Đi xuống suốt 10 phút đồng hồ rồi đó, tới khi nào mới tới nơi vậy trời!
Lâm: "Hửm...hình như phía trước có ánh sáng"
Không nhầm được, phía trước có ánh sáng. Lâm thấy vậy thì khuôn mặt trở nên rạng rỡ hẳn lên.
Cuối cùng đã thấy rồi!
Cậu tăng tốc lên, tiếp cận thứ ánh sáng trước mặt càng lúc càng gần hơn và rồi cậu xông vào thứ ánh sáng đó.
Lâm: "Ra rồi!"
Không biết khu này là khu nào nhỉ?
Lâm đưa mắt nhín ngó mọi thứ xung quanh. Khu Phố Ngầm này mang một bầu không khí u ám, ẩm ướt và thiếu thốn. Nhà cửa cũ nát, hoang tàn trái ngược hoàn toàn với tầng trên.
Nhìn lên trên thì không còn là đám mây với bầu trời nữa, mà nó là đất và đá mà thôi.
Thứ duy nhất ban cho nơi đây ánh sáng là ngọn đèn dập dờn ven đường.
Còn phía sau, nơi mà cậu vừa đi ra là một kiến trúc to lớn có tên là Lõi Trung Tâm. Đây là kiến trúc kết nối giữa khu tầng trên và tầng dưới, muốn đi lên hoặc đi xuống thì sẽ thông qua thứ này.
Nhưng đó là lúc trước, hiện tại thì hai khu vực đã tuyệt giao với nhau rồi nên không dùng đến trừ việc vận chuyển Tủy Ngầm.
Về phần Tủy Ngầm là gì...thì nó là loại khoáng thạch có thể toả nhiệt. Từ khi tầng trên và tầng dưới bị phong toả thì chỉ có Tủy Ngầm là được phép giao dịch, bên trên nhận Tủy Ngầm còn bên dưới thì nhận vật tư.
Nói dễ hiểu là thứ Tủy Ngầm này thường dùng để làm lò sưởi ấy.
Lâm gãi đầu, ngó nghiêng qua lại: "Hừm...không có bóng dáng của người sống, đây đâu phải thị trấn mà ba người kia ở lại đâu, chẳng lẽ..."
Đây là thị trấn Rivet!
Cộp...cộp...!
Bỗng có tiếng bước chân của thứ gì đó vang lên truyền vào tai Lâm làm cậu cau mày cảnh giác, vội rón rén núp sau một cái thùng gỗ.
Bóng dáng của Ảo Ảnh Lửa Thiêu và một thực thể lơ lửng có tên Kẻ Dệt Lá Số Ảo xuất hiện ra, hai bọn chúng nhìn ngó xung quanh rất kĩ như thể đang tìm con mồi của mình.
Lâm thấy vậy, cậu nhanh trí vòng ra sau lưng hai kẻ đó, lấy ra cây súng Desert Eagle chỉa về hướng của Kẻ Dệt Lá Số Ảo.
Không chơi đối diện được thì chơi đánh lén!
[Chiến Kĩ: Cuốn Trôi]!
Tại nòng súng tích tụ ra một đóm sáng, cậu bóp cò một cái thì đóm sáng đó được bắn ra. Đóm sáng đó lao với một tốc độ xé gió rồi xuyên thủng qua lồng ngực của hắn.
Vì đòn đánh quá bất ngờ nên Kẻ Dệt Lá Số Ảo không kịp chuẩn bị gì mà b·ị đ·ánh bại và tan biến vào hư vô.
«Chúc mừng ngài tiêu diệt được Kẻ Dệt Lá Số Ảo, nhận được 55 Exp»
Ảo Ảnh Lửa Thiêu thì ở bên cạnh Kẻ Dệt Lá Số Ảo bị ảnh hưởng bởi cơn cuồng phong do đòn Chiến Kĩ ảnh hưởng tới nên đã bị hất văng.
Lúc Ảo Ảnh Lửa Thiêu đứng dậy, định dùng cây rìu cán dài chống trả lại nhưng chưa kịp thì cây v·ũ k·hí hắn không biết tại sao mà vỡ vụn ra.
Cả cơ thể hắn thì bị một cơn đau thấu xương tác động tới, cơn đau này như có những cơn gió đang gặm nhấm từng tế bào trong người hắn vậy.
Ảo Ảnh Lửa Thiêu hét lên một tiếng đau đớn rõ to. Lâm hốt hoảng khi nghe tiếng hét đó, vì tiếng hét này sẽ thu hút nhiều quái vật khác đến đây.
Mặc cho hắn cứ hét, cậu nhanh chóng vác chân lên cổ mà bỏ chạy, chứ ở lại thêm vài phút nữa thì chỗ đó sẽ tràn ngập đủ loại quái vật tề tựu lại.
Cái mạng nhỏ này cần phải bảo tồn!
Lâm: "(Hừ...chờ bổn đại gia đây trở nên mạnh hơn thì bổn đại gia sẽ chấp hết các ngươi!)"
...
Cứ thế, Lâm lang thang khắp mọi ngõ ngách trong thị trấn Rivet. Cậu không ngờ nơi này lại rộng lớn thật, sao khác trong game quá vậy? Bộ không thể nhỏ hơn được à!
Mệt thật đó, hết xuống bậc thang rồi giờ lại tới lượt tìm đường xen lẫn lén lút.
Quái chạy đầy đất, còn bản thân cậu thì lạc đường không biết đi hướng nào để rời khỏi cái thị trấn khốn nạn này.
Tuyệt...quá là tuyệt vời!
Lâm lúc này không biết nên đi đường nào nên chỉ biết ngồi chồm hỗm trong một cái góc khuất mà ngẫm nghĩ, còn kế bên cậu là cái xác của Ảo Ảnh Everwinter.
Cậu có ý định là sẽ g·iết thứ này xong rồi tháo lớp giáp của hắn ra để hoá trang vào để lẫn trốn vào đám quái nhưng...tiếc thay, tháo không được.
Đang mãi mê suy nghĩ làm thế nào để thoát ra khỏi hiểm cảnh này thì bỗng Lâm nghe thấy tiếng súng lẫn tiếng vang của kim loại vang lên.
Mấy thứ âm thanh đó đã thành công thu hút được sự chú ý của cậu.
Lâm: "Là bọn họ...?"
Các vị cứu tinh đã tới rồi!
Một tia hi vọng đã len lói lên, biểu cảm của Lâm rạng rỡ hẳn lên. Vì thế, cậu đứng bật dậy rồi chạy về phía hướng phát ra âm thanh.
...
Cùng lúc đó.
Caelus dùng gậy bóng chày đánh tan Tạo Vật Sương Giá thành công, khẽ nói: "Nơi này nhiều quái vật của Rãnh Nứt thật đó, nơi nào cũng có!"
Bronya: "Bên tôi xử lý xong, còn bên cô thì sao Seele?"
Bronya nhìn sang người thiếu nữ đang cầm cây lưỡi hái, mái tóc dài đến eo, bộ quần áo ăn mặc giống như một con bướm.
Người thiếu nữ tên Seele nghe Bronya hỏi thì lạnh nhạt đáp: "Xử lý xong rồi, cô khỏi phải hỏi"
Bronya lắc đầu cười cười, nhún vai một cái. Seele thấy vậy thì mặt nhăn mặt nhó, cô nàng hận không thể lao tới để dạy dỗ Bronya một trận.
Caelus đứng ra khuyên can: "Nào nào, bình tĩnh, chuyện trước mắt là cần phải tìm vật tư cho Natasha đó hai vị à..."
Bronya và Seele nghe vậy thì liếc nhìn nhau một cái, sau đó hai người họ đồng loạt hừ một cái rồi cất bước đi về phía trước.
Caelus thì chỉ biết cười khổ, nhanh chân đuổi theo hai người họ.
Seele đi tới những thùng gỗ nhỏ bị xếp lộn xộn gần đó mà mở ra kiểm tra cẩn thận, một lát sau cô tức giận nói: "Sao không thấy gì hết vậy? Bộ quái vật biết mở thùng à!"
Bronya vuốt cằm nói: "Sinh vật của Rãnh Nứt không cần vật tư của con người, mà nếu chúng có c·ướp đồ đi chăng nữa thì cũng không...lịch sự đến vậy"
Seele cau mày: "Ý cô là có người đến trước chúng ta sao?"
Bronya: "Chỉ suy đoán mà thôi, ở đó còn dấu chân để lại kìa"
Bronya chỉ xuống đất, một dầu chân nhỏ nhắn in dưới nền đất còn rất mới.
Seele: "Hừm...đi thôi, dù cho lật tung cái chợ này đi chăng nữa cũng phải tìm được đồ dùng cần thiết về"
Đúng lúc này, một tiếng động từ một cái lon rỗng vang lên tiếng"Leng keng" mỗi khi nó rơi xuống từng bậc thang.
Caelus, Bronya và Seele lấy ra v·ũ k·hí và thủ thế.
Bronya nhìn về hướng của bậc thang và nói: "Ai đó, mau lộ diện đi!"
Lâm lù lù xuất hiện, hai tay giơ lên cao, giọng run rẫy nói: "Các...các vị hảo hán, xin...xin hạ v·ũ k·hí xuống đi ạ, tôi không phải người xấu đâu"
Caelus: "Lâm!"
Thấy người xuất hiện là đồng bạn của mình, Caelus không kiềm được nỗi vui mừng mà thu hồi cây gậy bóng chày rồi chạy một mạch tới và ôm chầm lấy Lâm.
Lâm: "???"
Cái tên này...bị cái quái gì vậy? Với lại, cái bầu không khí màu hướng này là sao?
Caelus: "Cuối cùng gặp được cậu rồi, Lâm!"
Lâm cười trừ: "Ờ ờ, nhưng trước tiên làm ơn thả tôi ra đi. Chứ cậu cứ tiếp tục ôm như này thì sẽ làm cho hai người kia hiểu lầm đó"
Làm ơn, buông cậu ra đi tên khốn! Bầu không khí này rất dễ gây nên một sự hiểu lầm lớn đấy!