Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 863: Xuất ngoại




- Máy bay đang đi về phía biển.
Cô tiếp viên hàng không nói nhỏ với Diệp Trạch Đào.
Khi nói chuyện vẫn nhìn lại về hướng Diệp Trạch Đào, khi sự kinh hoảng ban đầu qua đi, tố chất cơ bản của cô ấy liền đươc thể hiện ra, nhưng cũng vẫn chú ý quan sát đến tình hình xung quanh.
Nơi này đều là người của khoang hạng nhất. Tiếp viên hàng không cũng hiểu rõ, những người ở chỗ này đều là người có lai lịch nhất định.
Nghe nói là vừa mới cải tiến chỗ ngồi của khoang hạng nhất, cũng rộng rãi, Lý Duy và Diệp Trạch Đào đều là cách nhau một lối đi nhỏ.
Cô tiếp viên hàng kông đang ngồi trên đùi Diệp Trạch Đào, nếu không biết tình hình hiện tại là không thể động đậy, khả năng mọi người nhìn thấy đều nghĩ là hai người họ là tình nhân.
Hướng thẳng ra phía biển.
Nghe nói như vậy, Diệp Trạch Đào hướng ra ngoài cửa sổ nhìn, liền nhìn thấy mọt dải cảnh đẹp tuyệt mỹ.
Bên ngoài cửa sổ máy bay, nhìn ra xa có cảm giác như trời đất hòa vào nhau. Trời như được gột rửa, xanh như bích ngọc. Rồi mây trắng bao trùm biển cả xanh thẳm. Chỗ giao thoa giữa biển mây và không trung hiện ra dải cầu vồng, đúng chỗ chân trời, dải mây bảy sắc đó đã biến thành màu cam sáng rực, rồi sau đó biến thành màu tím sẫm, xanh đậm…
Tất cả những cảnh đẹp này Diệp Trạch Đào trước đây đều chưa từng được nhìn thấy.
Lần này xuất ngoại rồi!
Diệp Trạch Đào có một loại cảm giác rất lạ, chính bản thân cũng không ngờ là dưới tình huống như thế này lại xuất ngoại đấy.
Diệp Trạch Đào cũng không biết rằng tình hình của những người cướp maý bay như thế nào, chỉ biết rằng cảm giác được những người này vô cùng khẩn trương.
- Theo tình hình hiện nay, cảm giác này hẳn là lúc nãy máy bay đang bay về phía đại dương. Vậy phải cần rất nhiều thời gian.
Cô tiếp viên hàng không nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn giọng nói nhẹ nhàng ấy, dường như là hi vọng qua cuộc nói chuyện có thể phần nào giảm bớt được cái cảm giác lo lắng trong cô.
Khi mà Diệp Trạch Đào nhìn về phía người nước ngoài, nhận ra rằng người này không còn cảm giác kinh hoảng vừa nãy nữa, nhưng cũng vội cầm lấy súng nhìn xung quanh.
Lúc này mọi người đều rất có vẻ khẩn trương, đã xảy ra chuyện như vậy rồi, mọi người căn bản cũng không có biện pháp gì.
- Mọi người nghe đây, hiện giờ là đang bay trênbầu trời vùng biển, các ngươi có bất kì hành động gì cũng vô nghĩa thôi. Nếu mà máy bay có làm sao thì cũng chỉ rớt xuống biển thôi. lúc đó sẽ chết hết.
Một người nước ngoài gào thét bằng tiếng trung trong micro.
Tuy là nói không chuẩn nhưng mà mọi người nghe đều hiểu.
Nghe nói như vậy mọi người lại xôn xao bàn tán, tuy nhiên rất nhanh lại dừng lại .

Lúc này Lý Duy nhìn Diệp Trạch Đào. Diệp Trạch Đào lắc lắc đầu.
Đúng như những lời tên cướp máy bay nói, ở trên đây lúc này có bất kì mọi hành động gì đều không thể thực hiện được. Chỉ cần nhìn cũng biết, những người này chỉ là muốn mượn máy bay chạy trốn tới một quốc gia khác mà thôi, chỉ cần không nguy hiểm tới tính mạng thì Diệp Trạch Đào cũng không muốn động thủ.
Diệp Trạch Đào là quan chức, cán bộ không có những hành vi độc chiến nóng vội, tuy anh ta và Lý Duy đều có năng lực chiến đấu, nhưng cũng không thể tùy tiện mạo hiểm.
- Năm người
Lý Duy nói.
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, anh ta cũng âm thầm xem xét tình hình rồi. Rõ ràng là có năm người, nhưng không biết là còn những người sau lưng nữa không. Nếu mà tùy tiện hành động, chọc giận những người này. Nếu bị nổ máy bay thì thật sự bản thân có thể sẽ phải chôn tại chỗ này .
Lúc này nữ tiếp viên hàng không mới phát hiện ra rằng Lý Duy là nghe theo sự chỉ huy của Diệp Trạch Đào, cô liền lại nhìn về phía Diệp Trạch Đào, cô có chút hoài nghi, trời, một người trẻ tuổi đẹp trai phong độ như vậy có khi nào lại là một nhân vật đặc biệt nhỉ?
Thấy được vẻ đẹp trai và bộ dáng phong độ của Diệp Trạch Đào, nữ tiếp viên hàng không cũng phát hiện ra rằng mình đang ngồi trên đùi Diệp Trạch Đào, lúc này có cảm giác không được tự nhiên.
Mới vừa rồi là việc kinh hoảng mà không thể ngờ tới được, hiện tại máy bay đang trên khoảng không vùng biển, những người ngoại quốc kia cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, tình hình cũng đã bớt căng thẳng, người da đen kia cũng đang cầm súng. Nữ tiếp viên hàng không thở phào nhẹ nhõm thì phát hiện ra chỗ ngồi của mình có vấn đề, chính là cô đang ngồi lên chỗ bộ vị quan trọng của Diệp Trạch Đào.
Nữ tiếp viên hàng không đang mặc chiếc váy ngắn mới kinh hoảng phát hiện ra rằng khi mà ngồi xuống chiếc váy ngắn kia kéo căng nứt ra một tí, tuy rằng nó mặc liền với quần tất nhưng chỗ đó và bộ hạ của Diệp Trạch Đào cũng có một loại tiếp xúc rất gần gũi.
Khi mà muốn di động thân mình một chút, nữ tiếp viên hàng không vừa cử động thân mình một chút, người đàn ông da đen kia nháy mắt khẩn trương, cây súng trong tay lập tức hướng về phía nữ tiếp viên hàng không, miệng kêu la lớn.
Nữ tiếp viên hàng không lần này không dám cử động nữa, chỉ dám hướng về phía Diệp Trạch Đào cười cười, và lại lần nữa ngồi xuống.
Diệp Trạch Đào vừa rồi cũng không cảm nhận được việc này, bây giờ nhìn thấy bộ dạng này của nữ tiếp viên hàng không mới phát hiện ra chỗ kia của mình và chỗ kia của nữ tiếp viên hàng không tiếp xúc mật thiết với nhau.
Chuyện này làm Diệp Trạch Đào cũng bất an.
Diệp Trạch Đào đành phải nói nhỏ:
- Thật ngại quá.
Nữ tiếp viên hàng không mặt liền ửng đỏ, thật không biết làm thế nào mới tốt đây.
Vì không muốn tên da đen nhìn thấy hình dáng của mình, nữ tiếp viên hàng không nghiêng thân mình ngồi, mặt hướng về phía ngoài cửa sổ.
- Xin cho cô ấy tìm một chỗ để ngồi xuống.
Diệp Trạch Đào nói với tên da đen.
Nghe thấy Diệp Trạch Đào nói, tên da đen lại vung súng lên kêu la một trận, rõ ràng nghe không hiểu lời Diệp Trạch Đào nói.

- Đừng động vào hắn.
Nữ tiếp viên hàng không nói nhỏ.
Diệp Trạch Đào cũng đành lắc lắc đầu.
Cũng may là chiếc ghế này cũng đủ dài, hai người ngồi cũng không ảnh hưởng gì.
Vì để cho nữ tiếp viên hàng không ngồi thoải mái một chút, Diệp Trạch Đào dùng tay ôm giữ nữ tiếp viên hàng không.
Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, hai người lại xuất hiện một tình huống mới, nữ tiếp viên hàng không không ngừng di động mông, mỗi lần di động như thế, Diệp Trạch Đào đều cảm giác thấy vật kia của mình bị kích động.
Khi anh ta nhìn về phía nữ tiếp viên hàng không, mặt của cô ấy liền đỏ ửng lên.
Nhưng mỗi lần đỏ lên một chút thì lại ngừng lại, sau một lúc nữ tiếp viên hàng không lại một lần nữa di động.
Thật là muốn chết rồi đây, thân mình đang ôm nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp này, hiện tại cái vật đấy không ngừng bị nữ tiếp viên hàng không cọ sát với cường độ nhanh nữa, Diệp Trạch Đào càng muốn khống chế nó thì càng không khống chế nổi, cứ như vậy chĩa nó thẳng vào người nữ tiếp viên hàng không.
Một hồi khẩn trương, nữ tiếp viên hàng không cũng cảm nhận được cái vật kia của Diệp Trạch Đào đang thay đổi, cả người cô liền ngây ngẩn ra.
Lúc này hai người chỉ ngồi đây để cảm thụ sự thay đổi biến hóa cơ thể từ đối phương thôi.
- Tôi tên là Cam U Lan, anh tên là gì?
Nữ tiếp viên hàng không nhẹ nhàng hỏi.
Diệp Trạch Đào đang cảm thụ sự thay đổi của cơ thể liền sửng sốt, khi nhìn lại về phía nữ tiếp viên hàng không, cô lại nhẹ nhàng nói:
- Chúng ta có thể sẽ không phải chết nhỉ.
Nữ tiếp viên hàng không suy nghĩ có một chút rối loạn rồi!
- Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào liền nói một câu, chuyện này cũng không có gì phải giấu diếm cả.
Sau khi nói xong, hai người lại không nói với nhau câu gì.

Qua một lúc, nữ tiếp viên hàng không lại bắt đầu uốn éo, Diệp Trạch Đào phát hiện ra cả thân thể của tiếp viên hàng không như rung mạnh.
- Ầm!
- A!
Lúc khi hai âm thanh phát ra, tâm trạng Diệp Trạch Đào bỗng gấp gáp, liền nhìn về phía tên da đen kia.
Chỉ thấy hắn lập tức đứng lên, cây súng trong tay hướng về mọi người chỉ chỏ, miệng không ngừng kêu la.
Có thể nhận ra, ở khoang sau đã có người nổ sung, cố một người đã bị thương hoặc đã chết.
- Hắn nói ai cũng không được cử động, ai mà động thủ thì sẽ chết liền.
Cam U Lan nói nhỏ với Diệp Trạch Đào, phiên dịch lời của tên da đen kia.
Lẽ nào những người này bắt đầu giết người sao!.
Lúc này Diệp Trạch Đào cũng có chút nóng vội, nếu thật là như vậy, thì anh buộc phải ra tay thôi.
Diệp Trạch Đào cũng không chắc là mình có thể thu phục được những tên này hay không, dù sao đối phương cũng có ít nhất năm người ở đây.
Diệp Trạch Đào cũng không biết rằng tại đây trên chiếc máy bay này, nều dùng súng mà bắn một lỗ nhỏ nó có thể ảnh hưởng tới máy bay. Trong long càng nghĩ càng lo lắng.
Vốn trong lòng đang suy nghĩ mờ ám trong nháy mắt đã giảm đi.
Nhân sự việc này, Diệp Trạch Đào rất nhanh bế Cam U Lan xuống, và đặt cô ấy ngồi sang chiếc ghế bên.
Người da đen hung ác nhìn hành động của Diệp Trạch Đào, hắn trừng mắt nhìn Diệp Trạch Đào cũng không có bất kỳ phản ứng gì nữa, hắn mới dời mắt đi nơi khác.
- Này!
Khi Cam U Lan dời đi, Diệp Trạch Đào cúi đầu xuống liền nhìn thấy đũng quần của mình không ngờ đã bị ướt.
Khi anh lại nhìn về phía Cam U Lan, mặt cô lại ửng hồng lên, vừa rồi mặt cô cũng đã từng đỏ hồng như vậy.
Diệp Trạch Đào cũng có một chút xấu hổ, Lý Duy nhìn thoáng qua thấy quần của Trạch Đào, mặc dù ánh mắt dời đi rất nhanh nhưng anh cũng biết rằng, Lý Duy cũng đã thấy tình hình chiếc quần của anh như thế nào.
Hiện tại cũng không phải là lúc để lo chuyện này. Diệp Trạch Đào đầu tiên phải phán đoán xem mình rốt cuộc có được an toàn hay không, nếu không đảm bảo được an toàn thì đành phải đánh cược một ván thôi.
Và rồi khi Lý Duy nhìn thoáng qua, anh có nói nhỏ rằng:
- Bên trong hai người, nơi này là một !
Anh ta vẫn đang quan sát tình hình của đối phương, và nói cho Diệp Trạch Đào biết tình hình của những người này.
Xử lý tên da đen cũng không có gì là quá khó, coi như là làm tốt việc này, xử lý hai tên ở phía sau cũng không có vấn đề gì, quan trọng chính là ở hai tên ngoại quốc đang khống chế phi công cơ, việc này mà không làm tốt thì có thế đem đến kết cục đầy thương vong.

- Có nắm chắc thắng được không?
Diệp Thạch Đào nhỏ giọng hỏi thêm một câu.
Lý Duy là người đã trải qua huấn luyện, Diệp Trạch Đào tin rằng nếu quả thật có đánh nhau thì Lý Duy cũng có một chút mánh khỏe để dùng.
Lý Duy suy nghĩ một lúc rồi nói:
- phần thắng cũng không lớn lắm!
Diệp Trạch Đào cũng hiểu rằng mấu chốt chính là ở hai người đang khống chế phi cơ, cũng không chắc chắn sẽ thành công.
Diệp Trạch Đào nói:
- Xem xét lại đi!
Thời gian trôi qua thêm một chút, mấy người Diệp Trạch Đào lên máy bay lúc mười một giờ, máy bay bay được gần một tiếng thì xảy ra chuyện, giờ lại bay thêm hai tiếng nữa rồi, tức là đã ba tiếng trôi qua.
Diệp Trạch Đào đột nhiên nghĩ tới mấu chốt của sự việc này, hướng về phía nữ tiếp viên hàng không nói nhỏ:
- máy bay có đủ xăng để bay qua đại dương không đây!
Đây mới là vấn đề quan trọng nhất, nếu mà không có xăng, hậu quả cực kì là nghiêm trọng.
- , Thời gian bay trong vòng mấy giờ đồng hồ, chiếc phi cơ này không thành vấn đề.
Nnữ tiếp viên hàng không cũng nắm rất rõ tình hình vội nói.
Lúc này nét mặt xấu hổ nữ tiếp viên hàng không cũng bớt đi nhiều, tuy nhiên nhìn thoáng qua đũng quần của Diệp Trạch Đào,mặt cô ấy lại ửng đỏ lên.
Diệp Trạch Đào lúc này cũng yên tâm một chút, anh nghe ngóng một chút tình hình phía sau, anh nghe thấy tiếng người kêu la rên rỉ, có thể là người nào đó bị thương vẫn chưa chết đang kêu đau.
Hiện tại Diệp Trạch Đào không có khả năng kiểm soát tình hình , càng không có khả năng cứu chữa được cho họ, trong long chỉ hy vọng rằng họ bị thương không nặng lắm, có thể sống được.
Nhìn tên da đen vẫn đang đứng ở đó, Diệp Trạch Đào thật không hiểu rõ được những người ngoại quốc này tại sao lại muốn cướp máy bay và muốn bay xa tới đâu đây, đã mấy giờ hành trình rồi khoảng cách bây giờ cũng không còn ngắn nữa!
Suy nghĩa một lúc, Diệp Trạch Đào vẫn không làm rõ được tình trạng lắm, anh chỉ biết ngồi đó thôi.
Lúc này Cam U Lan chen lại rất gần Diệp Trạch Đào, toàn thân cô dựa hẳn vào người anh, đến lúc này không có gì là không an toàn nữa.
Cuộc hành trình này thật là cho người ta phiền muộn.
Diệp Trạch Đào nhìn nơi mà tên da đen đứng liền nghĩ, tên này chẳng lẽ đã đứng ở đây mấy giờ rồi, nếu thật như vậy thì xử lý hắn căn bản là không có khó khăn gì nữa..