Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 25: Hai cách thu dọn chiến trường



Lưu Côn đỡ Vương thị nằm nghiêng lên chiếu gấm mỏng trên sập Tương Phi, chèn vào sau lưng nàng chiếc gối thêu mãng xà bằng kim tuyến, Như Lan bước kịp tới, vội vàng hỏi: “Mẹ, mẹ nói chuyện chưa? Con…”

Vương thị mệt mỏi khoát tay: “Mẹ biết lòng con, nhưng mà … Vô dụng thôi, Bình Ninh quận chúa không xem trọng nhà chúng ta.”

Như Lan trừng to mắt: “Thế phải làm sao? Con thấy quận chúa nương nương hiền hòa mà.”

Vương thị cười khổ, chăm chú nhìn gương mặt vô tri của Như Lan, bỗng nghiêm mặt: “Con cẩn thận mà ngẫm lại lời quận chúa nói với em Sáu con hôm nay, con cũng phải động não chút, chớ có tùy hứng hồ đồ mãi thế được.”

Như Lan cúi đầu cẩn thận suy ngẫm, dần dần hiểu ra, lầm bầm: “…Chả có nhẽ?” Sau khi suy ngẫm kĩ lưỡng liền cảm thấy chán nản trong lòng.

Nhìn Vương thị mặt xám như tro, Lưu Côn không đành lòng nói: “Quận chúa nương nương kia quả là cao tay, cố tình viện cớ nói cô Sáu, chẳng phải cậy cô Sáu dáng vẻ trẻ con, vừa không lo làm mất lòng người khác lại có thể nói rõ ý tứ của mình sao.”

“Nhưng mà, nhưng mà…” Như Lan đi tới túm lấy áo Vương thị, vội kêu lên: “Con, con … Anh Nguyên Nhược…”

Vương thị bực bội gạt tay con gái ra, lạnh lùng nói: “Cái gì mà anh Nguyên Nhược? Nó thì anh em gì với con? Về sau theo đúng phép tắc gọi người ta “cậu” cho mẹ!… Không được! Sau này không cần phải gặp nó nữa, chị Lưu, về sau phàm là Tề Hành kia ở trong phủ, không được để cô Năm rời Uy Nhuy Hiên một bước, bằng không, gia pháp cứ chờ đấy!”

Như Lan được nuông chiều từ nhỏ, chưa bao giờ Vương thị lại khắc nghiệt như vậy, lập tức ngây người ra: “Mẹ, mẹ, sao mẹ lại thế…?”

Vương thị ngồi phịch xuống, mặt nghiêm nghị: “Đều là sơ suất của mẹ, cứ coi con là trẻ con, yêu chiều nhiều một chút cũng không sao, không nghĩ rằng con dần lớn lên rồi. Ngày hôm qua sau khi Tề Hành đến đây, mẹ nghe con nói thì cũng chột dạ, mới thấy con lố lăng, nhìn xem bộ dạng con thế này, đây là ăn mặc kiểu gì hả? Trông chẳng ra dáng tiểu thư dòng đích nhà thế gia gì cả, chả bằng cái đứa con gái đê tiện chuyên tranh giành kia! Mẹ thấy mất mặt quá, con mà còn không nghe lời, ngay bây giờ mẹ vả chết con! Bớt thò mặt ra ngoài làm mẹ xấu hổ đi!”

Như Lan chưa từng bị quở trách như vậy, sợ đến mức nước mắt giàn giụa, nghe mẹ mắng chướng tai như thế, phủ phục dưới chân Vương thị, không ngừng nức nở, lắp bắp nói: “… Vì sao… Mắng con…”

Vương thị thấy con gái dần lộ ra dáng vẻ thiếu nữ, biết không thể lại mềm lòng, liền thản nhiên nói: “Chị Lưu, đưa cho cô chủ khăn ướt lau mặt… Như Lan, chớ khóc nữa, con ngồi lên đây, nghe mẹ nói này.”

Như Lan tựa vào người mẹ khóc nức nở, Vương thị dường như nhớ lại chuyện khi xưa ở nhà mẹ đẻ, nói: “Bởi mẹ đã nhiều năm lấy chồng, trải qua không biết bao nhiêu ấm ức, có lúc là bị người ta hãm hại, có lúc là do mẹ hồ đồ tự chuốc lấy, giờ ngẫm lại, những lời bà ngoại con nói với mẹ trước đây thực sự là lời vàng ý ngọc, tiếc thay mẹ con ngày ấy một câu cũng không để trong lòng, nên hôm nay mới có con tiện nhân Lâm Tê các kia! Bây giờ con cần phải nghe lời mẹ.”

Như Lan ngừng khóc, kinh ngạc lắng nghe. Vương dừng lại một chút rồi nói: “… Việc hôn nhân đại sự này, xưa nay đều là phụ mẫu chi mệnh môi chước chi ngôn[‘], không có con gái nhà nào tự mình đáp lời cả; cái loại điệu bộ mất mặt này là của phường vợ lẽ, con là tiểu thư dòng đích, sao có thể làm vậy? Trai dựng vợ gái gả chồng phải môn đăng hộ đối, nếu người ta không ưng con, không xem trọng nhà ta, con chẳng nhẽ muối mặt đi bợ đỡ nịnh hót người ta?”

[‘] Cưới hỏi do bố mẹ và người mai mối làm chủ.

Như Lan vô cùng tâm cao khí ngạo, tức khắc đỏ mặt, phẫn nộ đáp: “ Dĩ nhiên là không thể!”

Vương thị trong lòng dễ chịu hơn: “Con còn nhỏ, vui vẻ sống nốt những ngày khuê các. Sau này con xuất giá rồi sẽ biết thời con gái có bao nhiêu thoải mái, có mẹ ở bên, làm một tiểu thư ung dung tự tại, không phải rất tốt sao?”

Như Lan nhớ tới Tề Hành, vẫn không cam lòng: “Thế nhưng Nguyên… Cậu Tề đối với con vô cùng tốt, có khi nào quận chúa nương nương sẽ đổi ý?”

Cơn giận của Vương thị lại bốc lên, mắng: “Con, cái đồ chết tiệt không có mắt nhìn, người ta cho con ba phần tư sắc con đã bị lừa đến chẳng biết đông tây nam bắc, con nghĩ lại xem, nó đối với ba chị em con không phải đều khách khí như nhau à? Lại nói tiếp, nó đối với Minh Lan còn thân thiện hơn nhiều, chẳng qua tuổi con bé còn nhỏ, tính lại trẻ con! Huống hồ, kết thân là do cha mẹ nó quyết định, chẳng cần nó có ý định với con, Tề đại nhân và quận chúa tự lo được việc hôn nhân môn đăng hộ đối, cần gì đến con? Đừng có mà suy nghĩ vớ vẩn, coi chừng mẹ mách với cha con, cho con ăn đòn!”

Như Lan lại khóc ầm lên, giậm chân: “Mẹ…Mẹ…”

Vương thị lần này cứng lòng, chỉ vào Như Lan mà mắng: “Con không cần thể diện nữa phải không, một tiểu thư thế gia, chẳng qua là gặp được tên con trai bên ngoài liền rối ruột rối gan như vậy, rõ là mặt dày vô liêm sỉ!”



Như Lan bị mắng đến choáng váng, xấu hổ và giận dữ khôn kể, nghiêng đầu chạy đi, vừa khóc vừa chạy. Lưu Côn muốn đuổi theo nó thì bị Vương thị ngăn cản, ngược lại còn hướng về cái mành mà lớn tiếng mắng: “Cho nó khóc! Cái loại nghiệt chướng không biết hổ thẹn này, khóc xong mà hiểu ra được thì thôi, còn không tỉnh ngộ ta đánh! Đánh cho biết lễ nghĩa, biết liêm sỉ! Đi ra ngoài mà hỏi xem, làm gì có con gái nhà nào tự mình đề cập hôn nhân, tiểu thư đứng đắn nhà người ta đều nhờ trưởng bối làm chủ, bình thường một câu cũng không dám hỏi mới đúng, muốn nói một câu cũng còn phải hổ thẹn chán! Đành rằng tuổi nhỏ kém hiểu biết, nhưng cũng có thể học được một chút cử chỉ đoan trang của chị cả nó, đời này ta tạo nghiệt rồi, nên mới đẻ ra con ranh mặt dày chết tiệt kia, chi bằng đánh chết quách đi cho yên! ”

Như Lan ở bên ngoài nghe thấy được, lại khóc long trời lở đất, một mạch chạy về khuê phòng, cắm đầu vào gối chăn, khóc chết đi sống lại, không chịu ngẩng lên.

Vương thị vẫn ngồi nguyên, lửa giận phập phồng trong ngực, Lưu Côn bước lên xoa dịu nàng: “Phu nhân đừng giận quá, cô chủ tuổi còn nhỏ, lại thường phân tranh với cô Tư. Cô ấy cũng không hẳn không thật sự hiểu được phép tắc, chỉ là thấy thủ đoạn của cô Tư thì bắt chước, nhất thời kèn cựa nhau nên học theo mà thôi.”

Vương thị căm tức nói: “Đều tại con tiện nhân kia! Khi không làm hư con ta!”

Lưu Côn bưng chén trà hầu Vương thị uống xong, thấy nàng ta xuôi xuôi liền thăm dò: “Tề gia bên kia…, phu nhân thực sự từ bỏ sao? Đó thực đúng là một nhà tốt mà.”

Vương thị lắc đầu: “Cùng là người làm mẹ, ta biết rõ tâm tư quận chúa. Con nàng ấy như thế, tướng mạo ấy, gia thế ấy, sau này sẽ cưới cô gái thế nào chứ? Tuy nói lão gia nhà chúng ta cũng khá, nhưng rốt cuộc vẫn không phải con nhà hào môn quý tộc, lại chẳng phải tâm phúc quyền quý của thánh thượng. Bản thân Tề gia đã là dòng dõi công hầu, làm sao coi trọng nhà chúng ta được?”

Vương thị lại mím môi nói: “Một lời chết tâm, hôm nay nếu là Hoa nhi, không chừng ta còn đấu tranh một phen, nhưng là Như Nhi…” Thở dài rồi lại nói tiếp: “Không phải ta nói xui xẻo, luận nhan sắc luận học vấn, nó có gì xứng với Tề Hành nào?”

Lưu Côn cười nói: “Phu nhân thế mà đổi tính đổi nết rồi, sáng suốt như vậy, đảm bảo lão gia nghe thấy thích lắm.”

Vương thị thở dài: “Ta ăn quả đăng nửa đời người mới thấu được xưa kia cha mẹ sắp cho ta cửa hôn sự này là cực kì mĩ mãn, mẹ chồng không lo, chồng lại thăng tiến, dù không phải đại phú đại quý nhưng cũng cơm áo sung túc. Nếu không phải chính ta không cẩn thận, làm gì tới phiên con tiện nhân kia vào cửa! Ngẫm lại cuộc sống chị ta bây giờ, ài… Thật sự là hung hiểm, ta còn ganh tị ngày đó chị ấy sướng hơn ta, chị ấy bản lĩnh thế mà vào Khang gia còn thành như vậy, nếu mà là ta … Ài…Thôi không nói nữa.”

Lưu Côn thu lại chén trà đã cạn, quay về tiếp tục xoa lưng cho Vương thị nguôi giận: “Lúc phu nhân mới năm tuổi, lão gia phải đi Tây Bắc tuần kiểm, lão phu nhân nhất quyết đi theo nên phó thác người cho ông chú. Cũng phải nói ông chú đối với phu nhân rất tốt, nhà họ không có con gái, lại là chốn anh em thâm tình với lão thái gia nên đối với phu nhân vô cùng nuông chiều. Nhưng mà nhà họ rốt cuộc là nhà buôn bán, tri thức so thế nào với lão thái gia và lão phu nhân được. Bản lĩnh này của dì cả là do học từ lão phu nhân, phu nhân mười tuổi mới được đoàn tụ cùng cha mẹ, sao có thể chê trách phu nhân.”

Vương thị rầu ri nói: “Tốt xấu trên đời đều khó mà nói rõ, ta từ nhỏ xoàng xĩnh, chỗ nào cũng kém hơn chị ấy một bậc. Lúc lấy chồng, dòng dõi nhà chồng chị ấy cao hơn so với ta, ta còn ấm ĩ một hồi suýt bị cha phạt gia pháp. Ngày ấy, mẹ nói với ta, Thịnh gia nhân khẩu đơn giản, mẹ chồng không phải ruột thịt, tất sẽ không lên mặt điều khiển con dâu, chồng là đứa biết vươn lên, hễ được hậu thuẫn sau này chắc chắn sẽ có tháng ngày tốt lành, chỉ cần bản thân ta trọn đạo làm vợ là tốt rồi. Thế còn anh rể, mặc dù dòng dõi hiển quý, học vấn cũng không tồi, nhưng đối nhân xử thế không hề khoan dung, là một cậu ấm, mẫu thân lại không ưa, nhân Khang lão thái gia và cha giao tình sâu đậm nên mới kết thông gia. Giờ nghĩ lại, lời mẹ nói quả là thấu đáo.”

Lưu Côn cười nói: “Con gái á, chỉ có khi làm mẹ mới hiểu được lòng mẹ già, xem ra chính xác là như vậy.”

Vương thị cuối cùng cũng lộ ra vẻ tươi cười: “Trước kia ta còn vì anh rể mà tranh giành ầm ĩ với chị ấy, về sau chị ấy thắng, nghĩ lại giờ thấy thực sự là nực cười! Tương lai ta chọn con rể, chỉ cần được nửa bản lĩnh của mẹ ta cũng đã mãn nguyện lắm rồi.”

Lưu Côn cũng cười, một lát sau, bỗng nghĩ đến một chuyện mới nói: “Phu nhân, người nói xem, cô Tư trở về sẽ nói thế nào với dì Lâm? Dì Lâm liệu có tìm tới lão gia để thuyết phục không?”

Vương thị cười ầm lên: “Ta chỉ mong nó tìm lão gia thuyết phục! Nó mà thực sự nói thì chờ đấy mà ăn mắng!”



Vương thị khó mà được một lần liệu sự như thần. Đêm đó, Thịnh Hoành tạm nghỉ ở Lâm Tê các.

“…Nàng nói cái gì?” Thịnh Hoành hồ nghi hỏi, “Mặc Nhi còn muốn tiếp tục học Trang tiên sinh?”

Dì Lâm hờn dỗi: “Thiếp biết lão gia là để tránh tị hiềm, Như Nhi và Minh Nhi thì không sao, chúng nó vốn cũng không thích bài vở. Nhưng Mặc Nhi thì lại khác, tính nó giống lão gia, từ bé đã có tri thức hiểu lễ nghĩa, nay nghe Trang tiên sinh dạy học rất thích thú, sao ngừng được? Giờ thiếp năn nỉ lão gia, cùng lắm thì học cách một bình phong được không.”

Thịnh Hoành chau mày nói: “Không ổn, Mặc Nhi rốt cuộc cũng chẳng phải nam nhi, dù bụng đầy thi thư thì làm sao, chả nhẽ còn đi khảo trạng nguyên? Con gái nhà người ta học ngần này sách cũng đã đủ lắm rồi, sau đó ở trong phòng học nữ hồng mới là phải nhẽ! Minh Nhi hôm kia làm cho ta một cái hà bao màu đen, vừa đứng đắn vừa trang nhã, cực kì thích hợp, Mặc Nhi cũng nên học một ít may vá thêu thùa đi.”

Dì Lâm nghe đến mức nghiến răng, cố nín nhịn, khẩn khoản đi tới bên người Thịnh Hoành, giúp ông ta nhẹ nhàng xoa nắn bả vai, thư giãn gân cốt, hơi thở như hoa lan sáp lại bên tai Thịnh Hoành, khẽ khàng nũng nịu khuyên nhủ: “Học hay không học là chuyện nhỏ, sao lão gia không nghĩ đến chuyện lâu dài hơn? Nghĩ đến cậu Tề, lại ngẫm tới Mặc nhi nhà ta…”

Thịnh Hoành đứng phắt lên, gạt ngón tay sơn đỏ mềm mại của dì Lâm ra, quan sát dì Lâm từ trên xuống dưới một lượt. Dì Lâm bị nhìn đến phát sợ, gượng cười nói: “Hoành lang nhìn gì thế?”



Thịnh Hoành lạnh cười khẩy nói: “Nhìn chút xem nàng lấy đâu ra lá gan lớn thế, mở miệng ngậm miệng đòi làm mai với công tử hầu gia!”

Dì Lâm nắm chặt tay áo mình, run giọng nói: “Hoành lang có ý gì? Chẳng nhẽ thiếp nói sai.”

Thịnh Hoành bước vài bước, phất tay cho bọn nha hoàn lui xuống, đến đứng trước song cửa sổ, quay đầu nhìn dì Lâm, trầm giọng nói: “Ông ngoại Tề Hành là Tương Dương hầu, năm xưa Tương Dương hầu có công hộ giá, lại mất một chân, thánh thượng liền ban cho con gái độc nhất của ông ấy tước Bình Ninh quận chúa. Quận chúa nương nương từ nhỏ đã lớn lên trong cung, được sủng ái vô cùng. Tề đại nhân chức quan tam phẩm, vả lại chức chuyển vận muối sử ti là một công việc béo bở, không phải thân cận quyền quý của thánh thượng sẽ không được nhậm chức đâu. Còn chuyện này nữa, Tề quốc công chỉ có một đứa con trai ốm yếu, đến nay không con nối dõi, chẳng may có chuyện gì, không biết chừng tương lai tập tước chính là tề hành đó!” Thịnh Hoành ngắt giọng, nâng chén trà uống một ngụm rồi tiếp lời: “Từ trước tới nay công tử xuất thân công hầu bá phủ nếu không phải đứa xoàng xĩnh không chí tiến thủ thì cũng là đứa cường hào bừa bãi, được như Tề Hành có năng lực triển vọng như vậy chẳng có mấy người đâu!”

Dì Lâm nghe đến mắt sáng rực, lòng bừng bừng, hận không thể tức thì kén Tề Hành về làm rể. Ai ngờ Thịnh Hoành đổi giọng, dùng ánh mắt không thể tượng tưởng nổi nhìn dì Lâm, nói: “Tề Hành nhân phẩm gia thế như vậy, phụ mẫu xuất thân như thế, cưới con gái nhà hào môn nào mà chả được. Lúc trước ở trong kinh, bà mối đến nhà nó hầu như đạp tung thềm cửa, đâu đến lượt một tri châu nho nhỏ như ta.”

Dì Lâm chợt thấy như dội nước đá vào đầu, lòng lạnh lẽo nhưng vẫn chưa từ bỏ ý đồ, nói: “Quý nữ chốn kinh thành tuy nhiều nhưng có mấy người được như Mặc Nhi, xinh đẹp, thi từ ca phú đều giỏi, sao lại không đến lượt cơ chứ?”

Thịnh Hoành cười lạnh: “Nàng quả thực không biết điều! Đường đường là con trưởng nhà công hầu, có bao giờ nghe thấy sẽ cưới con vợ lẽ về làm phu nhân chính thất không? Nàng dù mơ mộng hão huyền thì cũng phải có não chứ! Nói ra chớ để người ta cười mất mặt! Dù có là con đẻ phu nhân Như Lan người ta cũng chẳng coi trọng, huống hồ là con thứ do vợ lẽ sinh ra!”

Lời nói ra vừa nóng nảy vừa tàn nhẫn, tựa như một đao gọn gàng chém xuống tróc đi từng mảng trên người dì Lâm, chỉ còn lại hèn kém sa sút, dì Lâm không khỏi khóc nức lên: “Lão gia nói thì nói, hà tất mở miệng ngậm miệng con đích con thứ làm thiếp đau lòng? Trước đây thiếp đã nói rồi mà, thiếp sợ mình đây là vợ lẽ cản trở việc chung thân của Mặc Nhi, quả nhiên là nói trúng mà!”

Thịnh Hoành hừ một tiếng nói: “Lỡ cái gì mà lỡ? Do tự nàng mắt cao hơn đỉnh đầu, trí óc không tỉnh táo nghĩ quàng nghĩ xiên, với cao cũng phải có chừng mực thôi chứ! Mặc Nhi xuất thân thế nào, nhà người ta xuất thân thế nào, nàng cũng không cân nhắc một chút xem, còn ở đấy mà nằm mơ giữa ban ngày, sao không bảo Mặc Nhi đi làm hoàng hậu luôn đi! Rõ là mơ mộng hão huyền!”

Dì Lâm uất như bị đao khoét ngực, suy nghĩ một chút liền tựa vào người Thịnh Hoành, giọng mềm như tơ: “Hoành lang, việc này cũng không hoàn toàn chỉ là vì thiếp và Mặc Nhi, chàng suy nghĩ một chút về Tề gia, dòng dõi tốt như vậy, nếu mà có thể kết thân với nhà họ, không phải con đường làm quan sau này của lão gia nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió sao, Thịnh gia cũng sẽ có lợi không phải sao? Lão gia đừng ngại, cứ thử một lần xem sao…” Giọng trầm mềm mại, dịu dàng xúc động.

Thịnh Hoành nghe xong, trong lòng ầm một cái, liền quay sang dì Lâm nói: “Thử một lần? Nàng là đang bảo ta đi cầu hôn?”

Dì Lâm thấy vậy, mắt đẹp như tơ gật đầu.

Thịnh Hoành hít sâu một hơi, định thần, nổi nóng: “Ta hôm nay thành thật nói cho nàng nghe, đấy là ý quận chúa muốn nam nữ khác biệt, ám chỉ không nên để con gái trong phủ cùng học chung! Ý của họ cũng quá ư rõ ràng, chính là không muốn dây dưa cùng con gái nhà chúng ta! Hơn nữa, chính là sau này quận chúa có đổi ý cũng không tới phiên con vợ lẽ!”

Dì Lâm không ngờ tới việc này, cả kinh nói: “Là quận chúa nương nương…? Sao lại thế?”

Thịnh Hoành ngẫm nghĩ hậu quả trong lòng, càng nghĩ càng thấy sợ, một tay kéo tay áo dì Lâm gạt té xuống đất, mắng: “Nàng bảo ta thử một lần? Nếu ta tới cửa cầu hôn bị người ta từ chối, nàng bảo ta về sau ở trước mặt Tề đại nhân làm sao đặt chân? Nàng là đồ đàn bà dốt nát, ngu xuẩn khôn tả, lúc nào cũng chỉ tính toán vụn vặt cho bản thân, cũng không suy nghĩ cho cả gia đình. Nếu ta mà nghe lời xuẩn ngốc của nàng, sau này phá hỏng đường làm quan thì biết sao cho phải?!”

Dì Lâm biết mình nói sai, sợ đến tái mặt, ngước lên khàn giọng nói: “Lão gia, Mặc Nhi từ nhỏ lớn lên, nhan sắc xinh đẹp không nói, còn thông thạo thi từ, ăn nói khéo léo, thiếp luôn nghĩ sau này không để con thiệt thòi việc hôn nhân mới được! Lão gia, nó cũng là con gái ruột chàng, chàng cũng không thể bỏ mặc nó được!”

Thịnh Hoành thấy người đàn bà này còn lôi kéo dây dưa liền bạt tay gạt nàng ta ra, nói: “Chỉ cần nàng không tham lam, không mưu toan với cao, ta sẽ lưu tâm việc hôn sự của Mặc Nhi, sẽ không để nó thiệt thòi! Thôi thôi thôi, ta sẽ gọi người dọn dẹp Uy Nhuy Hiên ở phía Tây viện. Ngày mai bảo Mặc Lan đến ở cùng Như Lan, sau đó sinh hoạt đều do lão phu nhân quy định, ở lại Lâm Tê các chỉ tổ hư thân mất nết! Học theo nàng, chẵng nhẽ tương lai cũng muốn để Mặc Nhi đi làm lẽ?!”

Dì Lâm nghe xong, không nói được một lời, suýt ngất, ôm chầm Thịnh Hoành đau khổ cầu xin, Thịnh Hoành nghĩ tới tương lai của con gái liền nhẫn tâm một cước hất văng nàng ta, nhanh chóng đi ra ngoài.

Dì Lâm phủ phục trên đất, Mặc Lan trốn sau rèm bước ra, mắt nhòe lệ, nhẹ nhàng đỡ dì Lâm dậy. Hai mẹ con nhìn nhau hai mắt đẫm nước mắt. Một lát sau, dì Lâm kéo tay con gái nói: “Con của mẹ, đừng nghe theo cha con. Ông ấy là đại lão gia, không biết âm mưu thủ đoạn bên trong. Bàn về xuất thân con không bằng Như Lan, nhưng luận dung nhan học vấn con cái gì chả hơn nó gấp mười gấp trăm lần, cùng một cha sinh, vì lẽ gì sau này con phải chịu kém cơ nó?! Nếu chính con không mạnh mẽ tranh thủ lấy cơ hội, thứ tốt đẹp làm gì đến phiên con?! Chả nhẽ cam tâm cả đời thua kém Như Lan?”

Mặc Lan hai mắt đẫm lệ mịt mùng: “Nhưng, nhưng mà, cha mà biết sẽ không tha cho con đâu…”

“Đứa ngốc này, con phải thông minh lên, đạt nhiều thành tích mượn thêm danh tiếng, cha con sẽ không phát hiện ra đâu. Con ngoan, con xinh đẹp giỏi thơ văn, thời gian lâu còn không lo cậu Tề trong lòng không có con sao… Con yêu, đừng khóc, sau này đến Uy Nhuy hiên cũng tốt, con lặng lẽ nhìn xem Như Lan có cái gì, thấy thiếu cái gì thì đi đòi phu nhân, phu nhân mà không cho … Hừ, mẹ nghĩ mụ ta cũng chẳng chịu nổi đâu! Lão phu nhân không phải nói con gái trước khi xuất giá đều tôn quý như nhau sao?”

Khuôn mặt thanh tú của dì Lâm chợt bén nhọn.