Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 994: Bàng Chân đến rồi





Hồng Sắc Sĩ Đồ
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 994: Bàng Chân đến rồi

Vừa mới đưa Trịnh Tiểu Nhu về, Diệp Trạch Đào không ngờ lại nhận được điện thoại Bàng Chân gọi đến.
Đối với thủ đô này cũng cần có một chút thủ đoạn với các con ông cháu cha, vì thế Diệp Trạch Đào vẫn luôn duy trì mối quan hệ tốt đẹp với họ.
Thật không ngờ Bàng Chân lại biết mình đang ở Gia Đảo!
Cũng lâu rồi không có liên hệ với Bàng Chân, đối với người này Diệp Trạch Đào cũng chỉ biết được một chút ít tình hình, bố của anh ta vừa mới nghĩ hưu, lại là loại chưa đến tuổi mà phải về nghĩ hưu.
Đương nhiên, Diệp Trạch Đào cũng sớm biết được một chút ít nội tình, bố của Bàng Chân ngoại trừ tồn tại một số vấn đề của bản thân, trong hàng ngũ của ông ta cũng tồn tại vấn đề.
- Trạch Đào, đang ở Gia Đảo sao?
Giọng nói của Bàng Chân rất dỗ dành, cười hỏi.
- Bàng Chân, rất lâu rồi không có liên hệ với anh!
- Đúng vậy, chủ yếu là do cậu bận quá đấy, tôi còn lo lắng cậu quên mất người bạn già này rồi chứ!
- Làm sao có thể như thế được?
- Tôi nghe nói cậu đang ở Gia Đảo, tình hình bác trai như thế nào rồi?
Bàng Chân rất quan tâm hỏi han.
- Cám ơn cậu đã quan tâm, bây giờ thì không sao rồi!
- Tôi đã vội vàng chạy đến Gia Đảo, chính là muốn đến thăm bác trai một chút, cậu đang ở đâu?
Diệp Trạch Đào cũng không ngờ đến đối phương lại muốn đến thăm hỏi bố mình, còn đích thân từ thủ đô chạy đến đây, ân tình này thật là lớn, vội vàng nói địa điểm bên mình, sau đó hỏi:
- Anh đang ở đâu?
Lúc Bàng Chân nói địa điểm, Diệp Trạch Đào vội chạy đến chỗ anh ta.

Ân tình này của Bàng Chân thực sự không nhỏ!
Diệp Trạch Đào cũng là một người trọng tình cảm, nghĩ đến đối phương từ thủ đô đích thân chạy đến đây thâm bố mình, trong lòng cũng cảm kích không ngừng.
Vừa nhìn thấy Diệp Trạch Đào, Bàng Chân liền nhiệt tình chạy lên phía trước ôm lấy Diệp Trạch Đào, cười ha hả nói:
- Cũng lâu lắm rồi, cậu cũng đã là cán bộ cấp thành phố rồi, cậu xem xem tôi, đến bây giờ tôi cũng chỉ là tên vô tích sự!
Gần đây bố của Bàng Chân cũng đã về hưu rồi, lực lượng của Bàng Chân ở trong thủ đô cũng đã tuột xuống nghiêm trọng không còn giống như lúc trước, bộ dạng của ông ta cũng đã tuỳ tiện đi rất nhiều.
- Anh cũng không tệ rồi, làm kinh doanh ngày càng lớn.
Diệp Trạch Đào cười nói câu an ủi.
- Trạch Đào, tiền thì tôi kiếm được không ít, nhưng có tiền cũng phải có quyền mới có thể bảo vệ được, thấy có không ít người di dân ra nước ngoài, gần đây trong lòng tôi cũng có suy nghĩ đó!
Nghe thấy lời nói này của Bàng Chân, Diệp Trạch Đào nói:
- Bây giờ đất nước chúng ta đang trong thời kì phát triển mạnh, ở lại trong nước mới có triển vọng, nếu như anh chạy ra nước ngoài, bên đó không quên biết ai, lại lạ chỗ, ngay cả tìm người nói chuyện cũng tìm không thấy!
Bàng Chân cười ha ha nói:
- Nói rất đúng, đây cũng là điều tôi đang do dư.
Trong lúc mọi người cười nói chuyện thì xe đã đến bệnh viện.
Tinh thần của Diệp Hằng Thành lúc này rất không tệ, đối với việc Bàng Chân từ thủ đô chạy đến đây thăm mình cũng rất cảm động, đưa ra một yêu cầu với Diệp Trạch Đào phải tiếp đãi Bàng Chân thật tốt.
Nhìn thấy hoàn cảnh bên trong của bệnh việc, Diệp Trạch Đào cũng có thể nhìn ra, Thường Ấn Thác cũng vô cùng quan tâm đến việc này, cùng Bàng Chân đi ra ngoài.
Sau khi thăm Diệp Hằng Thành xong bọn họ cùng đi ra ngoài, Bàng Chân nói với Diệp Trạch Đào:
- Khó có thể gặp nhau, chúng ta tìm chỗ nào đó nói chuyện một chút đi.
Diệp Trạch Đào tạm thời cũng không có việc gì làm, liền gật gật đầu.
Hai người rất nhanh đã đi đến một nhà hàng.
- Gia Đảo nơi này tôi không quen biết đường xá lắm, ăn tạm bợ một bữa ở đây vậy!
Diệp Trạch Đào cười nói.

Bàng Chân cười nói:
- Ở nơi này tôi cũng có chút quen biết, mỗi năm ít nhất cũng đến đây một hai lần, một lát tôi dẫn cậu đi dạo đây đó.
- Được lắm, hẳn là tôi sẽ ở lại đây hai ngày.
- Gia Đảo nơi này cũng rất không tệ, đang trong gian đoạn khai thác, phát triển, ở đây tôi cũng có kinh doanh bất động sản, cũng có kinh doanh với không ít bạn bè ở thủ đô. Trạch Đào, chính vì như thế này, tỉnh Nam Nhiệt này là một nơi có nguồn nước ngầm rất sâu đấy, cậu đến đây mọi thứ đều phải cẩn thận một chút mới được, nếu không cần thiết thì không nên gây thù hằn!
Diệp Trạch Đào gật gật đầu, cười nói:
- Đã có một thổ địa như anh ở đây, vậy thì tôi cũng yên tâm nhiều rồi!
Sau khi mọi người đỗ rượu ra, Bàng Chân nói:
- Ông bố cũng đã về hưu rồi, sau này lời nói của tôi ở thủ đô cũng không còn giá trị gì nhiều, sau này vẫn phải xin Trạch Đào giúp đỡ nhiều mới phải!
Diệp Trạch Đào biết bố của Bàng Chân tồn tại một số vấn đề, lần này là do nhiều lực lượng ở nhiều nơi đè ép ông ta mới có thể đẩy ông ta về hưu sớm, chuyện này người trong thủ đô đều biết cả.
Từ trước đến giờ Bàng Chân vẫn luôn chạy cửa sau, quan hệ của Diệp Trạch Đào và ông ta không nên xích lại quá gần, nếu như nói là giúp đỡ lẫn nhau, Diệp Trạch Đào thật sự không thể nào giúp đỡ một cách tuỳ tiện được, dựa vào mối quan hệ với thằng nhóc này, Diệp Trạch Đào thực sự phải nắm chắc chừng mực nào đó nhất định.
Tuy nhiên, lần này người ta từ thủ đô chạy đến đây, ân tình này đích thật là có chút lớn.
- Theo như sự quên biết của anh ở thủ đô, cho dù ông bố nhà anh có về hưu đi nữa, cũng sẽ không ảnh hưởng đến anh, anh toàn nói đùa không à, nào, để tôi kính anh một ly.
Diệp Trạch Đào giơ ly rượu lên.
Cũng không có nói lời hứa chắc chắn, Diệp Trạch Đào làm việc gì cũng rất chăm chú, cẩn thận.
Bàng Chân quan sát Diệp Trạch Đào, cũng cười nói:
- Tôi không có dự tính sẽ lăn lộn trong chốn quan trường, bằng không lúc ông bố còn giữ chức vị, tôi cũng đã đi theo con đường làm quan rồi!
Lúc mọi người nói chuyện cũng có uống vài ly rượu.
Có một chút ít cảm giác say, Bàng Chân nói:
- Lần này mấy người đánh Ông cụ nhà cậu là một vài người bạn ở thủ đô, lần này tôi đến đây, bọn họ cũng có nhờ tôi nói vài lời hoà giải, cũng đều là một số tay chơi, nên cũng thật sự rất ngại đến gặp cậu!
Ồ!

Diệp Trạch Đào nhìn nhìn Bàng Chân, lúc này mới phát hiện Bàng Chân đến đây không đơn thuần chỉ là đến thăm bố mình, mà còn mang theo ý nghĩa đến hoà giải.
Nói đến chuyện này, Diệp Trạch Đào nói:
- Nói câu cười đùa chút, đến bây giờ tôi cũng chưa được gặp những người đánh bố tôi, nếu như anh đến đây để giúp bọn họ nói chuyện này, vậy thì thôi đi vậy!
Trong giọng nói lộ ra chút tức giận.
Bàng Chân cười nói:
- Trạch Đào, hẳn là cậu vẫn chưa biết biệt danh của cậu, là sát thủ của các con ông cháu cha đấy! Lúc đầu bọn họ cũng không biết người mà bọn họ đánh bố của cậu, cũng không tỏ ra có chuyện gì cả. Bây giờ lúc biết người mà bọn họ đánh là bố của cậu, bọn họ thực sự hoang mang, luống cuống lên, đều rất sợ đến gặp cậu!
Câu nói này mang chút ý thổi phồng Diệp Trạch Đào lên.
Diệp Trạch Đào nghe câu nói này thấy cũng rất lọt lỗ tai, dù sao ai cũng thích nghe những lời tốt đẹp, nói là vì mấy người đó vì sợ mình nên không dám đến gặp mình, Diệp Trạch Đào cảm thấy khả năng đó cũng rất có thể.
Đương nhiên, đối với lời nói của Bàng Chân, Diệp Trạch Đào cũng không hoàn toàn tin tưởng lắm.
- Trạch Đào, mọi người đều nói rồi, chỉ cần có thể hoá giải chuyện này, muốn bọn họ làm gì cũng được, coi như là nể mặt tôi, cậu hãy bỏ qua chuyện này vậy.
Thực ra Diệp Trạch Đào cũng có chút do dự, đối với chuyện này, có nên tiếp tục truy cứu chuyện này hay không, Diệp Trạch Đào cũng đang tự hỏi. Đuổi Trịnh Tiểu Nhu về, cũng chính là lo lắng đối phương sẽ gài bẫy mình, bây giờ nhìn thấy sự thẳng thắn của Bằng Chân, Diệp Trạch Đào cảm thấy sự dự đoán của mình rất có khả năng đã có sự lệch lạc rồi.
Chẳng lẽ nói hoài nghi của mình đã có sự sai lầm sao?
Từ trước đến giờ Diệp Trạch Đào đều tin tưởng vào linh cảm của mình, vẫn luôn cảm thấy trong chuyện này nhất định có nội tình gì đó.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào không nói gì, Bàng Chân cười cười nói:
- Trạch Đào, thêm một người bạn thêm một con đường, đám cậu ấm đó tuy rằng không có nhiều thực lực, nhưng dù sao đằng sau chúng cũng có không ít nhân vật lớn, hóa giải việc này rồi mọi người cũng cùng có lợi, cậu cũng là người đã từng lăn lộn trong quan trường, không thể nào so sánh như loại nhân viên nhàn rỗi này.
Lời này chính là khuyên Diệp Trạch Đào đừng nên tự suy đoán nhiều nữa.
- Thôi vậy, hôm nay coi như tôi đã thay mặt nói những lời này, cụ thể nên làm như thế nào, tôi nghĩ hay là mọi người cùng nhau ngồi xuống thảo luận vậy, nên phạt nên đánh tùy vào mọi người tự quyết định, tôi cũng không nên nhúng tay vào quá nhiều, tránh việc tổn hại đến quan hệ hòa khí của chúng ta.
Bàng Chân là người rất biết nói chuyện, nói vài câu đã tự rút mình ra khỏi chuyện này, dường như là một người trung lập vậy, nhiều lắm là dẫn dắt tới một giới tuyến nào đó mà thôi.
Diệp Trạch Đào thầm nghĩ, chuyện này nếu như có thể thực sự cùng với những người đó đối mặt nói chuyện một chút cũng không tệ, liền khẽ gật đầu nói: (.
- Cũng được, vậy tôi gặp bọn họ một lần cũng tốt!
Bàng Chân vui mừng nói:
- Tôi biết Trạch Đào là một người làm việc lớn, người lớn có lòng vị tha, tôi xem, cậu cũng không phải dễ dàng tha tội cho bọn chúng, muốn đánh nhẹ bọn họ một trận cũng tốt!
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Việc này đã làm phiền đến anh rồi!

Bàng Chân cũng cười nói:
- Giữa chúng ta còn nói những lời nói này sao, nếu như là như vậy, cậu đã quá khách khí rồi!
Hai người lại tán gẫu một chút tình hình ở thủ đô.
- Trạch Đào, gần đây việc cậu phát triển khu Giáp Hà rất được đánh giá cao đấy, tin tức truyền khắp trong thủ đô, nói rằng nếu như cậu có thể làm thành công chuyện này, con đường làm quan của cậu sẽ có những bước tiến lớn đấy, tôi dùng ly rượu này để kính cậu, chúc cậu ngày càng phát triển, thu được kết quả tốt! ha ha.
Trên mặt Bàng Chân tràn đầy vẻ tươi cười.
Diệp Trạch Đào nói:
- Có rất nhiều chuyện cũng không phải dễ dàng triển khai như vậy, đi một bước phải tính trước một bước đấy!
Lúc này điện thoại Bàng Chân vang lên.
Sau khi nghe xong điện thoại, Bàng Chân liền cười nói:
- Trạch Đào, có thể cậu không biết đấy thôi, trên đất Gia Đảo này, hàng năm đều tổ chức một số hoạt động trong phạm vi quan chức, lần này cậu đến thật đúng lúc, chủ trì đã mời không ít người nổi tiếng đến tham gia, mọi người cũng có nói, nhân cơ hội lần này mời cậu cùng tham gia hoạt động một chút, lúc đó sẽ gặp mặt nhau xin lỗi một thể.
- Hoạt động gì?
Diệp Trạch Đào cũng có chút nghi ngờ.
Bàng Chân cười nói:
- Thực ra cậu cũng không biết đấy, sau khi mọi người có được vài đồng bạc lẻ, chính là muốn khoe khoang một chút mà thôi. Một năm không tiêu tốn vài triệu, người ngoài thực sự sẽ xem thường đấy, mượn một hoạt động, mời một số người nổi tiếng, minh tinh, các doanh nghiệp đến, một người cùng nhau náo nhiệt một chút, khoe khoang một chút, sau đó thỏa mãn khát vọng vung tiền như rác.
Ồ!
Diệp Trạch Đào thật sự không biết việc này.
- Lần này nghe nói sẽ tổ chức ở một chiếc du thuyền lớn, đến lúc đó tôi sẽ đến dẫn cậu đi đến đó!
Diệp Trạch Đào nói:
- Tổ chức trên du thuyền sao?
- Ha ha, phong cảnh ở trên biển cũng không tệ đấy, Trạch Đào hẳn là vẫn chưa được nhìn thấy rồi! Quyết định như vậy đi, đến lúc đó tôi sẽ đích thân đưa cậu đến đó, có điều gì bất mãn cậu cứ nói, để biết rõ địa vị của mọi người, người nhập môn cũng có một hạn chế rất nghiêm khắc đấy!
Nhìn thấy Bàng Chân thực sự hài lòng với kết quả này rời khỏi, Diệp Trạch Đào vừa đi, vừa suy nghĩ chuyện này.
Đối với con người Bàng Chân này, thực ra Diệp Trạch Đào vẫn luôn đề phòng, dù sao người này phần lớn đều đi về đường lối đen tối, nếu như giao lưu với loại người này quá sâu, đối tiền đồ phát triển trên con đường làm quan của mình cũng không có lợi lắm.
Hôm nay Bàng Chân đích thân chạy tới đây, nói là muốn thăm bố mình, thật ra là đảm nhận một vai diễn giảng hòa.
Thực ra chuyện này cũng không có gì khó hiểu, nhưng sau khi đến tỉnh Nam Nhiệt thấy được diễn xuất của một số người, Diệp Trạch Đào luôn cảm thấy có chút điểm gì đó khó hiểu.