Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 469: Tỉnh ủy có sự thay đổi




Diệp Trạch Đào vừa mới hoàn tất xong việc điều chỉnh ban lãnh đạo các cấp trong huyện thì Phương Di Mai điện thoại đến, nói khẽ:
- Trạch Đào, có tin đồn rằng Bí thư Dương sắp bị chuyển đi rồi, có chuyện này không?
Nghe thấy Phương Di Mai nói vậy, Diệp Trạch Đào biết chắc chắn rằng trung ương đã bắt đầu động đến Ninh Hải rồi.
Thật không ngờ, người đầu tiên bị động đến lại là Dương Hiên.
Rất nhiều chuyện thường là đồn đại rồi mới biến thành sự thật, Phương Di Mai đã nghe được vậy có lẽ sẽ xảy ra chuyện này thật!
- Tình hình bây giờ ở Ban Tổ chức chỗ em thế nào?
Biết phe Mạnh Gia trở thành phe đối đầu với mình, Diệp Trạch Đào cũng hơi lo lắng cho Phương Di Mai.
- Bình thường thôi!
Nghe ra thì Phương Di Mai phát triển không được thuận lợi.
Khi Phương Di Mai bị chuyển sang Ban Tổ chức là thông qua Ninh Bảo Quốc. Bây giờ, phe Mạnh Gia xuất hiện một số tình hình, cô ấy chắc cũng hơi buồn. Có nên để cô ấy tiếp tục ở lại Ban Tổ chức Tỉnh ủy nữa không, hay là chuyển sang đơn vị khác?
Diệp Trạch Đào đang suy tính về chuyện này.
Hắn nghĩ một lúc rồi thấy lần này có lẽ cũng là cơ hội cho Phương Di Mai. Cho dù thế nào cũng phải giúp cô ấy phát triển, hắn liền nói:
- Thế này nhé, anh sẽ lên trên tỉnh một chuyến, đợt này việc điều chỉnh trên tỉnh chắc sẽ rất lớn, có lẽ đây cũng là một cơ hội.
- Trạch Đào, em nhớ anh!
- Anh cũng nhớ em.
Gọi điện thoại xong, Diệp Trạch Đào ngồi trầm tư suy nghĩ.

Dương Hiên là người đứng đầu của phái Mạnh Gia ở Ninh Hải, lần này trung ương điều ông ta đi, mặc dù cấp bậc không thay đổi, nhưng chắc chắn đây là hành động mang tính chất cảnh cáo cho phái họ Mạnh kia. Sự ra đi của ông ta đối với phe phái họ Mạnh là một tai nạn. Dương Hiên rất có năng lực, nếu như ông ta được điều đến tỉnh khác làm Bí thư hoặc là lên Ủy ban Trung ương thì sự nắm giữ của phe Mạnh Gia đối với Ninh Hải sẽ bị suy yếu nghiêm trọng. Đến lúc đó Ninh Hải có lẽ sẽ không còn là thiên hạ của phe Mạnh Gia nữa.
Chiêu này thật lợi hại!
Khi nghĩ đến việc Ninh Hải sẽ xuất hiện những tình huống mới sau sự điều chuyển của Dương Hiên, Diệp Trạch Đào thầm nghĩ lần này Mạnh Gia bị thiệt rất lớn. Ninh Hải sẽ nhanh chóng trở thành nơi mà các thế lực chia tách.
Diệp Trạch Đào gọi điện cho Điền Lâm Hỉ để xác định lại chuyện này.
Nhận được điện thoại, Điền Lâm Hỉ mỉm cười nói:
- Một số người cứ cho mình là đúng, cho rằng đã có sự ủng hộ của gia tộc hùng mạnh là có thể hất bỏ những đồng chí lão thành đi. Các đồng chí lão thành đâu có bị hất đi dễ dàng như vậy?
Câu nói mang vẻ vô cùng căm giận!
Diệp Trạch Đào thầm cười trong bụng, hắn có thể hiểu được suy nghĩ của Mạnh Gia. Vi Hoàng Thạch và con trưởng của Tạ Gia sẽ vào Cục Chính trị. Mặc dù không phải là ủy viên thường vụ, nhưng so với Điền Gia thì cũng mạnh hơn nhiều. Hơn nữa lão Hoa bây giờ cũng không tham gia vào các công việc của trung ương nữa vì ông ta tuổi tác cũng đã cao. Cùng với việc kết hợp với lực lượng mới của Tạ Gia và Vi Gia đối với Mạnh Gia mà nói thì càng có tiền đồ phát triển. Đương nhiên rồi, suy nghĩ của Mạnh Gia là dù sao cũng có quan hệ thân thích với Điền Lâm Hỉ thì cho dù có hành động nhỏ đi chăng nữa thì Điền Lâm Hỉ cũng chẳng làm sao cả. Hơn nữa, ở Ninh Hải Vi Gia và Tạ Gia kết hợp với nhau để chống lại hắn, mà hắn chẳng qua cũng chỉ là một Chủ tịch huyện quá nhỏ bé. Hắn tin rằng Điền Lâm Hỉ cũng sẽ không quá che chở cho hắn. Nhưng không ngờ, chuyện này không chỉ Điền Lâm Hỉ mà cả Hoa Uy cũng đang ủng hộ mình, ngay lập tức bọn họ đã giơ chân đá phải tấm thép!
Dùng một cái chức Chủ tịch huyện quá nhỏ để đổi lấy sự ủng hộ của Vi Gia và Tạ Gia, sự tính toán của Mạnh Gia thật là khôn khéo. Bọn họ cho rằng chuyện này không phải chuyện lớn. Đến lúc đó nhiều lắm thì cũng bồi thường cho Điền Lâm Hỉ một tí là được thôi. Bọn họ không nghĩ sẽ xảy ra chuyện như thế này!
- Thưa thầy, ngoài Bí thư Dương ra, những người khác có bị sờ đến không ạ?
- Bí thư Thành ủy Thành phố Thương Tùng đang có vấn đề, chắc cũng sẽ có chuyện. Lâm Bá Thành chắc cũng vì vấn đề về phương diện tuyên truyền mà có chuyện.
Một lúc động đến 3 người liền!
Diệp Trạch Đào hiểu rồi, sau khi hành động như vậy, vài cái ghế tất sẽ trở thành bàn ăn của đám người của Điền Lâm Hỉ, có lẽ Điền Lâm Hỉ cũng sẽ thêm được một phiếu!
Dường như đã biết được ý của Diệp Trạch Đào gọi điện đến, Điền Lâm Hỉ nói:
- Cậu đi gặp đồng chí Cao Thường Thiên, Phó trưởng ban thường trực của Ban tổ chức Cán bộ Tỉnh ủy đi, tôi sẽ nói với ông ta một tiếng.
Diệp Trạch Đào thầm cười trong lòng, nói chuyện một lúc thì mới biết Điền Lâm Hỉ vẫn còn dấu một quân cờ trong Ban tổ chức Cán bộ Tỉnh ủy!

Điền Lâm Hỉ liền kể cho Diệp Trạch Đào nghe cuộc điện thoại của Cao Thường Thiên và yêu cầu hắn lên tỉnh gặp Cao Thường Thiên một lát.
Gọi điện thoại xong, Diệp Trạch Đào bây giờ đã cảm thấy hoàn toàn yên tâm rồi. Theo sự điều chỉnh của Tỉnh ủy thì những tháng ngày sau này của hắn chắc sẽ không gian nan như này.
Chợt nghĩ đến mối quan hệ thân thích giữa Điền Gia và Mạnh Gia, Diệp Trạch Đào cũng đang nghĩ không biết chuyện này sẽ đi đến đâu nữa. Cái lão già này xem ra vô cùng oán hận Mạnh Gia!
Hắn ngẫm nghĩ lại cũng hiểu được suy nghĩ của Điền Lâm Hỉ. Ông ta từ trước đến nay vẫn hợp tác rất tốt với Mạnh Gia, hai nhà Mạnh - Điền bắt tay liên kết nắm giữ Ninh Hải. Chuyện này vốn dĩ đều là chuyện tốt cho cả hai nhà. Mạnh Gia bây giờ lại có ý tưởng mới vì thấy Điền Lâm Hỉ đã già rồi nên chúng muốn tìm một lực lượng mạnh hơn. Không thèm để ý đến cảm nhận của Điền Lâm Hỉ, cũng không cần biết là Mạnh Gia là do ai gây dựng lên, chưa biết chừng cũng cùng đẳng cấp như Lưu Gia mà thôi!
Mạnh Gia lần này tổn thất rất thê thảm!
Diệp Trạch Đào vừa mới điện thoại xong thì Ninh Quân gọi điện đến.
- Trạch Đào tôi gặp nạn rồi!
Nghe thấy vậy, Diệp Trạch Đào liền biết ngay Hô Diên Ngạo Bác không kể cho Ninh Quân nghe tình hình hắn nói.
Trong lòng Diệp Trạch Đào không hề có cái suy nghĩ cảm thấy có lỗi gì cả. Giả dụ như hắn không kể chuyện của Ninh Quân ra thì sự ảnh hưởng đó là quá lớn. Nếu như đúng vào thời điểm quan trọng của Hô Diên Ngạo Bác lại xảy ra chuyện của Ninh Quân thì chắn chắn Hô Diên Ngạo Bác sẽ mất đi động lực phát triển trong sự tính toán của các đối thủ chính trị. Hô Diên Ngạo Bác bị cách chức, ngay sau đó chắc chắn sẽ xảy ra những ảnh hưởng liên đới. Có lẽ Ninh Quân bây giờ điện thoại cũng không thoải mái gì, chắc là anh ta xảy ra chuyện rồi.
- Anh Ninh, cuộc sống của trường Đảng cũng được mà?
- Trạch Đào à, ở đó buồn chán lắm. Tôi đến nhà lão lãnh đạo nhưng ông ấy không cho gặp. Cậu nói xem tôi phải làm sao đây? Cậu phải nghĩ cách giúp tôi đấy!
Hô Diên Ngạo Bác không gặp Ninh Quân rồi!
Xem ra Hô Diên Ngạo Bác thực sự là muốn rũ bỏ Ninh Quân!
Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy tiếc cho Ninh Quân, Hô Diên Ngạo Bác lần này đã quá tức giận.

- Anh Ninh, anh đã nghĩ đến nguyên nhân nào chưa?
- Tôi đâu có biết nguyên nhân gì?
- Anh Ninh, tình hình Ninh Hải rất phức tạp, cử anh đi học ở trường Đảng là để bảo vệ anh, tránh cho người khác đánh lén anh.
- Tôi ở Hắc Lan tuyệt đối không có chuyện gì mà.
Diệp Trạch Đào lắc đầu, cái tên Ninh Quân này lúc nào cũng cho mình là đúng!
- Từ từ rồi tính anh.
Diệp Trạch Đào nói.
- Trạch Đào, tôi biết là cậu chắc chắn biết một số nguyên nhân, cậu nói cho tôi biết đi, rốt cuộc là tôi đã có vấn đề ở chỗ nào?
Đến bây giờ mà Ninh Quân vẫn không biết vấn đề của mình!
Diệp Trạch Đào chần chừ không nói gì, nghĩ thấy từ trước đến nay anh ta luôn rất tốt với mình. Diệp Trạch Đào than thở trong lòng rồi vẫn quyết định hé mở một chút cho anh ta biết. Để xem anh ta có hiểu được tầm quan trọng của sự việc hay không.
- Anh Ninh, có lẽ là anh cũng biết Hô Diên Ngạo Bác đang bước vào thời điểm then chốt?
- Tôi biết chứ, làm sao rồi, có lẽ tôi không ảnh hưởng đến ông ấy đâu!
- Anh Ninh, anh chưa từng nghĩ đến việc hành vi của anh ở Ninh Hải sẽ ảnh hưởng đến Hô Diên Ngạo Bác sao?
Ninh Quân lập tức im lặng, chuyện mình làm mình biết thôi mà, cứ nghĩ rằng lặng lẽ làm thì sẽ không có vấn đề gì. Bây giờ xem ra quả nhiên là to chuyện rồi.
Ninh Quân nói:
- Chẳng lẽ có ai đang theo dõi tôi? Tôi chẳng làm gì cả! Chỉ có quan hệ giao lưu với một số ông chủ thôi mà, tôi thật sự là không cần đến một đồng của họ!
Diệp Trạch Đào thầm nghĩ, anh không cần thì lẽ nào cái cô Hồ Vũ Mị kia không đánh cho anh phải hạ bài chứ? Nhìn cái khách sạn sang trọng kia và cái khu vui chơi giải trí đó chắc phải đầu tư vào đó một khoản tiền rất lớn, chứ chỉ dựa vào Ninh Quân thì không có khả năng ấy.
Thở dài một tiếng, Diệp Trạch Đào nói:

- Anh Ninh, anh phải biết rằng, anh từng là thư kí của Bí thư Hô Diên, nhất cử nhât động của anh đều bị rất nhiều người để ý đấy.

Ninh Quân lặng im không nói gì, biết được anh ta vì chuyện này mà bị như thế. Đương nhiên anh ta cũng nghi ngờ là Diệp Trạch Đào kể chuyện này cho Hô Diên Ngạo Bác biết. Trong chuyện này anh ta cũng hơi oán hận Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào cũng biết Ninh Quân chắc cũng đang nghi ngờ mình mách lẻo chuyện này. Bây giờ phải xem suy nghĩ của Ninh Quân thế nào. Hắn cũng biết đây là lúc quan trọng của Ninh Quân, nếu như anh ta đi theo hướng tiêu cực thì hết cách.
- Anh Ninh, từng đường đi nước bước trong chốn quan trường đều phải cẩn thận, không chú ý một cái là xảy ra chuyện ngay. Tình hình Ninh Hải hiện nay anh hiểu rõ hơn em nhiều, nghe nói đã có một số người theo dõi anh. Nếu như không có chuyện gì thì tốt, giả dụ đối phương ra tay với anh thì anh chống đỡ được bao nhiêu?
Diệp Trạch Đào chỉ biết nói như thế, nếu như lúc này rồi mà Ninh Quân vẫn không nhận thức được sự nghiêm trọng của vấn đề thì Diệp Trạch Đào đành phải dứt bỏ anh ta thôi. Loại người như thế này cũng không thể tiến bộ hơn được.
Một lúc sau, Ninh Quân mới nói tiếp:
- Thôi được rồi, Trạch Đào bây giờ không nói đến chuyện này nữa. Hôm nay tôi điện thoại cho cậu là có chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ. Cậu thấy là tôi sắp rời Hắc Lan rồi cũng không biết có thể quay về được nữa không. Cái mà tôi có được lớn nhất khi đến Hắc Lan là có được cô Vũ Mị. Sau khi người phụ nữ này theo tôi, tôi thật sự rất hài lòng. Sau khi tôi đi rồi, cô ấy ở thành phố Hắc Lan mất đi sự quan tâm của tôi, một mình muốn phát triển thì rất khó, tôi chỉ có thể gửi gắm cậu!
Nghe đến đây, Diệp Trạch Đào thầm than một tiếng. Cái tên Ninh Quân này xem ra vẫn chưa nhận thức được sự nghiêm trọng của vấn đề!
- Anh Ninh, mỗi người đều có con đường đi riêng của mình, tôi tin là cô ấy sẽ đi đúng đường!
- Trạch Đào, việc này bất kể thế nào cậu cũng phải giúp, tôi nhờ cậu đấy!
- Được rồi, khi nào giúp được thì tôi sẽ giúp vậy!
Diệp Trạch Đào khẽ lắc đầu, cái tên Ninh Quân này đã hoàn toàn bị đổ gục vì cái cô này rồi. Anh ta cơ bản là không nhìn thấy tâm địa của Hồ Vũ Mị, vẫn cho rằng người đàn bà này thật sự yêu thương mình, thật là nực cười!
Nghe điện thoại xong, Diệp Trạch Đào lại suy nghĩ lại những việc của hắn, suy tính một chút về người phụ nữ của mình. Trong lòng ít nhiều cũng đã an định được một số. Mặc dù những người phụ nữ này đều nhìn thấy được quyền lực của hắn, song các cô này lại tỏ ra khá khôn khéo, không gây ra những chuyện ngu xuẩn như cái cô Hồ Vũ Mị kia.
Nghĩ đến Hồ Vũ Mị, Diệp Trạch Đào nghĩ, với thủ đoạn của cô ta thì sau khi đã mất Ninh Quân rồi, đoán rằng cô ta sẽ lại ngả vào dựa dẫm các thế lực mới. Cũng không biết tiếp theo cô ta sẽ định đeo bám ai đây.
Người đàn bà này rất mưu trí, Ninh Quân không chơi nổi với cô ta đâu!