Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 823: Kinh hãi.




Khi Diệp Trạch Đào về đến huyện ủy, mọi người dọc đường đi đều chào hỏi anh, đối với một Bí thư huyện ủy nổi danh cả thành phố đối như anh, các cán bộ càng kính nể hơn.
Mọi người đều biết Diệp Trạch Đào rất mạnh, nếu trước đây chỉ là dừng lại ở phỏng đoán, thì bây giờ thực sự mạnh rồi, chuyện Phương Siêu Minh rời khỏi thành phố Cừ Dương sớm đã truyền ra ngoài, một con ông cháu cha mạnh như vậy cũng đổ ngã, Diệp Trạch Đào thật sự rất lợi hại!
Phải nhìn cả thế lực nhà họ Phùng sụp đổ trong nháy mắt nữa, mọt người cũng đã nghe nói, chuyện này cũng là kết quả do Diệp Trạch Đào âm thầm ra tay, hai chuyện này cộng lại, đối với Diệp Trạch Đào, mọi người đều nảy sinh ý sợ hãi cực lớn.
Thái độ của Diệp Trạch Đào rất tốt, dọc đường đi cũng thường nói lại đôi ba câu với người chào hỏi mình, anh biết, tuy chỉ là vài câu chuyện phiếm, đối với mấy người nói chuyện với mình mà nói, đây chính là chuyện vô cùng vui sướng.
Muốn để người khác sợ, lại không thể làm người ta sợ mình mà tránh cho xa, hôm nay Diệp Trạch Đào cố ý tỏ ra thân thiết hòa đồng.
Gần đây Diệp Trạch Đào lên mạng xem được một thứ gọi là phương pháp lôi cuốn, nghe đâu có người nước ngoài đã nghiên cứu rất nhiều người thành đạt, sau đó rút ra được một kết luận rất quan trọng, đó chính là bất kì việc nào cũng đều tồn tại sức lôi cuốn, khi bản thân dùng ý thức của mình ám thị tâm trạng hôm nay không tệ, thì tâm trạng hôm nay sẽ không tệ, vì tâm trạng tốt hấp dẫn lại, ám thị khi mọi thứ của mình thuận lợi, thì nhất định sẽ tiếp tục thuận lợi không ngừng, tuy chuyện này nhiều ít có chút hoài nghi, nhưng mà, Diệp Trạch Đào lại tin tưởng, chỉ cần bản thân làm ra vẻ vui vẻ, tâm trạng cả ngày của mình cũng sẽ tốt, tâm trạng tốt rồi, tâm trạng của người xung quanh cũng sẽ tốt, tính tốt tiếp tục tuần hoàn, chuyện tốt cũng sẽ đến không ngừng.
Nhìn thấy các cán bộ ai ai sau khi nói chuyện với mình vài câu tâm trạng cũng đều không tệ, trên gương mặt Diệp Trạch Đào cũng lộ vẻ cười, quả nhiên là như vậy, xem ra xây dựng một môi trường hài hòa vẫn phải bắt đầu từ mình thôi!
Đi vào văn phòng ngồi xuống. Thấy Trần Vũ Tường vào pha trà, Diệp Trạch Đào khẽ nói:
- Mấy người trong nhà chắc là không ngờ tối qua sẽ về nhà hả?
Trần Vũ Tường liền cười nói:
- Thật sự không ngờ!
- Ha ha, đi theo tôi chính là như vậy, hối hả ngược xuôi đấy. Mấy người thư kí của tôi đều không quan tâm nổi tới chuyện yêu đương đấy.
Trần Vũ Tường liền cười nói:
- Đi theo Chủ tịch Diệp thật là đã gặp không ít việc đời!
- Ừ, hôm nay tôi cho cậu nghỉ một ngày, đi bồi thường cho người ta nhiều một chút đi, chắc là không có việc gì đâu, tôi cũng chỉ ngồi trong văn phòng xem tài liệu thôi.
Đủ loại văn kiện tài liệu đã dồn lại không ít rồi, hôm ny Diệp Trạch Đào cũng không nghĩ được nơi nào để đi, liền nghĩ dùng luôn một ngày này để đọc tài liệu.

Tuy các loại văn kiện của huyện cũng sẽ kịp lúc đưa đến tay Diệp Trạch Đào, muốn hoàn toàn nắm trong tay chuyện của huyện, thì tình hình các mặt của huyện còn phải nghiên cứu nhiều, Diệp Trạch Đào trong chuyện này vẫn luôn làm thật tốt.
Khoảng thời gian này Diệp Trạch Đào kì thực cũng đủ mệt rồi, ngày ngày phải đấu tranh trong thành phố, về đến huyện, đặc biệt là tối qua cùng Trịnh Tiểu Nhu kịch tính một đêm, tâm trạng cũng không tệ.
- Chủ tịch Diệp, tôi không sao.
Khoanh tay, Diệp Trạch Đào nói:
- Đi đi, có việc tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu.
Trần Vũ Tường liền vui vẻ đi ra.
Khẽ cúi đầu, Diệp Trạch Đào thầm nghĩ. Muốn người khác làm việc, cũng phải để cho bon họ một chút không gian mới được.
Vùi đầu xem văn kiện.
Còn chưa xem được một lúc, Kiều Ứng Xương đã vội vã đến.
Tuy đã là Phó chủ tịch thường trực huyện, Kiều Vũ Xương vẫn thích chạy đến chỗ Diệp Trạch Đào, có việc gì đều sẽ ngay lập tức báo cáo với Diệp Trạch Đào.
- Chủ tịch Diệp, nghe nói anh quay lại rồi, tôi lập tức đến đây!
Kiều Ứng Xương vừa vào cửa đã cười ha ha, nói rất vui vẻ.
- Lão Kiều à, ha ha, tin tức của anh đến là linh đấy!
Kiều Ứng Xương lại cười nói:
- Lần này thành phố thực là có quá nhiều việc mới. Cán bộ cấp dưới chúng tôi nghe được đều sợ hết hồn hết vía đấy!
Diệp Trạch Đào cũng cười, giữa anh và Kiều Ứng Xương phải nói vài kiểu hài hước, hai người mới có thể tăng thêm mối quan hệ thân thiết.

Kiều Ứng Xương vừa ngồi xuống, Cam Lệ Bình cũng lao đến như một cơn gió.
Nhìn thấy Kiều Ứng Xương ngồi ở đấy, Cam Lệ Bình liền cười nói:
- Tôi còn tưởng tôi coi như là người chạy đến nhanh rồi, không ngờ anh còn nhanh hơn tôi!
Kiều Ứng Xương liền cười nói:
- Cô cũng không nhìn xem huyện ủy này là nơi nào. Tôi vẫn là quen thuộc hơn cô!
Diệp Trạch Đào mỉm cười tiến lên bắt tay Cam Lệ Bình nói:
- Bí thư Cam vất vả rồi.
Hai người sau khi ngồi xuống, Diệp Trạch Đào nói:
- Thời gian tôi không ở huyện, mọi người cũng đủ bận rộn rồi!
Cam Lệ Bình liền cười nói:
- Đều là công việc mà, nói sao được mấy chuyện vất vả, đến Chủ tịch thành phố Diệp như anh, nghe nói lần này thành phố có người ám hại anh, sau khi tôi nghe được cũng bị dọa không nhẹ đấy!
Diệp Trạch Đào mỉm mỉm cười nói:
- Cũng không phải chuyện gì to tát, quay về lần này, tôi muốn tiếp tục đi sâu, tìm hiểu kĩ một chút tình hình phát triển thí điểm của huyện.
Nói đến chuyện này, Kiều Ứng Xương liền cau mày nói:
- Chủ tịch Diệp, vấn đề bây giờ không nhỏ, điều kì lạ là chỉ cần trong huyện chúng tôi có một doanh nghiệp nhà nước, thì sẽ xuất hiện không ít chuyện!

Ồ!
Diệp Trạch Đào liền nhìn về hướng Kiều Ứng Xương.
Kiều Ứng Xương nói:
- Tôi tìm hiểu được một chuyện, có vài doạnh nghiệp đã xuất hiện việc người nước ngoài có ý muốn thu mua!
Cam Lệ Bình nói:
- Chủ tịch Diệp, vấn đề này thật sự có chút nghiêm trọng, tuy chúng ta có chính sách bảo hộ, tỉ lệ vốn nước ngoài không thể vượt quá 50%, nhưng, theo tôi biết, có vài doanh nghiệp đã xuất hiện tình trạng câu kết vốn trong và ngoài nước, doanh nghiệp trong nước cũng trắng trợn mua cổ phần của doanh nghiệp, xem như mức phân chia của vốn nước ngoài vẫn không nhiều, hơn nữa một vài nhân viên trong nước sau đó còn thu mua phần phân chia, doanh nghiệp đó kì thực đã trở thành công ty có vốn đầu tư nước ngoài rồi!
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, chuyện này anh đã nghĩ đến, bước tiếp theo sẽ thực hiện phân định lại đối với các doanh nghiệp về mặt này, nhưng mà, xuất hiện chuyện như vậy thì đã cho thấy rõ sự tranh đoạt quyết liệt giữa các thế lực ở huyện Lục Thương này.
Sau khi mấy người nói một hồi chuyện này, Cam Lệ Bình đột nhiên nói:
- Chủ tịch Diệp, tôi nghe nói Chủ tịch huyện Tôn trong bước tiếp theo của việc điều chỉnh bộ máy huyện ủy sẽ nhậm chức Bí thư huyện ủy, chuyện này đang được đồn đại.
Diệp Trạch Đào sửng sốt, mình còn không biết chuyện, sao đã bắt đầu đồn đại rồi, liền nhìn hai người họ.
Lúc này, Trưởng ban thư ký huyện ủy Hồ Lâm cũng bước vào nói:
- Thị trưởng Diệp, việc Bí thư Cam nói thật sự đồn đại rất ghê ghớm, dường như chỉ truyền đi trong một đêm, mọi người truyền đếm mức nó có mắt có mũi rồi!
Nhìn mấy người tin cậy này của mình, trong lòng Diệp Trạch Đào hiểu, chỉ có một nguyên nhân hôm nay mọi người đến là nghe ngóng hướng đi của mình.
Kì thực, mình là Phó chủ tịch thành phố, lại đương nhiệm cả Bí thư huyện ủy, bản thân chuyện này chỉ là cái bẫy của một số người, chỉ là muốn mượn chuyện này đuổi mình ra khỏi huyện Lục Thương, chỉ cần mình rời khỏi huyện Lục Thương, chuyện của huyện này cũng sẽ phát sinh những thay đổi cực lớn, công việc thí điểm của các doanh nghiệp nhà nước nếu tách khỏi mình, những người khác có thể thật sự không chống đỡ lên được, rốt cuộc bao nhiêu thế lực như vậy đều muốn đem chuyện này ra quấy nhiễu rồi.
- Đồn đại mà mấy người cũng tin!
Diệp Trạch Đào nghiêm túc nói.
Cam Lệ Bình liền nói:
- Đồn đại rất ghê ghớm, nói là Chủ tịch g Diệp thời gian tới sẽ được lên chức, đến lúc đấy không thích hợp kiêm nhiệm chức Bí thư huyện ủy nữa rồi, thế nên, theo trình tự, Chủ tịch huyện Tôn sẽ tiếp nhận vị trí, còn sẽ điều một chủ tịch huyện từ ngoài tới, hơn nữa Lưu Định Khải đã bị điều khỏi huyện Lục Thương, Chủ nhiêm Ủy ban Chính trị Pháp luật tiếp theo cũng sẽ được điều từ từ bên ngoài đến.

Còn có chuyện như vậy!
Diệp Trạch Đào hơi cười mỉm một cái nói:
- Không có mấy chuyện đó đâu, mấy người an tâm làm tốt công việc là được rồi, đừng nghe lời đồn đại, cũng đừng đồn đại gì cả, phải tin tưởng tổ chức chư!
Mọi người ở trong phòng làm việc của Diệp Trạch Đào nói chuyện một hồi, nhìn thấy Diệp Trạch Đào không có ý rời đi, lúc này mới dần dần đi ra ngoài.
Thấy mọi người đều đã ra ngoài, Diệp Trạch Đào rút thuốc lá châm một điếu, cảm thấy việc này không có lửa thì làm sao có khói, ngoài trừ người đưa ra tin đồn, có thể thật sự là có khả năng này.
Bản thân là Phó chủ tịch thành phố, cùng với sự điều chỉnh tiếp theo của thành ủy, nếu có người rắp tâm làm việc, khiến sắp xếp của mình bị kéo dài, như vậy, tiếp tục giữ chức Bí thư huyện ủy thật có chút không thích hợp, đây là dùng thủ đoạn mánh khóe để khiến mình rời khỏi huyện Lục Thương.
Nghĩ đến đây, Diệp Trạch Đào trong lòng vừa động, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện của nhìn thấy tối qua Tôn Lôi và Lạc Vũ kia, nếu mình thực sự không kiêm nhiệm chức Bí thư huyện ủy nữa, Tôn Lôi rất có khả năng sẽ trở thành Bí thư huyện ủy, hơn nữa nếu Lạc Vũ đã đứng một bên giúp hắn, thì đã là hai vé trong tay, Phó chủ tịch huyện Lật Vi Thư tuy dạo gần đây không có động tĩnh, anh ta và Tôn Lôi khẳng định sẽ liên thủ với nhau, làm như vậy, Tôn Lôi đã có ba vé trong tay, khả năng điều một Chủ tịch huyện từ bên ngoài tới không nhiều, nhất định sẽ chú ý đến cái nhìn của mình, Chủ tịch huyện là người của mình, làm trao đổi, thì sẽ làm cho một thế lực từ bên ngoài tiến vào, thế lức từ bên ngoài đến có lẽ sẽ là người ủng hộ cua Tôn Lôi, vậy là bốn vé rồi.
Đã tính toán hết rồi!
Không phân tích được còn không rõ ràng, vừa phân tích lại, Diệp Trạch Đào mới phát hiện mình đã rơi vào sự tranh chấp của thành phố, đối với những gì đã nắm trong tay về huyện Lục Thương không ngờ vẫn xuất hiện lỗ hổng.
Nếu không phải tối hôm qua phát hiện ra chuyện giữa Tôn Lôi và Lạc Vũ, không cẩn thận chính mình coi như là rõ ràng thay đổi bước tiếp theo, cũng không thể để ở trong lòng, nếu hơi sơ suất một chút, huyện Lục Thương khả năng là bị lật đổ!
Bọn Tôn Lôi âm thầm ra tay khẳng định không chỉ là mấy thủ đoạn như vậy, nhất định thật sự hơn thế!
Ủy viên thường vụ Phó chủ tịch huyện Chu Lâm Ngọc!
Diệp Trạch Đào lập tức nghĩ tới Phó chủ tịch huyện này vốn dĩ quan hệ rộng, người này là nhân vật bọn Tôn Lôi rất có khả năng sẽ lôi kéo cho bằng được, nếu như Tôn Lôi tốn chút công sức, lôi kéo được người phụ nữ này, rất có khả năng sáu phiếu đã nắm chắc trong tay!
Bây giờ Diệp Trạch Đào không kinh hãi cũng khó rồi, nếu là như vậy, vấn đề cũng không phải là lớn bình thường nữa rồi, chỉ cần chuyện như vật thật sự nảy sinh, khả năng kiểm soát của mình sẽ xuất hiện vấn đề nghiêm trọng, công tác thí điểm ngay lập tức sẽ phát sinh vấn đề lớn, chỉ cần tiếp tục phát triển, mình coi như bị loại khỏi cuộc chơi rồi!
Quá lợi hại, rõ ràng tranh đấu ở thành phố, lại âm thầm tiến hành sắp đặt ở trong huyện!
May mà mình phát hiện sớm, ngay từ đầu đã tìm hiểu được nội tình này, còn có thể cứu được!