàn đệ về lãnh vực này đáng làm sư tôn ngu huynh nên thỉnh Hàn đệ chỉ dạy cho mấy chiêu.

Thì ra lão này muốn mình dạy cho bản lãnh “tán gái” mình cũng là thằng ngốc trong tình trường có kinh nghiệm gì đâu mà chỉ với dậy. Nghĩ vậy liền khéo từ chối:


- Dương huynh có nhận xét lầm không, tiểu đệ tuổi còn nhỏ lại chưa trải qua tình trường nên không có kinh nghiệm gì về lãnh vực này. Vừa rồi thốt câu kia chỉ là quan sát thấy sinh hoạt của mấy thiếu niên mỹ nữ trong quán nên nhận xét thấy vậy cảm khái thốt ra câu kia mà thôi.

- Chính là vậy, ngu huynh cũng đang cần người quan sát nhận xét để chỉ lối sáng đây. Mấy chục năm nay cố gắng nhưng ngu huynh chưa đạt được một kết quả nào.

- Hay là chuyện này lát nữa chúng ta đi nơi khác bàn, chúng ta trước tiên uống với nhau vài chén mừng buổi lần đầu hội ngộ đã. Tiểu đệ xin kính Dương ca một chén!


Dương Khôn hợp thể kỳ tuổi không ít, có mấy trăm một ngàn không chừng, phần nhiều thời gian dành cho tu luyện và tranh đấu, không biết đã trải qua bao nhiêu bạn song tu, đỉnh lô nữ tử. Tất cả đều nhờ vào tu vi bản lãnh hoặc cường đoạt, hoặc tự hiến dâng đổi chác quyền lợi, lợi dụng lẫn nhau mà có được... đã diệt vô số tình địch. Cuối cùng cuộc sống vẫn trống trải, cuộc đời vô nghĩa, dù có tu luyện đến thành tiên thì thế nào, vô thân nhân cô đơn một mình? Mãi đến bây giờ chân chính biết yêu, nếm mùi tương tư đau khổ nhưng ngọt ngào đáng tiếc chỉ là tình yêu một chiều, đang giãy dụa vô vọng, gặp cơ hội nào cũng bám víu nên nghe Hàn Tinh lẩm bẩm trong miệng câu nọ, hắn cảm thấy như là một câu châm ngôn diễn tả kinh nghiệm tán gái. Nhìn nhóm thiếu niên kia để chứng nghiệm quả nhiên thiếu niên áo vàng úa chẳng thèm để ý , thiếu nữ kia lại tò mò muốn được gần gũi.

Hai người ăn uống say sưa nửa buổi thì rời khỏi nơi đây, thấy Hàn Tinh xuất đao ngự bay nhanh, Dương Khôn cũng xuất phi kiếm ngự kiếm theo sau, hai người không nói đến một khu núi đá vắng vẻ ngồi nói chuyện.

- Dương đại ca, tu vi của đại ca có phải là Hợp thể kỳ không, bây giờ huynh đem bỏ hết ẩn thuật tu vi xem, đệ chưa bao giờ gặp hợp thể kỳ nên muốn kiến thức uy khí đến đâu.

- Vậy Hàn huynh đệ cẩn thận.

Hàn Tinh thấy không khí từ từ áp đến chàng liền vận khí ngưng thần thì thấy nhẹ bớt đi, sau đó uy áp lại chung quanh lại tăng lên, chàng lại vận chân khí vận hành mấy chục đại chu thiên và ngưng thần thêm một tầng dần dần uy áp yếu hẳn.

- Thật lợi hại, đây là hợp thể kỳ hơi thở uy áp, ba cấp trên Nguyên Anh kỳ a.
Đây là hơi thở bình thường của Dương đại ca phải không?

- Đúng vậy! Nhưng Hàn đệ vẫn chịu được không ảnh hưởng mảy may.

- Miễn cưỡng chịu được thôi.

Nói xong Hàn Tinh cũng đem hết ẩn thuật, tu vi trở thành ngang hàng Nguyên Anh kỳ.

- Thì ra Hàn đệ đã đạt được tu vi Nguyên Anh kỳ, Ah không đúng, dù Nguyên Anh hậu kỳ đứng trước ngu huynh cũng không chịu được uy khí áp bức. Vậy tu vi chân chính của Hàn đệ là gì, chẳng lẽ phân thần?

- Điều đó đệ cũng không biết, đệ còn chưa có Nguyên Anh nhưng Tâm cảnh và linh hồn lực đã vượt qua Nguyên Anh kỳ có lẽ ngang phân thần kỳ.

Hai người nói chuyện, dần dần Hàn Tinh quen thuộc với uy áp trở nên bình thường.

- Hàn đệ này, lần này nhờ huynh đệ quan sát, tìm hiểu phân tích dùm ngu huynh sau đó cho ý kiến phải làm gì cho phải.

Dương Khôn kể hết chuyện tình cảm của hắn, tình trạng cứ nửa năm lại đem cổ cầm trước cổng Thanh-Hà cung tấu một lần song đến nay không được bồi đáp.

- Không biết cầm kỹ của Dương huynh đã đến trình độ nào, có thể tấu các bản đắc ý nhất của đại ca cho tiểu đệ nghe một lần không?

- Điều này đương nhiên.



Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123