Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 430: Nỗi lo của Lưu gia




- Thế nào?
Hai người sửa soạn lại quần áo chỉnh tề ngồi lại trong xe, sau khi Trịnh Tiểu Nhu cẩn thận trang điểm lại khuôn mặt, cô hơi chút e thẹn hỏi Diệp Trạch Đào.
- Tuyệt lắm!
Diệp Trạch Đào cười nói.
Qua một màn mây mưa khoái lạc, tâm trạng của hai người đều rất vui vẻ.
Nghe thấy lời tán dương của Diệp Trạch Đào, Trịnh Tiểu Nhu cười hiền lành:
- Bình thường em ít khi trang điểm lắm.
- Em chẳng cần trang điểm gì cũng đã rất đẹp rồi!
Trịnh Tiểu Nhu càng vui sướng hơn, đá lông nheo sang Diệp Trạch Đào:
- Sau này em phải học thêm về trang điểm mới được, thì mới mê hoặc được anh!
Diệp Trạch Đào bật cười, Trịnh Tiểu Nhu đã hồi phục lại tính cách phóng khoáng rồi!
- Em đưa anh qua đó nhé!
Sau đó hai người lên xe, lần này Trịnh Tiểu Nhu lái rất chậm, hình như không muốn nhanh chóng đến tư gia nhà họ Lưu.
Nhìn thấy vẻ xinh tươi mĩ miều của Trịnh Tiểu Nhu sau cơn ân ái, trong lòng Diệp Trạch Đào dâng lên một cảm giác cực kỳ thỏa mãn, người phụ nữ này có thể thuộc về mình thì kiếp này không uổng phí rồi!
Rất nhanh, Diệp Trạch Đào lại dẹp chuyện này sang một bên, trong đầu lại hiện lên bao nhiêu công việc đang cần giải quyết.
Hai người dường như đều đang cần đến khoảng thời gian để làm lắng lại cảm xúc, nên không ai nói gì cả.
Cũng không biết bao lâu, xe đã dừng trong khuôn viên Lưu gia rồi.
Dừng xe, Trịnh Tiểu Nhu nhìn Diệp Trạch Đào một hồi nói:
- Em đưa anh vào nhé?
Nhìn thấy mặt Trịnh Tiểu Nhu vẫn còn vẻ ngất ngây của cơn tình ái vừa dứt, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Em không sợ bị phát hiện ra à?
Trịnh Tiểu Nhu soi mặt qua gương chiếu hậu rồi vội nói:
- Vậy thôi, anh tự đi vào đi, chúng ta liên hệ sau, ngày mai ba em phải đi công tác nước ngoài, hôm nay em phải về nhà một chuyến, xem ông có thời gian không, để gặp anh một lần.
Gặp Trịnh Thành Trung ư?
Diệp Trạch Đào có đôi chút do dự.
Trịnh Tiểu Nhu cười nói:

- Sao rồi, sợ à?
- Sợ gì chứ, gặp thì gặp!
Trịnh Tiểu Nhu bật cười nói:
- Thôi nhanh vào đi.
- Được rồi, mệt thì về nghỉ đi nhé!
Lời nói này làm cho mặt Trịnh Tiểu Nhu lại đỏ dần lên, sẵng giọng:
- Được rồi, em biết!
Bước xuống xe.
Trịnh Tiểu Nhu cũng bước xuống xe, đi ra sau giúp Diệp Trạch Đào lấy hành lý từ cốp xe ra.
Biểu hiện lúc này của Trịnh Tiểu Nhu là muốn tăng thêm chút ít thân mật với Diệp Trạch Đào nữa.
Hai người đều không nhìn thấy người chú thứ hai của Lưu Mộng Y là Lưu Đống Vũ đúng lúc này cũng vừa lái xe về đến cổng, Lưu Đống Vũ ngồi trên đã nhìn thấy hành động của hai người.
Xe chậm chậm tiến vào sân, sắc mặt Lưu Đống Vũ biến đổi rất nhanh chóng.
Tuy rằng có một số việc là do mấy người bọn họ bí mật xúc tiến mới thành, nhưng khi chính mắt trông thấy Diệp Trạch Đào và Trịnh Tiểu Nhu đi cùng với nhau, thì Lưu Đống Vũ vẫn nghĩ thế này thế nọ.
Khi xe vào đến nơi, Diệp Trạch Đào và Trịnh Tiểu Nhu đều nhìn thấy Lưu Đống Vũ từ trên xe bước xuống.
Trịnh Tiểu Nhu lên tiếng chào một câu, Diệp Trạch Đào cũng vội hô một tiếng:
- Chú Hai!
Lưu Đống Vũ mỉm cười nói:
- Trạch Đào đến rồi à?
- Vâng, Mộng Y kêu Tiểu Nhu đi đón cháu.
- Nhà cháu còn có việc, cháu đi trước đây ạ!
Trịnh Tiểu Nhu bước đến chui vào xe.
Lúc đứng gần nhìn Trịnh Tiểu Nhu, ánh mắt Lưu Đống Vũ dừng lại đôi chút, ông ta đã nhận ra, hôm nay dáng vẻ của Trịnh Tiểu Nhu với trước đây khác nhau hoàn toàn, cả người toát ra một mùi hương đặc biệt không thể gọi tên đó là mùi gì.
Trong lòng đã hiểu, đó là kết quả do Diệp Trạch Đào mạng đến.
Nhìn theo xe của Trịnh Tiểu Nhu vừa lao vút đi, Diệp Trạch Đào và Lưu Đống Vũ bước vào bên trong.
- Trạch Đào này, đến đây luôn đấy à?
- Không ạ, thầy Điền cho xe đến đón cháu, đến chỗ thầy ngồi một lúc rồi đến đây luôn.

Diệp Trạch Đào không hề nói gì đến sự việc ở chỗ Hô Diên Ngạo Bác.
Trong lòng Lưu Đống Vũ vừa tính toán thời gian, lại nghĩ đến Trịnh Tiểu Nhu, thầm nghĩ việc này phải để ý nhiều hơn mới được. Diệp Trạch Đào không phải lần đầu tiên đến tư gia nhà họ Lưu, bây giờ tuy hôn nhân của Diệp Trạch Đào và Lưu Mộng Y đã định rồi, nhưng vẫn còn chưa chính thức kết hôn, nếu chẳng may Trịnh Thành Trung gây ra chuyện gì đó thì hậu quả khôn lường.
Ngoài miệng lại vẫn nói:
- Đúng rồi, ông Điền vẫn luôn quan tâm đến cháu như vậy, nên đi thăm ông ấy trước cũng phải.
Nói đến đây hai người đã bước vào trong nhà.
Hoàng Hân nhìn ngay thấy Diệp Trạch Đào, vui mừng nói:
- Trạch Đào đến rồi, đi tắm một cái đi, đi đường mệt không?
Bây giờ bà đã thật sự xem Diệp Trạch Đào là con rể rồi nên thể hiện sự quan tâm của mình.
Diệp Trạch Đào cũng không ngại ngần, cười nói:
- Thủ đô cũng nóng lên rồi, con đi tắm đã.
Hướng dẫn Diệp Trạch Đào vào phòng tắm xong, Hoàng Hân mới mỉm cười nói với Lưu Đống Vũ:
- Hôm nay chú đến sớm thế?
Lưu Đống Vũ nói:
- Em gặp Trịnh Tiểu Nhu đưa Diệp Trạch Đào đến ở ngoài cổng.
Hoàng Hân nói:
- Mộng Y lại đi nước ngoài, việc này thật là xui xẻo!
Khi Lưu Đống Vũ đang nói thì thấy Lưu Đống Lưu bước vào.
Hai người còn tán gẫu thêm vài câu nữa rồi Lưu Đống Vũ nói:
- Anh, em cảm thấy hôn sự của Trạch Đào và Mộng Y không nên trì hoàn nữa, nên làm đăng ký kết hôn trước đi, có giấy đăng ký kết hôn rồi chúng nó cũng yên tâm hơn mà đối với mọi người cũng tốt.
Lưu Đống Lưu không hiểu nói:
- Cũng không đến hai tháng nữa, đến lúc đó đi làm cũng rất nhanh mà, lại chẳng khó khăn gì.
Hoàng Hân cũng cười nói:
- Mọi người đều đang chuẩn bị mà, nhà mới của Mộng Y cũng đang sửa, sắp xong rồi.
Châm một điếu thuốc, Lưu Đống Vũ rít một hơi rồi nói:
- Lưu gia bây giờ đã ổn định rồi, tình hình ở các nơi đều có sự chuyển đổi tốt rồi, chúng ta lại càng có nhiều thời gian để bày bố lại từ đầu, đây là một việc tốt đối với Lưu gia chúng ta.

Lưu Đống Lưu khẽ gật đầu nói:
- Đúng thế, tình hình hiện nay rất tốt, ai cũng biết ông Hoa đã lên tiếng rồi. Hơn nữa, Trịnh gia cũng đã tiến hành một số ủng hộ nhất định, lại còn có sự giúp đỡ không nhỏ của ông Điền nữa, thêm chỗ Ủy ban Kỷ luật Trung ương cũng đã phát ra một số nội dung rồi, tất cả những điều này rất tốt cho Lưu gia chúng ta.
Hoàng Hân cười nói:
- Thế này tốt lắm rồi, chỉ cần ổn định thì tất cả đều dễ dàng!
Lưu Đống Vũ thoáng nhìn về phía phòng tắm, lo lắng nói:
- Em nhìn thấy Diệp Trạch Đào và Tiểu Nhu ngoài cửa rất thân mật.
Lời nói này được thốt ra, người nhà họ Lưu đều biến sắc mặt.
Trong lòng khó chịu Hoàng Hân nói:
- Việc này đều do mọi người xúi giục, thì còn gì để nói nữa!
Lưu Đống Lưu nói:
- Có một số chuyện đành chịu đựng vậy!
Lưu Đống Vũ nói:
- Em lo lắng không phải việc này.
Lưu Đống Lưu sửng sốt nói:
- Chú lo lắng điều gì?
- Anh chị nghĩ mà xem, Lão Trịnh có nghĩ gì khác không, nên biết rằng, Trịnh gia bây giờ thế lực còn mạnh hơn cả Lưu gia chúng ta đấy!
Ông ta không nói còn hơn, nói xong rồi, sắc mặt hai vợ chồng Lưu Đống Lưu biến đổi thật khó coi.
Suy nghĩ cẩn thận một chút, bọn họ đều rất hiểu, tình hình bây giờ đúng như lời Lưu Đống Vũ nói, Trịnh gia đã thịnh vượng trở lại, đặc biệt là Trịnh gia có thể mang đến cho Diệp Trạch Đào rất nhiều thứ, nếu như Trịnh Thành Trung dùng chuyện này để trao đổi với Diệp Trạch Đào thì không chừng hắn sẽ ngả sang bên đó cũng nên.
Vốn dĩ không suy nghĩ đến, bây giờ nói ra rồi, mọi người càng nghĩ càng cảm thấy đây là một vấn đề vô cùng lớn.
- Sự việc của Bí thư thành ủy Vi Hoành Thạch cơ bản đã xác định xong rồi.
Lưu Đống Vũ lại nói thêm một câu.
Lưu Đống Lưu bèn nói:
- Sự việc của Vũ Giang ảnh hưởng rất lớn đến Vi gia, việc đó đã làm cho Vi gia đối với Lưu gia chúng ta càng nhiều định kiến hơn.
Lưu Đống Vũ nói:
- Quan trọng nhất là không thể để xảy ra bất cứ chuyện gì, nếu như có chuyện thì cục diện tốt đẹp bây giờ sẽ thay đổi xấu, Lưu gia sẽ không thể nào lại chống đỡ nổi thay đổi lớn như vậy đâu.
Hoàng Hân nghe xong một hồi mới phát hiện ra Lưu gia thật sự không hoàn toàn ổn định, Diệp Trạch Đào bây giờ là một con bài quan trọng, bèn vội vàng nói:
- Nếu như không xong, tôi sẽ gọi Mộng Y trở về, để chúng nó làm giấy đăng ký, nếu như mà có giấy đăng ký rồi việc này coi như đã định xong!
Lưu Đống Lưu khó nhọc gật đầu đáp:
- Việc này xem ra không thể kéo dài thêm nữa!
Đang nói thì nhìn thấy Diệp Trạch Đào tắm táp xong xuôi tinh thần rất sảng khoái đi ra.

Nhìn thấy cả mấy người đều đang ngồi đó, Diệp Trạch Đào vội lên tiếng chào.
- Ba về rồi ạ?
Xưng hô như thế làm cho Lưu Đống Lưu tâm trạng đang lo lắng lập tức vui vẻ trở lại.
Lưu Đống Vũ mỉm cười nói:
- Biết con về đến nên ba về sớm hơn đó!
Hoàng Hân đưa đến cho Diệp Trạch Đào một cốc trà đã pha sẵn:
- Trạch Đào, đến nhà rồi thì đừng ra ngoài ngủ nữa nhé, phòng của các con vẫn để không mà!
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Vâng, con ngủ lại nhà.
Hoàng Hân mỉm cười nói:
- Trạch Đào, con trở về một lần thật không dễ, công việc bận lắm hả?
- Bây giờ tốt hơn nhiều rồi ạ, tất cả đều đi vào quỹ đạo rồi, lần này chủ yếu là được Bàng gia giúp cho một khoản vốn để làm đường, con đến kinh thành để đi thực tế một chút.
- Con xem việc này thế nào, thật không may, Mộng Y lại đang đi nước ngoài, hôm nay mẹ gọi điện cho nó, bất luận thế nào nó cũng phải về nước một chuyến.
- Việc của Mộng Y cũng tương đối nhiều, thôi đừng làm phiền em ấy nữa, con làm xong việc cũng phải về luôn.
Lưu Đống Vũ nói:
- Trạch Đào, vừa hay Tiểu Phàm cũng trở về kinh thành rồi, chú kêu nó đưa cháu đi thăm thành một chút phố nhé, nếu cháu đã là chồng của Mộng Y, bất luận thế nào cũng phải để mọi người biết sự tồn tại của cháu chứ, như thế sau này sẽ có lợi cho công việc của cháu đấy.
- Lưu Phàm về rồi ạ? Diệp Trạch Đào hỏi.
- Thằng ranh này không phải lo lăn lộn chốn quan trường, nó chỉ thích về kinh thành để quậy thôi, cháu phải giúp đỡ nó nhiều hơn mới được!
Lưu Đống Vũ lắc đầu thở dài.
Trong lúc nói chuyện, Lưu Đống Vũ gọi điện thoại cho con trai Lưu Phàm, mở miệng đã nói:
- Tiểu Phàm, Trạch Đào đến Kinh Thành rồi, ở đây cậu ấy không quen người thuộc đường. Thế này nhé trong thời gian Trạch Đào ở đây con đi cùng anh ấy nhé, dẫn anh ấy làm quen với kinh thành đi, không có việc gì thì chạy sang đây ngay đi.
Gọi xong điện thoại, Lưu Đống Vũ mỉm cười nói:
- Để thằng ranh này dẫn cháu đi, nó thuộc đường lắm, cũng làm bạn nhau luôn.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Thế này thì tốt quá, cháu vẫn lo không biết đường Kinh Thành, tìm Bộ Giao thông cũng chẳng tìm được.
Lưu Đống Lưu hiểu rõ dụng tâm của thằng em thứ hai, là muốn tìm một người để kìm hãm Diệp Trạch Đào, tránh việc hắn và Trịnh Tiểu Nhu sẽ có có hội gặp gỡ nhau nhiều hơn.
Nhìn nhìn Diệp Trạch Đào, Lưu Đống Lưu cũng nghĩ trong lòng, xem ra việc tuyên truyền ra ngoài Diệp Trạch Đào là con rể nhà họ Lưu cũng là một việc lớn, nhất định phải cho mọi người đều biết tin này mới được!