Phỏng chừng đồ cưới là một vấn đề không có hồi kết, bao giờ cũng liên can đến mẹ chồng nàng dâu em chồng, so với họ Thịnh vui vẻ tốt đẹp, họ Viên lại rất u ám.
Trong nhà chính phủ Trung cần bá, bốn phía cửa sổ đóng chặt, trên mặt đất đầy mảnh sứ vụn vỡ nát, nước trà loang lổ đầy đất, trong phòng tràn ngập hương trà nhàn nhạt, lư hương bị lật đổ, mùi đàn hương lượn lờ, tạo thành một hỗn hợp không nói ra được là mùi vị gì.
Viên lão gia mặt mày xanh mét, chỉ vào Viên phu nhân không ngừng run rẩy: “Bà, bà, mệt cho bà nghĩ nhiều? ! Lại muốn lấy đồ cưới con dâu trợ cấp cho Anh nhi! Đầu óc bà đúng là mê muội rồi!”
Viên phu nhân liếc nhìn Viên Văn Thiệu bên cạnh, vẻ mặt không hối cải, cộc cằn nói: “Nó gả vào đây đã là người nhà ta! Cái gì mà đồ cưới hay không phải đồ cưới, mọi thứ đều tính là của họ Viên hết! Mẹ chồng nói cần, nó nên thành thật đưa ra, lại còn mách lẻo với chồng? ! Còn có gia giáo gì nữa không? !”
Bốp một tiếng, Viên lão gia vỗ mạnh lên án, trong lòng mọi người giật thót, chòm râu ông run rẩy hét lớn: “Bà im miệng cho tôi! Bà còn có mặt mũi nói con dâu, mấy chục năm qua đừng nói đồ cưới của bà, ngay cả tiền bạc của họ Viên bà cũng cầm không ít trợ cấp cho nhà mẹ bà và họ Chương, sao bà không nghĩ mình là người họ Viên? !”
Viên phu nhân nghẹn họng, ánh mắt sắc bén nhìn chồng, trước mặt con trai lộ vẻ run rẩy tức giận, bà lôi chiếc khăn ra, bưng mặt khóc thút thít: “Tôi đây cũng chỉ vì Anh nhi! Phủ Thọ Sơn bá có nhiều phòng anh em, nếu Anh nhi không có một phần đồ cưới thật dày, chẳng phải sẽ bị chị em dâu coi thường? ! Lão gia chớ chỉ yêu thương con dâu, cũng phải nghĩ đến con gái mình nữa, chúng ta chỉ có một đứa con gái đó thôi!”
Viên phu nhân lúc đầu chỉ là giả khóc, nhưng nhớ tới con gái mình, nhịn không được liền khóc thật, càng nói càng thương tâm, lập tức căm hận mắng: “Tiện nhân này, ta đây phải đi vả cái miệng của nó! Dám xúi giục con ta ngỗ nghịch! Làm con dâu mà không nghe lời mẹ chồng, muốn tạo phản à!” Bà quay người lại, xông tới chỗ Viên Văn Thiệu, siết tay đấm vào người anh ấy, vừa đấm vừa khóc mắng, “. . . Sao mạng của tôi lại khổ thế này, khổ cực nuôi anh lớn, vừa có vợ liền quên mẹ! Chẳng qua tôi chỉ muốn thêm chút đồ cưới cho em gái anh, anh lại cáo với cha anh! Anh đúng là nghiệp chướng, còn không bằng đánh chết anh đi!”
Viên Văn Thiệu không dám đẩy bà ra, chỉ có thể né tránh, không đầu không đuôi đã trúng vài cái. Viên lão gia lửa giận bừng bừng, ông không giống Thịnh Hoành nho nhã văn sĩ, tiến lên hai bước, kéo bà vợ đang khóc lóc om sòm ra, đưa tay lên một cái.
Bốp!
Viên phu nhân bị tát một cái, bà không dám tin bưng mặt mình, nhìn chồng: “Ông, ông, ông dám ngay trước mặt con trai… Tôi không sống được nữa!”
Bà vừa kêu khóc, vừa nhào tới, Viên lão gia cố sức kéo lại, ném Viên phu nhân té trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Bà còn nhớ rõ lúc lão thái quân qua đời đã nói gì không?”
Viên Văn Thiệu nghe mà hồ đồ, nhưng Viên phu nhân lại đột nhiên an tĩnh, nét mặt hiện ra kinh hãi.
Vẻ mặt Viên bá gia lạnh lùng, chậm rãi nói: “Mẹ từng trước mặt chị cả, bà và tôi nói, bà làm người ngu xuẩn tham lam, thấy lợi nhỏ mà quên nghĩa lớn, tự phụ không thể chịu nổi, thế nhưng đã có sinh con đẻ cái. Trước khi mẹ mất, bảo ta viết hưu thư, chính bà đọc cho ta viết, nói, họ Viên có thể khôi phục tước vị quả thật không dễ, quả thật là may mắn trời ban, nếu có bất kỳ lỗi lầm gì, nếu bà gỗ mục không thể đẽo, liên luỵ gia môn, sẽ không kiêng nể bà vì hai cụ thủ hiếu ba năm, lập tức hưu bà! Hưu thư hôm nay còn đặt trên bàn trong từ đường!”
Viên Văn Thiệu thất kinh, anh ấy chưa từng nghe nói đến việc này. Viên phu nhân lúc này đã ngừng khóc, thân hình không ngừng run rẩy, trong mắt Viên bá gia hiện lên tia chán ghét, mắng: “Bà nhìn bộ dạng bà lúc này xem, nào còn là chủ mẫu Viên gia? ! Từ lúc cưới con dâu hai, ta vì nể mặt mũi bà làm mẹ chồng, luôn nhẫn nhịn bà, bà lại được một tấc lên đến dời!”
Viên phu nhân kinh sợ mặt cắt không còn giọt máu. Viên Văn Thiệu chậm rãi đỡ bà đứng dậy, để bà ngồi xuống ghế, thật ra trong lòng anh biết, hưu thư này là rung cây dọa khỉ, nếu thật sự bỏ vợ thì thể diện phủ Trung cần bá phủ cũng khó nhìn.
Trong phòng lặng im như tờ, chỉ nghe thấy tiếng Viên phu nhân nức nở, còn có tiếng Viên lão bá gia thở phì phò, lúc này cửa phòng cạch một tiếng bị mở ra, chỉ thấy Viên Văn Anh mặt đầy nước mắt vọt vào, thấy một phòng hỗn độn, cha tức giận cả người run rẩy, mẹ bụm mặt hồn bay phách lạc, chị ta tức thì rơi nước mắt, phịch một tiếng quỳ xuống, dập đầu với cha và mẹ một cái. Viên Văn Thiệu thấy thế, tiến một bước dài đến đóng cửa lại.
Nước mắt Viên Văn Anh rơi như ngọc, nức nở nói: “Chị dâu cả đã nói với con gái, chuyện này là con gái bất hiếu, khiến cha mẹ vì con gái mà tranh chấp!”
Viên bá gia xưa nay thương yêu con gái, nhìn thấy như vậy, chỉ yên lặng ngồi xuống, hừ lạnh một tiếng: “Nó đưa chuyện cũng nhanh nhỉ! Bản lĩnh không có, lại chỉ biết quen thói há miệng đưa chuyện người khác!”
Viên phu nhân vừa nghe chồng đối với cháu gái ngoại mình không hề vui vẻ, vội vã nhào tới, ôm con gái khóc ròng nói: “Anh nhi của mẹ thật đáng thương, cha con anh con thật là lòng dạ độc ác!”
Vẻ mặt Viên Văn Thiệu bất ngờ, nhịn không được nói: “Mẹ! Nếu ở ngay trong nhà thì cũng thôi, mẹ lại mở miệng muốn đồ cưới là thôn trang của Hoa Lan, chừng hơn mười khoảnh ruộng tốt ở ngoại thành, nhưng hôm nay họ Thịnh ở ngay bên cạnh, ruộng đất này nếu có biến động, chẳng lẽ bọn họ không biết? ! Mẹ nói con trai làm sao có thể ngẩng đầu trước bố mẹ vợ, Hoa Lan làm sao về nhà mẹ đẻ!”
Nói tới cái này, Viên bá gia lại tức giận, chỉ vào Viên phu nhân mắng to: “Chính là việc này! Mấy năm nay, bà cho là ta không biết bà ngoài sáng trong tối tính kế bao nhiêu gia sản của con dâu hai? ! Nhà thông gia phúc hậu hòa khí, mới không tính toán với chúng ta! Không nói đến đồ cưới vốn là tài sản riêng của con dâu, ngay cả để chồng dùng khi cấp bách, cũng không tiện quá đà! Bà thì ngược lại, còn suýt chút nữa công khai muốn chiếm đoạt! Bà còn cần mặt mũi nữa không hả? !”
Viên bá gia càng nói càng tức giận, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, quát lớn, “Ngày hôm trước hai chú ở chi thứ ba tới tìm ta tố khổ, nói tìm mấy cửa hôn nhân đều thất bại. Không phải vì bà bôi xấu mặt mũi họ Viên nhà chúng ta sao, bên ngoài đều nói mẹ chồng nhà họ Viên không tốt, quen chiếm đoạt đồ cưới con dâu, ai còn dám gả vào nhà ta! Bà còn ở trong tộc lên mặt chị dâu cả được, ta hổ thẹn thay bà!”
Nhớ tới mấy người em, vẻ mặt Viên bá gia áy náy, họ Viên dòng dõi nửa vời, muốn tìm một cửa hôn sự tốt không dễ dàng, nghĩ đến vợ mình hồ đồ mà liên lụy người trong tộc, trong lòng càng tức giận, lại nổi nóng mắng vài câu.
Viên phu nhân vẻ mặt oan ức, phu nhân Thọ Sơn bá từ trước đến nay nhìn không ưng ý người em dâu là bà, đã như vậy, bà nghĩ muốn giành chút thể diện trước mặt bà ta.
Viên Văn Anh sáng tỏ, biết mấu chốt ở đâu, liền quỳ gối trước mặt Viên phu nhân, giọng điệu đau xót khuyên nhủ: “Con biết mẹ là vì con gái, thế nhưng mẹ… Mẹ ngẫm lại xem, bác cũng là người nhà họViên, gia cơ nhà ta thế nào bác còn không rõ ràng sao? Bác xưa nay thương yêu con gái, cho dù con gái chỉ mang một đồng đến, lẽ nào bác lại để con gái chịu uất ức? ! Nếu con gái lấy thôn trang chị dâu hai hoặc đổi thôn trang thành bạc đi, làm thế lại khiến bác khinh thường! … Sau khi chị dâu hai vào cửa, luôn luôn thương yêu quan tâm con gái, có thức ăn ngon quần áo đẹp đều cho con trước tiên, mẹ làm như vậy, chính là làm tổn thương lòng của chị dâu, chẳng phải khiến chúng con khó xử sao? !”
Viên phu nhân thấy mọi người đều bênh vực con dâu hai, trong miệng đắng nghét như ngậm hoàng liên, không nói được một lời.
Trong lòng Viên Văn Thiệu thoải mái hơn chút, cuối cùng em gái vẫn là người hiểu biết. Viên bá gia vui mừng nhìn con gái, thở dài một tiếng, nhớ tới con trai mới vừa nói buổi chiều còn có việc phải đi ra ngoài, vội vàng nháy mắt với con trai. Viên Văn Thiệu hiểu ý, rón rén mở cửa đi ra, nhưng không đi qua cổng chính, mà thẳng đến tiểu viện phía tây của Hoa Lan.
Một cước nhảy vào trong phòng, chỉ thấy Hoa Lan mặc một bộ bối tử xanh viền nhung thêu hoa nhỏ lộn xộn hơi cũ, trong lòng Viên Văn Thiệu áy náy, nhớ tới Hoa Lan lúc mới gả vào thì rương đầy áo quần mới tinh, hôm nay lại… Hoa Lan ngồi trên kháng, khủy tay tựa trên bàn, thấy chồng vào, vẻ mặt lạnh nhạt: “Chuyện này xong rồi?”
Viên Văn Thiệu gật đầu.
Hoa Lan buồn bã cười: “Lúc nào cũng vậy, lần này cũng thế, người một nhà không nên ầm ĩ. Em thật muốn hỏi mẹ, rốt cuộc em có chỗ nào không tốt, mà nhất định phải luôn bới móc em? Nếu mẹ không chấp nhận được em, sớm viết phong hưu thư, em sẽ không đòi hỏi gì, hà tất giày vò em mấy chuyện vặt vãnh!” Nói xong nước mắt liền theo hai gò má rơi xuống.
Viên Văn Thiệu tiến lên ôm vợ, nhẹ giọng an ủi: “Nàng nói xằng nói bậy gì vậy, chúng ta phải sống đến đầu bạc răng long, nàng muốn đi ta cũng không thả!”
Hoa Lan khóc nước mắt chảy liên tục: “Cũng không phải là em bất hiếu, em chỉ muốn hỏi một câu, sống kiểu này rốt cuộc đến bao giờ mới kết thúc? Bạc cưới của em đã sớm hết, áo quần trong rương có thứ gì tốt mẹ cũng tìm lấy đi, bây giờ bà còn nghĩ đến thôn trang nữa, mẹ, mẹ… Cuối cùng muốn thế nào? ! Trong nhà cũng không phải quá sa sút mà? !”
Hoa Lan nước mắt tuôn như suối trào, khóc tức tưởi ngã vào lòng chồng, trong lòng Viên Văn Thiệu cũng vô cùng phẫn hận, thật ra anh ta biết rõ mẹ mình có lòng riêng, chỉ vì thấy nhà mẹ đẻ Hoa Lan giàu có, nàng được cha chồng thích, lại được chồng yêu thương, so đi so lại, bà ta làm mẹ chồng lại bị chèn ép.
Viên Văn Thiệu cũng không tiện nói gì, chỉ có thể mềm mỏng khuyên nhủ, Hoa Lan bỗng nhiên từ trong lòng chồng thẳng người lên, thần sắc kiên nghị, lớn tiếng nói: ” Thiệu lang, nếu em chỉ có một mình, dù theo chàng ăn rau nuốt trấu, cũng tuyệt không than khổ nửa câu! Thế nhưng. . . Thế nhưng. . .” Nàng khóc lên, “Em chỉ thương mấy đứa nhỏ! Bọn nó. . . Bọn nó đều còn nhỏ!”
Viên Văn Thiệu nhìn vợ khóc chết đi sống lại, trong lòng giống như bị dao cắt, Hoa Lan khóc lóc kể lể: “Tương lai tước vị này truyền lại cho anh cả, nhìn mẹ thế này, gia sản chúng ta sợ cũng không được chia cái gì; mấy đứa nhỏ biết làm thế nào? ! Lần trước mẹ em đã nghi ngờ, em mới lừa bà nói rằng phụ nữ có thai mặc quần áo cũ cho thoải mái, nhưng nhìn quần áo trên người Trang nhi Thực nhi thì không lừa được mẹ, lúc trở về mẹ còn đưa hai cuộn gấm đỏ! Bà ngoại tặng đồ cho cháu ngoại còn dễ nói, nếu lại có ý khác nữa, chẳng phải là đánh vào mặt họ Viên? !”
Viên Văn Thiệu đột nhiên sinh ra cảnh giác, hàm dưới vừa thu lại, ánh mắt nghiêm nghị, nói: “. . . Sau này nàng không cần mọi chuyện đều theo mẹ, nếu mẹ lại có đòi hỏi gì, nàng liền nói cho ta biết! Còn có…” Anh ấy dừng một chút, hung hăng nói, “Nếu thân thể còn nhanh nhện, ngày mai nàng bán hết bốn đứa hầu mẹ đưa tới đi!”
Hoa Lan thất kinh, run giọng nói: “. . . Nhưng đây là hầu ngủ mẹ đưa cho chàng, làm vậy không tốt…”
Trong ánh mắt Viên Văn Thiệu ẩn chứa tức giận: “Không phải mẹ nói trong nhà khó khăn sao, còn nói việc chuẩn bị hôn sự em gái cũng đang túng thiếu; vô duyên vô cớ nuôi thêm mấy người làm gì? Lại nói nàng bán chúng nó, có thể giảm bớt vài hầu gái hầu già, đưa tiền bán được cho mẹ! Xem bà còn nói không có tiền nữa không? !”
Trong lòng Hoa Lan vui mừng, nhưng không dám lộ ra, chỉ ngập ngừng nói: “Làm thế được chứ?”
“Có gì không được? ! Ta nhìn mấy đứa diêm dúa lòe loẹt đó giở trò đã phát chán rồi!” Viên Văn Thiệu xuất thân nhà binh, xưa nay nói năng lưu loát, vỗ bàn quyết định.
Hoa Lan cố sức lau khô nước mắt, biết là chồng quan tâm mình, ôn nhu dựa sát vào nhau, hai vợ chồng im lặng chốc lát. Hoa Lan đẩy chồng ra, cười nói: “Tối nay không phải Đậu đại nhân mở tiệc chiêu đãi sao, Thiệu lang đừng để chậm trễ, nhanh đi đi thôi!” Vừa nói, vừa lấy ra một túi nhỏ nặng trĩu đặt gần lò sưởi đầu giường, nhét vào tay chồng, hòa nhã nói: “Cầm lấy.”
Viên Văn Thiệu vừa nhận lấy, biết ngay là một túi bạc đầy, trong lòng căng thẳng, quan sát Hoa Lan một phen, vội hỏi: “Cái vòng vàng của nàng đâu rồi?”
Hoa lan thẹn thùng cười: “Đã làm mẹ rồi, còn mang vòng tay làm gì?”
Viên Văn Thiệu biết con gái họ Thịnh mỗi người đều có một cái vòng vàng, hôm nay Hoa Lan nhất định đã cầm cố để chuẩn bị cho mình, trong lòng lại đối với Viên phu nhân càng phẫn uất, khàn giọng nói: “Nàng yên tâm! Đồ cưới của nàng sau này ta sẽ bù lại tất cả!”
Hoa Lan cười rất ôn nhu: “Thiệu lang là người giữ chữ tín, chẳng bao giờ nuốt lời.”
Sau khi vợ chồng cáo biệt một phen, Hoa Lan mỉm cười đưa mắt nhìn Viên Văn Thiệu ra khỏi cửa, đợi lúc anh ấy đi xa, ý cười nơi khóe miệng chậm rãi thu lại, ngưng sắc mà ngồi, sau một lát, một phụ nhân vén rèm tiến vào, cười nói: “Cô cả, cậu ra ngoài.”
Hoa Lan gật đầu, nàng kia ân cần đỡ Hoa Lan nằm lên giường, trải đệm chăn xong, mới cười nói: “Cô cả lại thắng, hai năm qua, cậu đều hướng về phía cô; nếu lão phu nhân biết được, chắc chắn sẽ vui mừng.”
Vẻ mặt Hoa Lan lãnh đạm, chậm rãi nói: “Nhịn gần mười năm, cuối cùng cũng có chút hi vọng, Thúy Thiền, chân ta hơi mỏi.”
Thúy Thiền vội vã ngồi bên giường xoa bóp chân cho nàng, Hoa Lan nửa khép mắt suy nghĩ, hỏi: “Em có nghe ngóng được gì không?”
Thúy Thiền biết chị ấy hỏi chuyện gì, nói khẽ: “Không cần phải dò hỏi, tiếng bá gia rất lớn, không ít người nghe thấy; bá gia hung hăng khiển trách phu nhân một phen, cô Anh cũng giúp đỡ khuyên bảo, còn nói… À, còn có một phong hưu thư.” Sau đó chị ta lập tức kể lại chuyện Viên bá gia từng viết một phong hưu thư.
Hoa Lan hai mắt lấp lánh: “Thật sao? !”
Thúy Thiền liên tục gật đầu, che miệng cười trộm nói: “Lần này phu nhân thật quá mất mặt rồi, xem bà ta sau này ra oai trước mặt cô kiểu gì!”
Hoa Lan mỉm cười nằm xuống, nhắm mắt lại, lo lắng nói: “Ước chừng lần này có thể yên tĩnh được lâu một chút; bà nội nói rất đúng, con gái, sống nhất định phải dùng đầu óc, không thể hồ đồ để người ta ức hiếp, cũng không thể luôn cáu kỉnh, bực bội, giận dỗi.”
Thúy Thiền cười nghe, vừa nhẹ nhàng đấm chân, vừa nhìn vẻ mặt uể oải của Hoa Lan, nhịn không được lấy tay áo lau mắt, nói nhỏ: “Cô cả thật không dễ dàng gì, mỗi lần chúng ta về nhà, Phòng ma ma đều kéo hỏi em cả buổi cô sống có tốt hay không.”
Hoa Lan nhớ tới Thịnh lão phu nhân, viền mắt ươn ướt, nức nở nói: “Đều là ta bất hiếu, khiến bà nội lo lắng; bây giờ vì chuyện Minh Lan, bà nhất định là giận ta.”
Thúy Thiền vội hỏi: “Sao thế được? ! Lão phu nhân chỉ giận một lúc thôi, sau khi chuyện cô Sáu qua, bà cũng sẽ không giận nữa; lần trước lúc phu nhân tới không phải đã nói, bây giờ lão phu nhân nhìn họ Cố đã thuận mắt hơn nhiều sao?”
Chị ta vốn là hầu gái ở Thọ An đường, lúc Hoa Lan xuất giá thì Phòng ma ma tự mình chọn chị ấy đưa sang làm của hồi môn, sau lại gả cho một quản sự quản lý của hồi môn Hoa Lan, bây giờ là trợ thủ thân tín bên cạnh Hoa Lan.
Hoa Lan nín khóc mỉm cười: “Không sai! Cậu hai Cố cũng thật là người nôn nóng, mới đổi thiếp canh mấy ngày, liền vội vã đến nhà ta tặng lễ, mỗi rương đều là vải thượng phẩm, lăng la tơ lụa Giang Nam không nói, da lông ở vùng quan ngoại, linh miêu, lông cừu, lông cáo, gấu trắng, còn có cây nhân sâm tuyết dài nửa thước, mẹ ta nhận lấy tay cũng mềm nhũn, chắc chắn là chuản bị từ sớm, chỉ chờ đưa sang!” Nói xong, Hoa Lan nhịn không được nở nụ cười.
Thúy Thiền nghe mà vô cùng ao ước, há to miệng: “Nhiều thứ tốt như vậy, lão phu nhân mặc dù không coi trọng những vật ngoài thân này, nhưng chắc cũng hiểu được tâm ý họ Cố.”
Hoa lan gật đầu, mỉm cười nói: “Đúng thế.” Lúc cúi đầu, nhìn bộ quần áo đã cũ trên người, lại cảm thấy buồn bã.
Thúy Thiền lén nhìn sắc mặt Hoa Lan, biết tâm tư của chị, vội vã bổ sung thêm, khẽ nói: “Cô cả đừng để trong lòng. Cô Sáu còn chưa lấy chồng, lại nói trong nhà họ Cố nông sâu chưa biết, tương lai cô Sáu phải ứng phó bao nhiêu trận chiến còn chưa biết đâu, lại phải vất vả, mà cô thì ngược lại chờ được đến ngày ăn quả ngọt. Lão phu nhân không phải đã nói, nhìn vào con người cháu rể bây giờ, nếu cậu là một người vô tâm, cô phải quản tiền bạc thật chặt, nhưng nếu cậu có lương tâm lại yêu thương cô, cô hãy một lòng một dạ suy nghĩ cho cậu, cái gì cũng đừng keo kiệt!”
Hoa Lan mừng rỡ, mặt lộ vẻ vui mừng, kéo tay Thúy Thiền qua, hòa nhã nói: “May mà lão phu nhân đưa em cho ta, mấy năm nay đều nhờ có em ta mới bớt muộn phiền, mà thôi! Nói thế nào đồ cưới của ta cũng đi ra ngoài hết rồi! … Hôm nay anh ấy và cha cũng biết tốt xấu, mới không đồng ý giao hết bạc cho mẹ chồng; chỉ cần anh ấy cùng ta một lòng, bao nhiêu bạc ta cũng đều bỏ ra được, sau này mưu tính một chức quan ngoài thành, cuộc sống sẽ tươi đẹp lên thôi.”
Thúy Thiền nghe vậy, thích thú cười hỏi: “Không phải cậu mới vừa được thăng làm Chỉ huy sứ ngũ thành binh mã ty sao? Tâm của cô cũng thật là lớn, vừa ăn trong bát, lại ngó trong nồi?”
Hoa lan chỉ chỉ ngón tay vào trán Thúy Thiền, giả giận cười nói: “Cái con ranh này, lại dám trêu chọc cô chủ!” Trừng Thúy Thiền xong, chị ấy hơi lộ ra vẻ buồn rầu, nhẹ nhàng thở dài, “Lại nói tiếp, hôm nay ta chỉ cảm thấy có lỗi với lão phu nhân, thế nhưng…”
Mắt Hoa lan còn vương nước, nói nhỏ, “Làm con dâu thật không dễ! Huống chi phía trên còn có một mẹ chồng, ta cũng không phải cố ý tính toán em Minh, với thân phận tướng mạo Cố đô đốc như vậy thì cũng không tính là bôi nhọ con gái họ Thịnh, có là em gái ruột ta thì cũng không tiếc gả nha, ai —— chỉ mong em Sáu ngày sau sống dễ chịu, nếu không ta cũng không có mặt mũi gặp lão phu nhân.”