Honkai Star Rail: Hành Tẩu Giữa Những Vì Sao

Chương 13: Cuộc Hành Trình Mới



Chương 13: Cuộc Hành Trình Mới

Ánh sáng màu vàng nhạt ấm áp từ đống lửa giờ đã tắt, trên mặt đất than hồng vẫn còn giữ lại một chút hơi ấm nhưng không đủ để xua đi cái lạnh của màn đêm đang dần bao trùm.

Randolph dùng cành gỗ khơi đống than hồng lên từ dưới lớp tro và chia bọn chúng thành hai phần, một phần dùng ủ lại để có thể tái sử dụng vào ngày hôm sau, phần còn lại được mang về nhà bỏ vào lò sưởi để giữ ấm.

Trên tay xách một cái xô nhỏ đựng đầy than hồng, Randolph nhìn Acheron nói:

“Về thôi.”

Hai người bước đi lặng lẽ trên con đường dẫn về thành phố đổ nát, mặt đất dưới chân cả hai đầy những vết rạn và cỏ dại mọc tràn ra từ các khe hở.

Trên suốt quãng đường về nhà này Randolph và Acheron không nói gì với nhau, cả hai chỉ lặng lẽ tiếp tục sánh bước.

Bỗng nhiên Acheron khựng lại, cô lùi về sau một bước, ánh mắt dõi theo bóng lưng của Randolph đang dần vượt lên phía trước.

“Anh… không tò mò sao?”

Randolph bối rối quay đầu lại nhìn Acheron, cậu không biết vì cái gì cô lại hỏi như vậy.

“Tò mò? Tò mò về cái gì?”

Đôi môi Acheron khẽ mấp máy, một làn gió thoảng qua làm mái tóc tím sẫm của cô bay tán loạn, để lộ đôi mắt đỏ rực đẹp đến mê hồn đang lóe sáng trong màn đêm.

“Tò mò… về màu sắc thực sự của tôi.”

“Tôi đã đi qua nhiều thế giới, trước khi khi gặp được anh, tôi đã từng có hai người bạn đồng hành. Một người là Khách Vô Danh muốn tìm tới bờ bên kia của Hư Vô, người còn lại là một Cảnh Binh Thiên Hà lang thang bên bờ Biển C·hết để tiễn đưa những chiến hữu đã ngã xuống.”

“Bọn họ đều đã từng hỏi tôi mục đích để tôi bước đi trên con đường này là gì, trên vai của tôi đang gánh vác lấy thứ gì, màu sắc thực sự của tôi... là màu gì.”

Acheron sau đó lại trở nên im lặng, dường như cô đang chờ đợi một câu trả lời.

Randolph gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cậu đặt xô than trên tay xuống đất và nhìn thẳng vào đôi mắt của Acheron, bên trong con ngươi đen nhánh của Randolph phản chiếu một bóng hình xinh đẹp màu tím, cậu cất tiếng nói với một giọng điệu vô cùng nghiêm túc:



“Vì tôi tôn trọng cô cũng như tôn trọng những câu chuyện của cô. Nói thật thì tôi cũng tò mò chứ, cô xinh đẹp, mạnh mẽ, thần bí nhưng cũng mang đầy đau thương, lang thang khắp vũ trụ với những đoạn ký ức vụn vỡ, bất kỳ ai cũng đều sẽ hiếu kỳ điều kinh khủng gì đã xảy ra mới có thể khiến cho một người gần như hoàn hảo như cô trở thành như thế này.”

“Nhưng tôi sẽ không vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình mà x·âm p·hạm những câu chuyện của cô. Ai cũng đều có bí mật của riêng mình, tôi muốn mối quan hệ của chúng ta được xây dựng dựa trên sự “tôn trọng” và “niềm tin” chứ không phải bằng sự “tò mò”."

"Mọi người sẽ có cách tiếp cận sự việc khác nhau, nhưng ít nhất đó là cách mà cha và mẹ đã dạy tôi.”

“Đương nhiên tôi cũng có thể vì nhất thời hiếu kỳ mà làm ra chuyện như vậy, cô có lẽ cũng sẽ chẳng quan tâm bởi vì có thể chỉ sau một khoảnh khắc cô sẽ lại quên đi mất."

"Nhưng làm như vậy không phải là tôi đang lợi dụng cô ư, trông tôi giống như kẻ sẽ lợi dụng ân nhân của mình để đào móc bí mật trong lòng họ như vậy sao?”

Randolph cúi người xuống xách cái xô than lên, sau đó cậu tiến tới trước mặt Acheron, vươn cánh tay ra trước mặt cô và nói:

“Cô có quyền không quan tâm đến cảm nhận của bản thân, nhưng tôi cũng có quyền quan tâm đến cảm nhận của cô. Khi nào thời điểm đó đến tôi sẽ rất nguyện ý được lắng nghe, giống như câu chuyện về vị Khách Vô Danh tối hôm nay.”

“Đi thôi, chúng ta về nhà.”

Acheron im lặng nhìn bàn tay của Randolph, câu trả lời của cậu khiến cho nội tâm vốn đ·ã c·hết lặng từ lâu của cô nổi lên một chút gợn sóng, cảm giác xao động kỳ lạ dâng lên trong lồng ngực Acheron, đặc biệt là khi nghe Randolph nhắc đến từ “nhà”.

‘Nhà sao?’

Trong một thoáng vô thức Acheron nâng cánh tay của mình lên, cho đến khi lấy lại được tinh thần thì bàn tay của cô đã đặt lên trên lòng bàn tay của cậu từ lúc nào không hay biết.

Tiếp sau đó cả hai tiếp tục bước đi mà không nói thêm một lời nào, mãi cho đến khi hai người trở về căn phòng nhỏ mà bọn họ đang ở.

Bước vào trong căn phòng ngủ của Acheron, Randolph đổ một nửa số than trong xô vào trong lò sưởi, khởi động nó để cho hơi ấm lan tỏa ra xung quanh rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.

Trước khi đóng cửa lại, cậu không quên mỉm cười nhìn cô rồi nói:

“Ngủ ngon, Acheron.”

Nhìn chăm chăm vào cánh cửa phòng đã đóng lại được nửa ngày trời, Acheron mới hoàn hồn nói một câu.



“Ngủ ngon, Randolph.”

Đêm nay là một đêm yên tĩnh, nhưng có một người lại không ngủ được.

. . .

Thời gian lại lặng lẽ trôi qua trên hành tinh Lanchester.

Tại một khu vực nằm ở bên ngoài thành phố đổ nát, ở chính giữa mảnh đất trống được bao quanh bởi những ngọn núi kim loại, Randolph đang chăm chú đi vòng quanh chiếc phi thuyền của Acheron.

Cậu tỉ mỉ kiểm tra từng chi tiết, từng đường nét của phi thuyền và ghi chú những mục cần lưu ý vào trong một quyển sổ nhỏ cầm trên tay, Randolph muốn chắc chắn rằng nó có đủ khả năng để du hành trong vũ trụ chứ không phải đột nhiên vỡ tan tành giữa chuyến hành trình.

Sau mỗi lần kiểm tra xong thì cậu lại đánh dấu một cái lên cuốn sổ nhỏ, mãi cho đến khi cuốn sổ không còn chỗ nào để ghi nữa thì Randolph mới dừng lại và gật đầu hài lòng với công sức của mình.

“Anh đã liên tục kiểm tra chiếc phi thuyền này tổng cộng được mười bảy lần.”

Giọng nói của Acheron bỗng nhiên vang lên ở bên phải Randolph.

Cô đứng tựa người vào đống hành lý chất đống bên cạnh phi thuyền, hai tay khoanh trước ngực, trong đôi mắt ánh lên một chút bất đắc dĩ khi nhìn cậu.

Randolph nhún vai nói:

“Tôi chỉ muốn chắc chắn mà thôi, dù sao thì tôi cũng chỉ là tay mơ, tôi nghĩ cô cũng không muốn trôi dạt trong vũ trụ đâu, đúng không?”

Kể từ cái đêm đó đến nay đã trôi qua mười ngày, Randolph nhận thấy mối quan hệ giữa cả hai có một bước tiến triển.

Tuy nhiên, vẫn có một lớp ngăn cách vô hình giữa họn họ, nhưng ít nhất cậu có cảm giác được hai người đã gần gũi hơn trước, dường như tiến từ “bạn đồng hành” sang “bạn thân sơ”.

Dù không có thay đổi lớn, Randolph nhận ra cậu giờ đã có thể nói đùa một cách tự nhiên trước mặt Acheron.

Còn cô mặc dù đôi khi không hiểu hết ý nghĩa của câu đùa vẫn sẽ yếu ớt cười theo hoặc nhướng mày tỏ vẻ bất đắc dĩ.



Acheron lắc đầu trong im lặng, cô cúi người xuống nhấc lên một nửa đống hành lý rồi mang chúng vào bên trong khoang phi thuyền, khi quay người trở lại Acheron nhìn thấy Randolph đang bước đi về phía thành phố đổ nát.

Cậu vẫy tay, gọi với lại:

“Tôi để quên một vài thứ, tôi sẽ quay trở lại ngay.”

Acheron đứng yên trong giây lát, ánh mắt dõi theo bóng lưng của Randolph đang dần thu nhỏ lại. Một thoáng trầm tư hiện lên trong đôi mắt cô, sau đó Acheron cũng chầm chậm bước theo.

. . .

Gió nhẹ thổi qua, mang theo tiếng xào xạc từ những đ·ống đ·ổ n·át của thành phố.

Randolph lặng lẽ bước từng bước lên một ngọn đồi nhỏ, đôi mắt cậu nhìn thẳng về phía trước, nơi hai ngôi mộ đơn sơ đang nằm im lìm giữa thành phố hoang tàn đổ nát.

Cậu dừng lại trước ngôi mộ, không nói gì mà chỉ đứng đó, cúi đầu nhìn những dòng chữ khắc trên bia đá đã phai mờ theo thời gian.

Từng đợt ký ức ùa về, nhưng Randolph cố giữ bình tĩnh.

Hôm nay cậu đi đến đây để nói lời tạm biệt. Cuộc sống của cậu ở hành tình này đã đi đến hồi kết, và một chuyến hành trình mới đang chờ đợi ở phía trước.

Đưa tay chạm nhẹ lên bia mộ, Randolph nhắm mắt lại, thì thầm:

"Con đi, nhưng con sẽ không bao giờ quên nơi này, không bao giờ quên hai người, xin hãy dõi theo chuyến hành trình của con."

Giọng cậu trầm và đầy dứt khoát.

Một cơn gió nhẹ khẽ cuốn qua gương mặt Randolph, nó thổi tung mái tóc của cậu, như lời hồi đáp vô hình từ hai đấng sinh thành.

Randolph đứng đó thêm một lúc rồi xoay người bước đi, để lại sau lưng ngọn đồi nhỏ và hai ngôi mộ nằm im lặng dưới ánh chiều tà.

Ở dưới ngọn đồi có một bóng người đang đứng sẵn chờ cậu, mái tóc dài màu tím sẫm bay phấp phới trong làn gió, tay trái của cô ấy cầm một chiếc ô giấy màu đỏ, tay phải đưa ra hướng về phía cậu.

“Chúng ta nên khởi hành thôi. Không cần lo lắng về những cơn mưa chiều, chiếc ô của tôi sẽ che chở cho chúng ta.”

Bầu trời xám xịt dần nhường chỗ cho bóng đêm của vũ trụ rộng lớn, một vệt sáng nhỏ xuyên qua bầu khí quyển của hành tinh Lanchester và biến mất ở giữa những vì sao vô định.

Một cuộc hành trình mới đã bắt đầu.
— QUẢNG CÁO —