Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 1043: - Tranh giành Ủy viên thường vụ





Hồng Sắc Sĩ Đồ
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 1043 - Tranh giành Ủy viên thường vụ
Nguồn dịch: Nhóm dịch Hoa Hướng Dương
Sưu tầm:
: kenwen

Sau khi họp xong, Dư Đạo Tranh lại tổ chức một cuộc họp Ủy viên thường vụ, tiến hành nói rõ tiến trình. Lần phân công này do Tỉnh ủy quyết định, cũng không có gì đặc biệt. Dư Đạo Tranh thay đổi thái độ không chào đón Diệp Trạch Đào trước kia, làm ra vẻ đoàn kết. Trong cuộc họp, cũng đã làm những chuyện như bắt tay, hỏi han Diệp Trạch Đào.
Diễn xuất này cũng đã vượt quá dự liệu của mọi người. Dường như sau khi nghe những lời Đậu Bính Phú nói trong cuộc họp, Dư Đạo Tranh này đã thay đổi thái độ, không còn nhằm vào Diệp Trạch Đào nữa.
Đương nhiên Diệp Trạch Đào không thể bị thái độ này của anh ta bịt mắt. Biết Dư Đạo Tranh này đang đổi từ công khai sang lén lút. Không chừng lúc nào đó lại ra tay sau lưng.
Dư Đạo Tranh làm bộ như vậy, đương nhiên Diệp Trạch Đào không thể không bày tỏ gì đó, cho nên cũng tỏ ra tôn trọng Dư Đạo Tranh.
Hai người cứ như vậy, toàn bộ hội nghị phân công cũng không xảy ra vấn đề gì. nguồn (.)
Đương nhiên rồi, các Ủy viên thường vụ đều hiểu. Đây là lần đầu tiên Dư Đạo Tranh đến Thành ủy Lan Phong nên chưa có được thỏa hiệp từ lực lượng của anh ta. Tin chắc là chỉ cần Dư Đạo Tranh đứng vững thì cuộc đấu tranh giữa hai người sẽ triển khai.
Tranh giành Ủy viên thường vụ chắc chắn là trọng điểm!
Chỉ trong vài ngày mà có nhiều thay đổi như vậy. Sau khi đã họp xong, Diệp Trạch Đào ngồi trong văn phòng làm việc suy nghĩ sự biến đổi bước tiếp theo.
Diệp Trạch Đào rất rõ phân lượng của một Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy. Dư Đạo Tranh có chủ ý muốn trở thành nhân vật của Ủy viên thường vụ, lấy quyền lợi của một Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy để lôi kéo các Ủy viên thường vụ khác. So với mình thì có ưu thế hơn rất nhiều.
Vừa mới nghĩ được một lúc, Phùng Lượng đột nhiên gọi điện thoại tới.
- Anh Diệp, em đến tỉnh Cam Ninh rồi!

Giọng nói của Phùng Lượng rất lớn, còn nghe thấy có tiếng máy bay.
Diệp Trạch Đào cũng vui mừng:
- Sao, đến Cam Ninh công tác thật rồi à?
- Hết cách rồi, lần này ông cụ một hai muốn em tới đây, còn không cho để lộ thân phận!
Diệp Trạch Đào liền bật cười. Phùng Lượng là trọng điểm bồi dưỡng, tuy nói không thể để lộ thân phận, cậu ta có thể gọi điện thoại ình. Thực ra thì vẫn còn có ý hi vọng mình quan tâm một chút.
- Được rồi, anh đến đón cậu. Cậu ở sân bay đợi chút.
Gọi điện xong, Diệp Trạch Đào ra ngoài. Gọi thư ký và Lý Duy rồi lái xe về phía sân bay.
Lúc đến sân bay, Diệp Trạch Đào liền thấy Phùng Lượng và một cậu thanh niên đang đứng đợi ở đó.
- Anh Diệp, giới thiệu một chút. Trần thiếu, Trần Viễn Minh cũng muốn đến tỉnh Cam Ninh công tác. Gia đình cậu ấy cũng là một gia tộc lớn ở thủ đô, cùng họ Trần với bố vợ anh, lực lượng bây giờ cũng ghê gớm!
Diệp Trạch Đào liền liếc mắt nhìn về phía cậu thanh niên Trần Viễn Minh này. Nhìn có vẻ cũng là người trẻ tuổi rất có khả năng.
- Hoan nghênh Trần thiếu gia!
- Anh Diệp, đừng nghe Phùng Lượng. Tôi cũng là người bị bố đuổi ra khỏi thủ đô. Lần này phải đến tỉnh Cam Ninh lăn lộn kiếm cơm!
Diệp Trạch Đào liền bật cười, nói:
- Chuyện tốt mà, bây giờ tỉnh Cam Ninh có yêu cầu rất lớn đối với cán bộ. Các cậu đến sẽ có lợi cho sự phát triển của tỉnh Cam Ninh đấy.
- Anh Diệp, lần này hai bọn em đều không thể dựa vào lực lượng của gia đình, cũng không rành sự đời. Anh phải là chỗ dựa cho tụi em mới đúng!
- Các cậu được phân công đến chỗ nào?
Trần Viễn Minh nói:
- Nghe nói em đến huyện Thái Phù đảm nhận Phó chủ tịch huyện. Phùng Lượng đến huyện Thiên Đồng làm Phó chủ tịch huyện.
Diệp Trạch Đào cũng có biết hai huyện này, đều là vùng khó khăn của tỉnh Cam Ninh, gật đầu nói:

- Hai huyện này anh đều biết. Điều kiện không phải là tốt lắm. Các cậu phải chuẩn bị tư tưởng chiến đấu gian khổ!
Trần Viễn Minh cười gượng, nói:
- Lần này trong nhà có ba người thì đều cho đi hết, cũng đều là đảm nhận Phó chủ tịch huyện!
Nghe Trần Viễn Minh nói như vậy, Diệp Trạch Đào liền hiểu. Có thể đời sau của nhà họ Trần rất mạnh, sự tranh giành của mọi người rất kịch liệt, ba người đều là đối tượng bồi dưỡng, xem ai có tiền đồ bồi dưỡng hơn. Dù sao thì tài sản của gia tộc có hạn, không thể phát cho cả ba người. Đây là một sự lựa chọn.
Phùng Lượng mỉm cười, nói:
- Viễn Minh, anh đừng lo. Tuy gia đình không giúp được anh, còn không thể dùng tài sản của gia đình. Anh có thể đến tỉnh Cam Ninh thì vẫn có thể có được chút lợi thế. Anh Diệp là ai chứ, đi theo anh ấy, tài sản gì mà không có?
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Tiểu tử này, cậu nịnh anh rồi!
- Hết cách, bọn em đều là người lăn lộn ở thủ đô. Không dựa vào anh thì dựa vào ai đây. Anh Diệp, hai anh em bọn em đều dựa vào anh đấy!
Diệp Trạch Đào biết Phùng Lượng muốn mượn cách này để kéo gần mối quan hệ với mình. Đây cũng là điều mà hắn muốn nhìn thấy, trong lòng cũng vui mừng.
Lần đầu tiên Trần Viễn Minh gặp Diệp Trạch Đào, nhưng đại danh của Diệp Trạch Đào, cậu ta đã nghe từ lâu rồi, cũng biết sự phát triển nhanh chóng sắp tới của Giáp Hà. Có được sự giúp đỡ của Diệp Trạch Đào thì đương nhiên là rất tốt, cũng nói:
- Anh Diệp, Phùng Lượng nói rất đúng, hai bọn em từ bây giờ giao cho anh đó!
- Đi, anh sắp xếp chỗ ở cho hai đứa trước, ngày mai đi báo cáo có mặt.
Diệp Trạch Đào gọi hai người ngồi vào xe.
Ngồi vào xe, Phùng Lượng nói:
- Lần này, sau khi điều chỉnh bộ máy tổ chức Tỉnh ủy của tỉnh Cam Ninh, sự quan tâm về mọi mặt đối với tỉnh Cam Ninh đang tăng lớn. Rõ ràng mức độ khó khăn bước tiếp theo sẽ tăng lên. Anh Diệp, khu kinh tế mới Giáp Hà của anh sao rồi?
- Hiện tại thì mọi thứ đều thuận lợi, hẳn là không có vấn đề gì lớn.
- Anh Diệp, đến huyện này, bọn em đều là chức Phó, anh nói làm sao có thể nhanh chóng hòa nhập?
Có vẻ là Trần Viễn Minh rất gấp gáp.

Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Đối với các cậu mà nói, thành tích là thứ yếu, then chốt là rèn luyện được năng lực chuyên về một mặt.
Phùng Lượng gật đầu nói:
- Em cũng nghĩ như vậy. Nghe nói người trong huyện không như người ở trên. Những cán bộ đó đều không dễ nói chuyện.
Đám Phùng Lượng đến, Diệp Trạch Đào biết mình lại gánh thêm một trách nhiệm, chính là phải sắp xếp cho chúng một chút. Ít nhất trong thời gian ở tỉnh Cam Ninh, hai đứa không thể xảy ra chuyện.
Đám Phùng Lượng đến, Diệp Trạch Đào cũng không thể nói ra bối cảnh của chúng, bây giờ cũng không thể giúp chúng. Diệp Trạch Đào chỉ có thể sắp xếp chỗ ở, sau đó đi ăn với chúng, sau này từ từ giúp đỡ.
Hai người đến, Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy vui. Nhà họ Phùng để Phùng Lượng đến tỉnh Cam Ninh, ít ra cũng chứng tỏ họ cảm thấy an tâm đối với mình, cũng có ý muốn mình ngầm giúp đỡ. Đây là chuyện tốt.
Sau khi sắp xếp cho hai người xong, lúc này Diệp Trạch Đào mới từ nhà nghỉ đi ra.
Vừa ngồi vào xe, Cố Minh Trung lại gọi điện thoại tới.
- Chủ tịch thành phố Diệp, có tiện nói chuyện không?
- Ông nói đi.
Thấy trên xe chỉ có mình mình, Diệp Trạch Đào nói một câu.
- Chủ tịch thành phố Diệp, sau khi cậu đi không lâu, Bí thư Dư đã hẹn Bí thư Mã đến văn phòng của anh ta nói chuyện một hồi. Tôi thấy sau khi Bí thư Mã đi ra, tinh thần có vẻ bất định.
- Tôi biết rồi!
Đây chính là lợi ích khi đặt Cố Minh Trung vào Thành ủy. Trong thời gian nhanh nhất đã báo tình hình này tới chỗ Diệp Trạch Đào.
Đây là một tín hiệu rất quan trọng. Dư Đạo Tranh đã bắt đầu xuất chiêu. Nhân vật được chọn cũng là kẻ yếu nhất sau khi tìm hiểu tỉ mỉ.
Mã Văn Diệu, là một người có hậu đài yếu nhất trong Ủy viên thường vụ thành phố Lan Phong. Kết quả sau khi hậu đài sụp đổ, bây giờ cô ta là người đã mất đi người chống lưng. Hẳn là Dư Đạo Tranh đã nắm được những tình hình này của cô ta, muốn nhanh chóng kéo cô ta qua.
Rốt cuộc thì Mã Văn Diệu sẽ như thế nào đây?
Diệp Trạch Đào không thể không coi trọng chuyện này. Dư Đạo Tranh đã xuất chiêu, mình cũng không thể bị động chịu đòn.
Không thể không nói Dư Đạo Trạnh lựa chọn lối thoát này rất lớn mạnh. Dùng quyền lợi của lãnh đạo Tỉnh ủy công kích một người phụ nữ không có hậu đài. Khả năng thành công của chuyện này cực lớn. Vừa hay Mã Văn Diệu kia lại đang cần một cơ hội như vậy.
Chẳng lẽ lại để Dư Đạo Tranh lôi kéo người dễ dàng như vậy?

Từ cuộc điện thoại của Cố Minh Trung có thể biết được, chắc chắn Mã Văn Diệu đã bị Dư Đạo Tranh nói gì đó nên lúc này mới có vẻ tinh thần bất định. Như vậy thì Mã Văn Diệu vẫn còn do dự.
Thực ra Diệp Trạch Đào cũng đã ngầm tìm hiểu người phụ nữ này. Chồng của cô ta bán đứng cô ta ột Giám đốc Sở trước kia, Phó chủ tịch tỉnh sau này, lúc này mới lên chức. Sau này chồng cô ta khi làm Phó chủ tịch tỉnh đã xảy ra chuyện, cũng bị điều tra.
Nhưng, thời gian Mã Văn Diệu ly dị chồng rất dài, từ việc này có thể thấy cô ta rất hận chồng, nếu không Phó chủ tịch tỉnh xảy ra chuyện nhưng cô ta lại không chịu liên lụy gì.
Người phụ nữ này, bề ngoài thì phong quang nhưng bên trong thì lại là người có mệnh khổ!
Dư Đạo Tranh lôi kéo cô ta như thế nào chứ?
Diệp Trạch Đào chăm chú suy nghĩ một lúc. Có khả năng nhất chính là Dư Đạo Tranh dùng tiền đồ để lôi kéo. Đối với một người phụ nữ thất bại trong chuyện tình cảm như thế này thì quyền lực hẳn là thứ quan trọng nhất. Là một Ủy viên thường vụ sắp tới của Tỉnh ủy, Dư Đạo Tranh rất có khả năng uy hiếp cộng thêm dụ dỗ, dùng quyền lực giành lấy người phụ nữ này.
Nhìn lại tình hình của người phụ nữ này, do dự không quyết định chính là lo lắng sẽ đứng sai chỗ.
Vẫn chưa đến thời điểm cuối cùng!
Lúc nghĩ đến chuyện này, xe đã chạy tới sân số hai Ủy ban nhân dân thành phố.
Lúc xe dừng ở cổng, Diệp Trạch Đào nói với Lý Duy:
- Được rồi, mọi người cũng đi nghỉ đi, tôi đi bộ vào.
Diệp Trạch Đào vừa nói vừa bước xuống xe.
Thấy Lý Duy rời đi, Diệp Trạch Đào lôi một điếu thuốc loại thường ra, đi vào bên trong.
Sân số hai Ủy ban nhân dân thành phố Lan Phong này có một chỗ cho các lãnh đạo Thành ủy ở, môi trường cũng rất tốt. Diệp Trạch Đào vừa hút thuốc vừa đi vào bên trong. Trên đường cũng chỉ có cây xanh râm mát, rất ít bóng người.
Tìm một đình nhỏ ngồi, Diệp Trạch Đào cẩn thận suy nghĩ việc tranh giành Ủy viên thường vụ sắp tới.
Hút thuốc xong, nghĩ tới việc gần đây mình không có thời gian luyện tập, Diệp Trạch Đào lập tức luyện Ngũ Cầm Hí ở đây. Luyện được một hồi, toàn thân lấm tấm mồ hôi, Diệp Trạch Đào cảm thấy tinh thần toàn thân lại trở nên hứng khởi. Vừa mới dừng thân thủ, lúc ngẩng đầu lên, Diệp Trạch Đào bỗng nhìn thấy Mã Văn Diệu đi từ ngoài vào, có chút lảo đảo.
Cô ta cũng ở đây, nhìn có vẻ là vừa mới uống rượu.
Người phụ nữ này sao vậy?
Diệp Trạch Đào cũng cảm thán với chuyện tình cờ gặp mặt này. Lúc nãy còn đang nghĩ đến chuyện của cô ta, không ngờ cô ta lại xuất hiện. Xem ra quy luật lực hấp dẫn kia là có thật!
Bản thân Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy buồn cười.
- Bí thư Mã!
Diệp Trạch Đào chào hỏi một tiếng.