Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 121: 118. Một nhà thái hậu, thái hậu, hoàng hậu, phi tần, quốc cữu.



Sáng sớm hôm sau, Minh Lan sai người mang cái hương án gỗ tử đàn từ phòng kho ra ngoài, sau khi lau chùi sạch sẽ thì đặt ở tiền sảnh, chỉ thấy hoa văn nhẵn nhụi sáng mượt, sắc gỗ bóng loáng mơ hồ hiện lên màu tím sậm, quả nhiên là đồ tốt lâu năm.

“Dùng món này để tiếp chỉ chắc đủ thành ý rồi ấy nhỉ.” Minh Lan vuốt ve mặt gỗ, ầm thầm tán thưởng.

Cố Đình Diệp vận một bộ bào phục màu son thêu kỳ lân đang ngồi ngay ngắn trên ghế đầu nhà chính, mặt mày ẩn tình, khóe miệng mang theo ý cười, lời nói đầy thâm ý: “Phu nhân đã có thành ý thế, vi phu há lại không biết.”

Mặt Minh Lan đỏ lên, đêm qua người này lấy việc này đòi công, yêu cầu nàng dùng hành động thực tế để biểu thị lòng cảm ơn đối với mình, là một người làm pháp luật thưởng phạt công minh, nàng đành dụng hết sức lực thưởng hắn một phen…Xoa xoa thắt lưng mỏi nhừ, Minh Lan hậm hực, cuối cùng người này vẫn nhớ ngày mai phải vào cung, bấy giờ mới giữ lại tí chừng mực.

Chừng đầu giờ Thìn thì có thái giám cung vệ che dù đánh chiêng đến đây tuyên chỉ, Cố Đình Diệp thong thả dắt Minh Lan đi ra ngoài, đến Triêu Huy đường, quỳ xuống trước hương án tiếp chỉ, thái giám tuyên chỉ họ Hạ ước chừng hai mươi tuổi, mặt vuông mày thẳng, vẻ mặt tươi cười hiền lành, tựa hồ hắn đã biết Cố Đình Diệp trước đó cho nên không hề dài dòng trực tiếp tuyên chỉ.

Thánh chỉ và việc bản tin phát thanh không khác nhau mấy, cách thức bao đời không đổi, đầu tiên là biểu đạt ân điển của hoàng đế, rồi là biểu dương Minh Lan “Tĩnh dung uyển nhu, thục thuận duy tắc, bỉnh thuận khánc cung” (bình tĩnh khoan dung, dịu dàng khéo léo, hiền thục thận trọng, tuân thủ phép tắc, nhu thuận kính cẩn) , cuối cùng là tuyên bố sắc phong nàng làm Nhị phẩm phu nhân, over.

Hai tay Minh Lan tiếp nhận quyển trục văn thư sắc phong cáo mệnh bằng gấm in hoa văn sư tử chim loan mặt tê giác sừng trâu, một khay châu quan khăn quàng vai*, cung kính dập đầu khấu tạ thiên ân. Sau khi đứng dậy, Cố Đình Diệp bảo nàng đi thay quần áo, còm mình mời Hạ thái giám vào phòng khách dùng trà, thái giám nhún nhường từ chối hai lượt rồi mới vào.

*khăn quàng vai: một phần trong lễ phục phụ nữ quý tộc Trung Quốc thời xưa

“Thì ra là cậu.” Vừa vào phòng, Cố Đình Diệp liền thay đổi vẻ mặt trang nghiêm lúc trước, để Hạ thái giám ngồi xuống, cười nói: “Nghe nói năm trước cậu phải đi Thượng Thiện Giám thu mua củ cải trắng, sao bây giờ lại chạy tới đây rồi?”

Mặt mày Hạ thái giám tươi cười, lại than thở: “Ái dà…công việc béo bở làm gì đến phiên tôi, vẫn cứ làm chân chạy việc thôi, mà mấy ngày này Nhị gia náo nhiệt quá nhỉ.”

Cố Đình Diệp trừng mắt liếc hắn, cười đùa nói: “Ngoại thần không nên giao thiệp nhiều với nội hoạn, ta không giữ cậu nữa, bây giờ trong cung đề phòng nghiêm ngặt, cậu cũng phải cẩn thận vào.” Vừa nói vừa móc một món đồ từ trong tay áo nhét vào tay Hạ thái giám, “Biết cậu thích cái này nên đã sớm chuẩn bị cho cậu, vốn định hôm nay tiến cung thì đưa cho cậu.”

Hạ thái giám thu lại vẻ cười đùa, nghiêm mặt nói: “Nhị gia là một người tốt, trong lòng tôi hiểu rõ.”

Sau khi hai người nói thêm mấy câu, Cố Đình Diệp tự mình tiễn người ra cửa, lúc quay lại đã thấy Minh Lan áo xống nón nảy xong xuôi cả rồi. Bên ngoài chính chỉn chu khoác chiếc khăn quàng vai màu xanh đậm dệt hoa văn mây vàng chim phượng, bông tai chim phượng màu vàng rũ xuống, bên hông buộc một thắt lưng da ngọc, tóc búi kiểu viên kế cài ngọc châu, đội mũ loan phượng song phượng ngậm châu, nhất thời đầu đầy ngọc ngà lắc lư.

Hôm ấy Cố Đình Diệp không cưỡi ngựa mà cùng ngồi xe kiệu lớn ba ngựa kéo với Minh Lan, bên trong kiệu có đặt một cái phản, trên đấy đặt một bàn trà nhỏ, hai vợ chồng cách bàn trà đoan chính mà ngồi — để không làm rối dung nhan.

Cố Đình Diệp vấn chặt lại khăn chít ô lăng sa triển giác trên đầu: “Sau khi tiến cung trước phải đến Từ Ninh cung bái kiến thái hậu.”

“…Bái kiến vị nào?” Minh Lan đỡ châu quan nặng nề trên đầu, ánh mắt lóe lên tia nghịch ngợm.

Khóe miệng Cố Dình Diệp hơi cong lên: “Bái kiến cả hai vị.”

Minh Lan đang cầm châu quan, ngước đầu nhìn đỉnh xe đến ngây người, tiếng ồn ào náo nhiệt của phố phường bên ngoài truyền vào không ngừng, còn có tiếng hô to gọi nhỏ của mấy cửa hàng mới khai trương, “…Tại sao phải lập tới hai vị hoàng thái hậu vậy?” Nàng vô tình hỏi.

“Tôi còn tưởng là em sẽ không hỏi nữa đấy?” Cố Đình Diệp vươn cánh tay dài quay đầu Minh Lan sang phía đây, giúp nàng đỡ châu quan, chỉ thấy nàng thoa một lớp son phấn mỏng, trang dung đoan trang nhã nhặn che mất một nửa dung sắc xinh đẹp diễm lệ của nàng, mặc dù vẫn tươi đẹp như trước, nhưng lại có vẻ vô cùng ôn hòa khiêm nhường, đây là lần thứ hai hắn thấy nàng tô son điểm phấn, lần đầu là khi vén khăn hỉ lên—hắn hiểu ý của Minh Lan.

Minh Lan thấy hắn ngẩn người nhìn mình, vỗ vỗ nhẹ lên tay hắn: “Chàng nói tiếp đi chứ.”

Cố Đình Diệp lại cười cười: “Lại nói tiếp Thánh Đức thái hậu vận khí không tốt, nghe người ta nói năm đó một đêm trước khi Tứ vương gia mưu nghịch, tiên đế đã dự tính lập Tam vương gia làm thái tử, Đức phi nương nương làm hoàng hậu, chỉ cách một ngày, tất cả đều tan thành bọt. Tiên đế cảm thấy có lỗi với bà, liền sắc phong bà làm Hoàng quý phi, đồng thời trước giường bệnh cũng căn dặn hoàng thượng phải chiếu cố gia tộc của Đức phi nương nương nhiều hơn, sau khi tiên đế băng hà, trong triều có người dâng tấu đệ trình cũng lập Đức phi làm thái hậu, hai cung cùng tồn tại, hoàng thượng đã chuẩn tấu.”

Minh Lan ngây người một lúc, mới ồ một tiếng: “Hoàng thượng thật là hiếu thuận nhỉ.”

Cố Đình Diệp nhìn nàng chằm chằm, như cười như không: “Sao tôi lại thấy vẻ mặt em không phải nói vậy nhỉ.”

Minh Lan híp mắt, bày ra một tư thái thật cao thâm, chậm rãi lắc đầu nói: “Mũ thì phải vừa với đầu chứ.”

Cố Đình Diệp nhéo tay nhỏ của nàng một cái, ánh mắt đột nhiên lóe sáng, khóe miệng mỉm cười — xưa nay, ngôi vị thái hậu này, hoặc là mẹ cả của hoàng đế, hoặc là mẹ đẻ, mà vị Đức phi nương nương này lại chẳng thuộc nhóm nào.

“Có điều,” Cố Đình Diệp lại nói, “Thánh Đức thái hậu dù sao cũng đã đại chưởng phượng ấn nhiều năm, căn cơ vững chắc người khác không thể sánh bằng.”

Minh Lan nghe vậy bỗng căng thẳng, Cố Định Diệp vỗ vỗ tay nàng an ủi: “Em đừng vội, sắc phong cáo mệnh không phải chỉ một mình em, hôm nay đến tạ ơn còn có Uy Bắc Hầu phu nhân và vợ của Tả phó thống lĩnh Ngự lâm quân Trịnh Kiêu.

Minh Lan đang ôm mặt, vui vẻ nói: “Chẳng lẽ hoàng thượng vì chờ chàng mà đến giờ mới sắc phong cáo mệnh?” — Cậu Hai ở trước mặt hoàng đế có thể diện đến thế cơ à?!

Cố Đình Diệp vỗ nhẹ móng vuốt mũm mĩm của nàng, tức giận liếc nàng một cái: “Bọn họ một người là Quốc cữu phu nhân, một người là em gái ruột hoàng hậu, vốn sẽ phong, chẳng qua em được thêm dư vào thôi!”

Minh Lan bị đả kích nhỏ, xoa xoa móng vuốt của mình, lầm bầm: “Chẳng phải nói vợ quý nhờ chồng mẹ quý nhờ con sao? Em gái hoàng hậu…” Phó thống lĩnh Ngự lâm quân cũng không đủ đẳng cấp đâu.

Cố Đình Diệp cười kéo tay nhỏ bé của nàng xoa xoa: “Hoàng thượng là vị vua đầy triển vọng, tự có chừng mực, chỉ phong Trầm thị là tam phẩm Thục nhân.

Minh Lan liên tục khen ngợi hoàng đế anh minh, đột nhiên nghĩ: “Vì sao chàng không cưới em gái Thẩm hoàng hậu? Vậy chẳng phải sẽ thành người một nhà rồi sao?” Vừa nói xong, Minh Lan y như con thỏ nhỏ nhanh chân chạy trốn.

Cố Đình Diệp không tức giận, ngược lại còn thầm thấy buồn cười: “Hai năm trước hoàng thượng mới hồi kinh, căn cơ trong kinh không sâu, Trịnh Tuấn chấp chưởng cấm quân nhiều năm chưa nói, với ba đại doanh cũng có nhiều quan hệ, Anh quốc công là trọng phụ của quốc gia, hai nhà này xưa nay không dính vào việc tranh vị, tất nhiên phải lôi kéo họ.”

Minh Lan gật đầu, nàng hiểu rõ.

Thánh An thái hậu chỉ có một con trai, mà hai mẹ con lại bị lạnh nhạt nhiều năm, ngoại trừ gia tộc bên vợ, bên cạnh hoàng đế không có nhiều người có thể tin tưởng, mà Cố Đình Diệp vốn được coi như người mình, nếu Cố Thẩm kết thông gia, chẳng những lãng phí tài nguyên, mà xét đến lâu dài, đối với hoàng đế cũng không phải chuyện tốt. Càng vào sâu mà nói, Cố Đình Diệp lấy một con gái của quan văn bình thường, xét đến gốc rễ, lại càng phù hợp với lợi ích của hoàng đế.



Xe ngựa lộc cộc lăn đều bánh, Minh Lan nghe âm thanh bên ngoài, biết là đã vào bên ngoài hoàng thành, xe chạy thêm một lúc nữa thì đến cổng đại môn nội thành, hai vợ chồng xuống xe, đổi sang kiệu nhỏ có màn che xanh và ngựa đã sớm chờ sẵn ở đấy, vợ chồng người lên kiệu người lên ngựa, lại đi một hồi thì đến Đông Hoa môn, bắt đầu từ đây phải đi bộ theo nhóm nội thị dẫn đường phía trước.

Dọc theo đường đi, Minh Lan không dám ngẩng đầu nhìn ngó lung tung, chỉ một mực cúi đầu chạy chầm chậm theo Cố Đình Diệp, mơ hồ cảm thấy bố cục bên trong cung đình thật rộng lớn tráng lệ, thềm cấp lót đá cẩm thạch, cột trụ mạ vàng vẽ màu, nơi nào cũng cao lớn rộng rãi, thật là khí thế.

Vào nơi cạnh điện, một nữ quan trung niên vận áo gấm xanh tối màu đi ra mỉm cười bẩm: “Cố đại nhân và Cố phu nhân mời vào đây, thái hậu đang chờ đấy.”

Cố Đình Diệp liếc mắt nhìn Minh Lan, chỉ thấy nàng vô cùng bình tĩnh, không có tí dáng vẻ lo lắng hoảng hốt, trong lòng hắn hơi trấn định, hai người đi từ từ theo nữ quan, vòng qua hai hành lang, vượt qua một cánh cửa thật cao mới vào chính điện.

Trong lò sưởi đồng đỏ đốt Long tiên hương trân quý, làn khói xanh mỏng lượn lờ trong không trung tạo nên một mùi thơm đặc biệt len lỏi trong phòng chực xông vào mũi, mặt nền lót đá cẩm thạch trơn láng soi rõ cả bóng người, hai vị thái hậu ngồi thẳng trên ghế đầu, ngồi bên trái là một vị phu nhân quý phái vận cung trang màu vàng sáng, khoảng chừng hai bảy hai tám tuổi, có lẽ là hoàng hậu, hai bên đặt bình phong, phía sau mơ hồ son phấn hương nồng, trâm ngọc lúc lắc, phía dưới còn có thể thấy từng vạt váy gấm, ước chừng là một đám nữ quyến hoặc cung phi.

Cố Đình Diệp và Minh Lan quỳ xuống dập đầu, miệng nói tạ ơn, nghe được một giọng nói nhẹ nhàng: “Đứng lên đi, các ngươi đến chậm đấy, chị dâu và em gái hoàng hậu đều đến cả rồi đấy.”

Hoàng hậu quay đầu cười khẽ: “Mẫu hậu chớ trách bọn họ, ai bảo nhà cậu ta ở xa, ý chỉ cùng truyền, tất có sớm có muộn.”

Minh Lan đứng dậy, ngẩng đầu nhìn một cái thật nhanh, chỉ thấy âm thanh vừa rồi đến từ bên phải, vị thái hậu này dung mạo tú lệ trắng ngần, cử chỉ cao quý, nụ cười ân cần điềm đạm, mà vị thái hậu bên trái dù bảo dưỡng rất tốt nhưng đã hơi lộ vẻ lão hóa, động tác cũng không tự nhiên.

Lập tức Minh Lan đoán được hai vị này ai là ai.

Thánh Đức thái hậu quan sát Cố Đình Diệp hai lần, cười nói: “Thành thân rồi quả nhiên khác hẳn, nhìn ôn hòa hơn nhiều.”

Dung sắc hoàng hậu không quá xinh đẹp, nhưng nét mặt tươi vui thoải mái, trên khuôn mặt còn có một lúm đồng tiền thật sâu, nàng cười rồi mới nói: “Mẫu hậu thật tinh mắt, con cũng thấy cậu Hai ôn hòa hơn nhiều, nhớ năm đó lúc hoàng thượng ở biên Thục, cậu Hai quanh năm suốt tháng đều để râu quai nón, nhìn từ xa quả thật rất giống một tên hung thần, mỗi lần cậu ta đến, Tuệ nhi đều sợ không dám ra, mà Tái Phúc và Tái Thuận lại đều thích cậu ta. Bây giờ có vợ rồi, sau này phải sống thật tốt, mẫu thân nói xem có đúng không.”

Thánh An thái hậu bên cạnh chỉ cười hai tiếng mà không nói gì, Thánh Đức thái hậu không để ý Minh Lan lắm, chỉ quay sang thao thao bất tuyệt giáo huấn Cố Đình Diệp về ‘Tề gia trị quốc, trung quân ái quốc’, một hồi Khổng Tử, một hồi Mạnh tử, một hồi còn nhắc đến cả Tuân tử. Minh Lan liếc mắt nhìn, chỉ thấy Cố Đình Diệp hết sức phối hợp, không hề có chút mất kiên nhẫn nào, còn vô cùng cảm động chuyện hoàng thượng vừa ban cho bảy vạn lượng bạc và bảy khoảnh đất, cộng thêm vô số lụa là gấm vóc.

Thánh Đức thái hậu rất khéo nói, hoàng hậu thỉnh thoảng bồi thêm một câu, Thánh An thái hậu và Minh Lan trở thành người nghe; nói một hồi đã nói đến vấn đề biên mậu (buôn bán qua biên giới). Thánh Đức thái hậu nhắc tới cha anh bà là Phú Ninh hầu đang giữ chức vụ ở biên quan: “Ban đầu khi quân Hung Nô xâm phạm, hoàng thượng chuyện gấp phải tòng quyền*, liền lệnh cha anh ta rút khỏi biên quan, nhưng nay biên quan thái bình, có nên khôi phục việc biên mậu lại hay không?” (*chuyện gấp phải tòng quyền: gặp tình huống khẩn cấp đặc biệt đành phải tùy cơ hành sự, không thể cứ y theo khuôn phép)

Cố Đình Diệp nói: “Quân Hung Nô mặc dù đã bị đánh đuổi nhưng quân lực ở biên quan tổn thất rất nặng, nếu biên mậu mà không có quân lực bảo hộ, chỉ sợ khó mà làm được thuận lợi…”

Lúc này một nội thị từ bên ngoài tiến vào truyền báo: “Hoàng tượng đang ở ngự thư phòng cùng các vị đại nhân tấu đối, hỏi Cố đại nhân đã đến chưa? Hoàng thượng có chuyện triệu kiến, thỉnh Cố đại nhân sau khi tạ ân lập tức qua đây.”

Thánh Đức thái hậu tựa hồ có phần thất vọng, nhưng bà vẫn cười nói: “Hoàng thượng có chính sự, cậu đi trước đi; để vợ cậu ở lại đây trò chuyện chút ít.”

Cố Đình Diệp khom người đáp lời, trước khi đi nghiêng đầu liếc nhìn Minh Lan, trong ánh mắt hình như có lo lắng. Minh Lan khẽ gật đầu, ý bảo yên tâm, bấy giờ hắn mới theo nội thị rời khỏi Từ Ninh cung.

Cố Đình Diệp vừa đi, hoàng hậu lập tức cho người dẹp mấy tấm bình phòng chắn hai bên đi, chỉ thấy bên trái đi ra ba vị phu nhân trẻ tuổi, bên phải đi ra bốn vị cung trang mỹ nhân, nét mặt ai cũng tươi cười dịu dàng, chậm rãi đi đến bên cạnh vị trí chủ tọa, đưa mắt quan sát Minh Lan đang đứng phía dưới; trong lòng Minh Lan cảm thán, chậc! Mục tiêu đã đổi.

“Nào, đến đây để ai gia nhìn một cái xem.” Thánh Đức thái hậu mỉm cười vẫy tay với Minh Lan.

Minh Lan nghe vậy từ từ bước đến, từ lúc chào đời đến nay đây là lần đầu tiên nàng đi đứng nghiêm túc như vậy, chiếu theo những gì Khổng ma ma đã dạy, lúc đi lại góc váy không được động, khuôn mặt không được cứng ngắc mà phải biểu lộ ra lòng cung kính dạt dào và sự thân thiết.

Thánh Đức thái hậu kéo tay Minh Lan, cẩn thận quan sát nàng, than thở: “Nghe nói tân phu nhân của cậu Hai Cố là một mỹ nhân, nay gặp mặt quả nhiên chẳng sai.”

Minh Lan không tiện trả lời, chỉ buông đôi mi dài bày ra bộ dáng xấu hổ thẹn thùng, thầm nghĩ, ngài cũng xinh đẹp chẳng kém đâu, nếu có cơ hội nhất định phải giới thiệu Cung Tuyết Hoa * nữ sĩ với ngài mới được.

*Cung Tuyết Hoa: bà này nổi tiếng rầm rộ khi tham gia cuộc thi Hoa hậu châu Á của đài ATV với tư cách là thí sinh lớn tuổi nhất (47 tuổi). Hiện nay bà được xem là “thảm họa thẩm mỹ”, ngôi sao bị ghét nhất Cbiz. (Mọi người có thể search gg để biết thêm về bà, khi còn trẻ trông cũng đẹp lắm đấy.)

Hoàng hậu cũng nhiều lần đưa mắt nhìn Minh Lan, thấy cử chỉ động tác của nàng khoan thai mà rất đúng mực, không hề có nửa điểm sai phạm, không nhịn được bèn nói: “Cậu Hai thật là có phúc, tướng mạo vốn chỉ là thứ yếu, trông nàng quy củ chuẩn mực, con thích lắm; nhà cô có từng mời ma ma giáo dưỡng chăng?”

Minh Lan kính cẩn trả lời: “Nhiều năm trước có mời một vị ạ.”

“Vị ấy từ trong cung xuất ra đúng không?” Hoàng hậu nghe vậy hỏi tiếp.

“Đúng ạ, bà ấy vốn là Khổng ma ma ở Thượng Cung cục.”

“Khổng ma ma?” Thánh An thái hậu lần đầu chủ động lên tiếng, giọng nói của bà hơi khàn, tựa hồ bị nhiễm phong hàn ho khan chưa lành, “Có phải bà ấy mặt vuông vuông, người cao cao?”

“Đúng ạ.” Minh Lan mỉm cười nói, “Bên trái trên trán bà ấy còn có một nốt ruồi.”

Dung nhan đã hơi lộ ra nét già nua của Thánh An thái hậu hiện lên ý cười: “Khổng ma ma là lão nhân trong cung, bà ấy hiền hòa ngay thẳng … Là một người rất tốt; nay bà ấy có khỏe không?”

“Bà có gửi thư, nói rằng hiện bà đang ở quê nhà, ngày qua ngày nhàn nhã dạo bộ, cháu trai cũng hiếu thuận, nói chung rất tốt.” Minh Lan liếc mắt nhìn Thánh Đức thái hậu, chỉ thấy bà ta không hề để ý chỉ cúi đầu uống trà.

Thánh An thái hậu tựa hồ rất nhớ Khổng ma ma, hỏi Minh Lan khá nhiều, nhưng thực tế, sức khỏe Khổng ma ma đã suy yếu từ lâu, bây giờ chẳng qua chỉ chịu đựng qua ngày mà thôi, Minh Lan không tiện nói thẳng, chỉ có thể cân nhắc dùng giọng nói uyển chuyển biểu đạt một chút.

Ánh mắt Thánh An thái hậu lộ vẻ cô đơn, giọng nói trầm thấp: “Bà ấy đã ở trong cung chịu đựng cả đời, nay có thể thoải mái trải qua tuổi già thì thật tốt, được mấy năm thì cũng là mấy năm thế thôi.”

Minh Lan lẳng lặng nhìn bà, trên người Thánh An thái hậu không thấy cái thói quen khéo đưa đẩy kia ở chốn cung đình, ngược lại lại mang theo một loại hồn nhiên thẳng thắn theo bản năng, bà dường như biết mình ăn nói không chu toàn, vậy thì đơn giản là không nói nhiều.

Lại nói thêm vài câu, hoàng hậu cho mọi người ngồi, lúc này Minh Lan mới có cơ hội để đôi chân đã mỏi nhừ nghỉ ngơi một chút, vừa nghe mấy người này nói chuyện, vừa âm thầm phân biệt: bốn cung trang mỹ nhân đều là cung phi, một người trong đó đặc biệt diễm lệ quyến rũ chính là Dung phi đang được sủng ái nhất, người xinh đẹp nũng nịu da trắng như tuyết chính là Ngọc chiêu nghi vừa mới được phong, hai người khác là thị thiếp từ lúc hoàng đế còn tiềm để*, một là Tiệp dư, một là Tài tử — tổng kết lại, bởi hoàng đế còn phải giữ đạo hiếu nên chưa tuyển chọn tú nữ, bây giờ trong hậu cung còn rất nhiều chố trống để người phấn đấu, chẳng hay có cô gái xuyên không nào muốn vào đây lập nghiệp phát triển không.



*tiềm để: nơi ở của vị vua khi chưa lên ngôi.

Tiếp đến là ba vị phu nhân trẻ tuổi đang ngồi nói chuyện bên cạnh hoàng hậu, trong đó người phục sức hoa lệ nhất nói chuyện hứng khởi nhất đương nhiên chính là em gái của hoàng hậu Thẩm thị, nàng ta và hoàng hậu khá giống nhau; người phía sau mặt mày thanh tú chính là tân phu nhân của Thẩm quốc cữu, cũng chính là tiểu thư của phủ Anh quốc công; người cuối cùng mềm mại uyển chuyển Minh Lan đoán không ra là ai, qua một hồi lâu mới nghe được — chính là vợ bé Trâu thị của Thẩm quốc cữu! Em gái của vợ cả quá cố.

Chẳng lẽ nàng ta cũng được phong hàm ngũ phẩm?! Còn rất thân thiết với hoàng hậu, phủ Anh quốc công dễ nói chuyện vậy sao?!

Đêm qua Cố Đình Diệp bồi bổ cho Minh Lan một hồi gia thế hoàng hậu.

Bát vương gia không phải là hoàng tử được sủng ái, đất phiên còn là vùng khỉ ho cò gáy, bởi vậy không có nhà quyền quý nào muốn kết thân với ngài, cha của Thẩm hoàng hậu vốn là danh sĩ Thẩm Vượng, gia tộc cũng thuộc dạng danh lưu vọng tộc, đáng tiếc cha mẹ mất sớm, anh em họ Thẩm chỉ có thể dựa vào người trong họ, sau này do chú ruột làm chủ gả cho Bát vương gia.

Lúc đó Minh Lan liền khẳng định: “Người nhà họ Thẩm nhất định đối xử với anh em họ chẳng tốt gì!”

Cố Đình Diệp rất ngạc nhiên: “Sao em biết?”

Minh Lan nói: “Hoàng thượng đang lúc cần người, họ Thẩm lại không có người làm quan, dễ thấy là ngầm hận vô cùng!”

Cố Đình Diệp dùng một cái ôm chặt biểu thị tán thưởng và khẳng định với nàng.

Dựa theo nguyên tắc giảm dần, nhà vợ của Bát vương gia không được tốt lắm, phỏng chừng nhà vợ của Thẩm Tòng Hưng còn kém hơn.

Họ Trâu vốn chỉ là một nhà dòng dõi thư hương bình thường, ông nội là huyện lệnh, mấy năm trước đã qua đời, cha là cử nhân, con gái đầu gả vào họ Thẩm sinh con dưỡng cái, trong nhà cũng không có nhân tài đặc biệt xuất hiện.

Nhưng điều xui xẻo nhất của bọn họ không phải là con cháu trong nhà không có ai tài giỏi, mà là khi em rể của cậu rể cả vất vả lắm mới đăng cơ ngôi đế, cậu rể này quang vinh trở thành quốc cữu, đang lúc vinh hoa phú quý ở ngay trước mắt, ấy thế mà con gái lại tèo ~ ~ ~

Trên dưới họ Trâu hầu như muốn phun máu ba bận, đây là loại bi ai bực nào chứ!

Nếu Thẩm Tòng Hưng chỉ là một người góa vợ bình thường, tái giá lấy cô em vợ là xong, nhưng hôm nay họ Thẩm đã là gia tộc đệ nhất ngoại thích hoa gấm rực rỡ (Thánh An thái hậu xuất thân thấp hèn, sớm đã không tìm được nhà mẹ đẻ), họ Trâu thật quá quá xui xẻo.

Minh Lan trộm nhìn quốc cữu phu nhân, lại nhìn sang hoàng hậu đang trêu đùa cô Trâu nhỏ, suy nghĩ của nàng rõ ràng, chỉ chớp mắt lập tức hiểu, kết quả thỏa hiệp cuối cùng chính là như vậy — không biết sao, nàng chợt nhớ đến Bạch phu nhân mẹ đẻ của Cố Đình Diệp, đột nhiên đối với vị Thẩm phu nhân này sinh ra một chút thương hại.

Phủ Anh quốc công cần mối quan hệ vững chắc với họ Thẩm và tân hoàng đế, Thẩm quốc cữu cần phủ Anh quốc công vốn đã rễ sâu lá tốt để tăng thêm thế lực nhà mình, họ Trâu muốn duy trì quan hệ thông gia với họ Thẩm, đồng thời bảo vệ cho lợi ích của con gái Trâu phu nhân lớn, thế gia vọng tộc đều có nhu cầu, cuối cùng tạo nên một cục diện hài hòa kì cục thế này.

Tâm trạng Minh Lan tự dưng sa sút, rầu rĩ rất khó chịu, nàng dẻ tay lên ngực tự hỏi, nếu nàng rơi vào hoàn cảnh bế tắc như thế, nầng có thể chống lại áp bức của gia tộc mà dứt khoát quyết liệt phản đối hôn sự không? Minh Lan khẽ cắn môi, cổ đại thật X nó, đây quả nhiên không phải là nơi dành cho đàn bà con gái!

Hàn huyên chừng thời gian uống cạn chén trà, hoàng hậu thấy đã đến lúc bèn dẫn bốn người Minh Lan mới được phong cáo mệnh xin cáo lui với thái hậu xin, ra khỏi Từ Ninh cung, hoàng hậu cho Minh Lan và cô Thẩm nhỏ về trước, nàng còn muốn nói chuyện với Thẩm phu nhân và cô Trâu nhỏ ở Khôn Ninh cung.

Cô Thầm nhỏ kéo tay áo hoàng hậu, làm nũng nói: “Chị thiên vị nhé, có phải chỗ chị có món ngon muốn để hai chị dâu nếm trước đúng không?”

Hoàng hậu chỉ nàng cười mắng: “Cô bao nhiêu tuổi rồi mà suốt ngày chỉ nghĩ ăn uống thế hả? Lát nữa ta phải nói với mẹ chồng cô để bà dạy bảo lại cô mới được!… Thôi được rồi, chớ để mọi người chê cười, ta có chuyện muốn nói với chị dâu cô, hôm nay Cố phu nhân lần đầu tiến cung, cô dẫn nàng đi dạo một lúc cũng tốt.”

Cô Trầm nhỏ cười đáp vâng. Minh Lan cung kính hành lễ song phúc, tư thế đoan trang nhã nhặn, cũng không biết nàng làm thế nào mà nghiêng người khéo léo uyển chuyển đến thế, lại có một phen phong tư uốn lượn, cô Thẩm nhỏ tựa hồ nhìn đến ngây người, dứt khoát chào hoàng hậu, kéo tay Minh Lan rời đi.

Dọc đường đi, chỉ nghe cô Thẩm nhỏ ríu ra ríu rít liên tục, không ngừng giới thiệu phong cảnh trên đường với Minh Lan. Minh Lan chỉ mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng góp vui mấy câu, hai người dần dần rời xa khỏi phạm vi Từ Ninh cung, đi về hướng Đông Hoa môn, cô Thẩm nhỏ bỗng dưng hỏi một câu: “…Chị nói xem hoàng hậu tìm hai chị dâu của tôi là vì chuyện gì nhỉ? Chẳng lẽ có lời gì tôi không tiện nghe.”

Trong lòng Minh Lan thoáng nghĩ, mỉm cười nói: “Có lẽ là tâm sự chút chuyện thôi, ít người mới dễ nói lời trong lòng.”

Việc này chẳng khó đoán? Vừa rồi lúc ở trong Từ Ninh Cung, Thẩm phu nhân đoan trang tao nhã, cô Trâu nhỏ cung kính lễ độ, hai người nhìn qua tưởng chừng rất hòa thuận, nhưng từ đầu đến cuối không hề liếc mắt nhìn nhau, ngay cả một câu cũng không nói, ngoại mệnh phụ lại không thể tiến cung hằng ngày, cho nên phỏng chừng hoàng hậu muốn nhân dịp này tiến hành một hồi tư tưởng giáo dục với vợ lớn vợ nhỏ nhà quốc cữu, chỉ điểm thê thiếp đôi điều cái đạo sống chung.

Thế nhưng…Minh Lan nghĩ mà buồn cười, vi phạm quy củ thê thiếp trước không phải là họ Thẩm sao.

Thiếp thất được sắc phong cáo mệnh vốn rất hiếm, trừ khi con trai đặc biệt ưu tú xuất sắc, vì quốc gia vì xã tắc lập công, khi ấy mẹ quý nhờ con nên mới được sắc phong, trải qua các triều đại đến nay, có mấy thiếp thất chưa sinh con mà được cáo mệnh?

Phỏng chừng họ Thẩm vì thẹn với họ Trâu đã giang tay giúp đỡ lúc họ khó khăn bèn làm thế này để đền bù một phần, có điều chung quy vẫn kiêng dè thế lực phủ Anh quốc công nên không thể nâng cô Trâu nhỏ lên làm bình thê*, thế nhưng xem tình huống hôm nay, dáng điệu của cô Trâu nhỏ này cũng không khác bình thê là bao.

*bình thê: cũng là từ chỉ vợ cả (hay ngang hàng với vợ cả)

Cô Thẩm nhỏ vốn đang ngẩn ngơ ngắm ngự hoa viên phía xa, chợt dừng bước, bình tĩnh nhìn Minh Lan: “Chị có thấy họ Thẩm thật không biết xấu hổ đúng không? Anh cả tôi lấy Trương thị, lại nạp Trâu thị, trước coi rẻ tình cảm, sau lại tham vinh hoa quyền thế?”

Minh Lan bị nàng kéo lui mấy bước, sau khi nghe xong, mỉm cười nhàn nhạt nói: “Những tin này phần lớn là do người ta ghen ghét đố kỵ mà đồn đãi, không phải tất cả đều là thật.” — Nói thừa, muốn lợi ích gấp hai, dĩ nhiên sẽ bị bàn luận gấp hai.

“Vậy chị thấy thế nào?” Cô Thẩm nhỏ vẫn kéo nàng, ép nàng tỏ thái độ.

Mắt Minh Lan nhìn cánh cửa cung đóng chặt ở phía trước, nơi ấy có thủ quân trang nghiêm, cung nữ thái giám qua lại bận rộn, nàng khẽ thở dài, thong thả nói: “Tôi cảm thấy, loại chuyện này rất khó xử, được lợi, phần lớn là đàn ông, mà chịu thiệt, phần nhiều là đàn bà mà thôi.”

Sắc mặt cô Thẩm nhỏ biến đổi, thu lại vẻ bướng bỉnh nhõng nhẻo, khuôn mặt nghiêm nghị nhìn chằm chằm Minh Lan một lúc lâu, hồi sau bỗng nhiên nhoẻn miệng cười: “Chị thú vị lắm, tôi rất thích, sau này tôi muốn thường xuyên đến tìm chị chơi!”

Minh Lan bị lời này chọc cười, bật cười nói: “Vinh hạnh cho tôi.”

— Có thể nói được những lời này, vậy cô Thẩm nhỏ không phải là người vô tâm, có thể gặp được một cô gái có khí khái mạnh mẽ thẳng thắng thế này, vậy cũng rất đáng kết giao.