Honkai Star Rail: Hành Tẩu Giữa Những Vì Sao

Chương 15: Phần Thưởng



Chương 15: Phần Thưởng

Ánh sáng xanh nhạt từ những ngôi sao xung quanh phản chiếu lên mái vòm của Trạm Không Gian Aurora.

Bên trong trạm không gian tấp nập như một thành phố thu nhỏ giữa vũ trụ. Hàng loạt phi thuyền với đủ hình dáng và kích cỡ liên tục ra vào trạm, tại mỗi bãi đáp vô số màn hình hologram rực rỡ hiển thị lịch trình, thông báo các chuyến bay và bản đồ các khu vực trong trạm.

Gần trung tâm trạm không gian là một khách sạn lớn tên là Silver Horizon, thường dùng để đón tiếp các phi hành đoàn và khách du lịch khi họ đặt chân đến đây.

Trong một căn phòng ở tầng trên của khách sạn, Randolph lúc này đang thực hiện vài động tác khởi động nhẹ để làm nóng cơ thể.

Đã một tháng trôi qua kể từ khi Randolph rời khỏi hành tinh Lanchester.

Hiện tại tất cả các v·ết t·hương trên cơ thể cậu đã lành, nhưng chúng vẫn để lại những vết sẹo xấu xí.

Sau khi khởi động xong, Randolph bước vào phòng tắm, cậu nhìn chăm chăm hình ảnh phản chiếu của mình trong tấm gương lớn được treo trên tường.

Phản chiếu trong gương là hình ảnh một người thanh niên khoảng 20 tuổi, chiều cao lên đến 1m9, vóc dáng cao lớn với cơ bắp săn chắc, căng tràn lực bộc phát trải đều khắp cơ thể.

Bờ vai rộng và cơ ngực dày tạo nên cảm giác vững chãi và rắn chắc. Tấm lưng hình chữ V to lớn, cường tráng, từng thớ cơ đồng đều và cân đối.

Vòng eo mạnh mẽ và cơ bụng dẻo dai, những đường cơ liên sườn nổi bật rõ dưới lớp da, từng sợi cơ sắc nét như được tạo nên bởi những bó dây thép bền bỉ nhất.

Hai cánh tay có độ dày vừa phải, không quá cồng kềnh cũng không quá mảnh mai, nhấn mạnh sự cân đối và uyển chuyển. Bàn tay rộng, với những ngón tay thon dài, các khớp xương và đường gân nổi bật chạy dọc theo bắp tay.

Đôi chân dài, bắp đùi săn chắc, bắp chân đầy đặn và bàn chân lớn, tạo nên phần thân dưới vững chãi và đầy linh hoạt.

Mái tóc đen mượt như sóng nước, lông mày cân đối và sắc nét kết hợp với đôi mắt đen sâu thẳm, con ngươi tỏa sáng lấp lánh như hai viên ngọc tạo điểm nhấn cho gương mặt.

Chiếc mũi cao và thanh thoát, đôi môi đầy đặn, những đường nét góc cạnh nam tính của gương mặt tạo nên vẻ lịch lãm và lôi cuốn.



Tuy nhiên ở trên gương mặt đó lại xuất hiện một vết sẹo tựa như vết nứt kéo dài từ mắt trái cho đến tận cằm.

Randolph cúi đầu xuống, trên cơ thể cậu tràn đầy những vết sẹo hình vết nứt, màu sắc từ đỏ đến nâu trải dọc cơ bắp và khớp xương, tạo thành các vết sẹo không đều và đứt khúc.

Đặc biệt trên cổ có một vết giống như bị móng vuốt của động vật cào cấu, khiến cổ gần như đứt lìa. Phần cơ bụng còn mang dấu vết vặn xoắn, như thể bị thứ gì đó xoay tròn với tốc độ cực cao rồi đâm xuyên qua.

Sau một hồi kiểm tra, khi đã chắc chắn rằng cơ thể đã hoàn toàn hồi phục, cậu mới gật đầu rồi mặc lại quần áo và bước ra khỏi phòng tắm.

Đi đến bên cạnh đầu giường, Randolph cầm lên một quyển sổ tay nhỏ rồi mở nó ra, cậu cầm bút lên vừa suy nghĩ vừa ghi vài dòng chữ.

Đang chìm vào dòng suy nghĩ của bản thân, Randolph chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, kèm theo giọng nói của ai đó vọng vào từ bên ngoài.

"Thưa ngài Randolph, bữa tiệc đã được các đầu bếp chuẩn bị sẵn sàng. Trạm Trưởng rất vinh dự được gặp ngài và đồng đội."

Cậu gấp quyển sổ tay lại rồi cất nó vào ngăn kéo tủ đầu giường, sau đó bước đến cánh cửa phòng và mở nó ra.

Tít.

Cánh cửa phòng tinh xảo làm bằng gỗ hoa lê được mở ra, phía ngoài xuất hiện một nam một nữ mặc trang phục quản gia đang cúi người chào với động tác rất chuyên nghiệp.

Randolph mỉm cười nhìn hai người rồi gật đầu, sau đó cậu bước đến căn phòng ở hành lang đối diện, giơ tay lên gõ cửa.

“Đi thôi, Acheron.”

Không lâu sau đó cánh cửa được đẩy ra, Acheron chậm rãi bước ra, cô đi đến bên cạnh Randolph, chỉ nói một từ.

“…Hmm.”



. . .

Trong căn phòng tiệc sang trọng của khách sạn Silver Horizon, ánh đèn vàng ấm áp hắt lên những bức tường được trang trí bằng những bức tranh và tác phẩm điêu khắc đắt giá.

Đứng ở chính giữa căn phòng là một người đàn ông trung niên mặc một bộ đồng phục tiêu chuẩn của trạm không gian được thiết kế với tông màu xám và xanh đậm, ở trên ngực trái đeo một tấm bảng tên nhỏ gọn ghi tên và chức vụ của ông ấy: [Trạm Trưởng Trạm Không Gian Aurora: Galen Sorin].

Đôi mắt của Galen sắc sảo nhưng tràn đầy thân thiện, đứng xung quanh ông ấy là một vài nhân viên cao cấp của trạm không gian cùng với đội trưởng lực lượng an ninh.

Khi thấy Randolph và Acheron bước vào, Galen mỉm cười nâng ly chào mừng, giọng nói trầm ấm vang lên:

“Chúng tôi xin gửi lời cảm ơn sâu sắc đến hai vị. Nhờ có hai vị mà hai tên t·ội p·hạm bị truy nã đã b·ị b·ắt giữ. Thay mặt hành tinh Xion và Tinh Hệ Zurra, tôi xin cảm ơn hai vị một lần nữa.”

Ngay khi Galen dứt lời mọi người trong căn phòng đều vỗ tay, không khí bỗng chốc trở nên náo nhiệt.

Randolph tiến tới nhận lấy ly rượu từ Galen, bắt tay của ông ấy và mỉm cười đáp lại:

“Cảm ơn ngài, Trạm Trưởng Gelen. Đây cũng là trọng trách của Cảnh Binh Thiên Hà mà thôi, không cần phải tổ chức long trọng như vậy.”

Galen cười phá lên và nắm chặt lấy tay của cậu, sau đó ông ấy chỉ tay vào ngực phải của mình, hoài niệm nói:

“Nơi này của tôi thời còn trẻ đã từng bị một viên đạn bắn xuyên qua, nếu như không phải lúc đó có một vị Cảnh Binh Thiên Hà trong lúc truy đuổi t·ội p·hạm đi ngang qua cứu giúp, có lẽ giờ này t·hi t·hể của tôi vẫn còn đang trôi nổi trong vũ trụ.”

“Không cần phải khiêm tốn, tất cả Cảnh Binh Thiên Hà trong vũ trụ khi đến nơi này đều là bạn của tôi. Xin hai vị hãy tiếp tục thực thi công lý của mình, loại trừ b·ạo l·ực và cái ác khỏi vũ trụ này.”

Sau đó hai người lần lượt nói chuyện về các chủ đề khác nhau, cả căn phòng không ngừng xôn xao bàn tán về câu chuyện của bọn họ.

Đứng ở một bên, Acheron đảo mắt nhìn qua bàn tiệc được bày biện đủ loại thức ăn cao cấp, ánh mắt của cô dừng lại bước một đĩa tráng miệng.



‘…Đào.’

Acheron chạm nhẹ vào trái đào rồi chậm rãi đưa nó vào miệng, một vị ngọt dịu nhẹ lan tỏa trên đầu lưỡi.

Tựa lưng vào bức tường, cô vừa nhấm nháp trái đào vừa nhìn về phía người thanh niên đang bình tĩnh trả lời một cách khéo léo các câu hỏi ở cách đó không xa.

Thỉnh thoảng ánh mắt của cậu sẽ lại đảo qua căn phòng để tìm kiếm ai đó, khi ánh mắt của cả hai giao nhau, cậu sẽ lại nở một nụ cười khẽ.

Acheron lặng lẽ ăn hết một quả đào rồi lại cầm lên một quả nữa, hai bên khoé miệng nhếch lên một góc độ rất nhỏ.

Trong những tình huống như thế này để cho Randolph xử lý là hợp lý nhất, cô chỉ cần đứng bên cạnh là đủ.

Buổi tiệc trôi qua nhanh chóng, vào cuối bữa tiệc Galen ra hiệu cho trợ lý mang đến một chiếc hộp nhỏ. Ông mở chiếc hộp ra, ở bên trong là một tấm thẻ tín dụng màu đen lấp lánh.

“Đây là phần thưởng cho việc bắt giữ t·ội p·hạm truy nã. Tôi đã bàn giao t·ội p·hạm cho Công Ty Hành Tinh Hoà Bình, đây là số tiền mà hai vị xứng đáng nhận theo quy định.”

Randolph nhìn tấm thẻ tín dụng trước mặt, một ý nghĩ chợt lóe lên ở trong đầu. Sau đó cậu quay sang Galen và mỉm cười nói:

“Thực ra thì tôi có một việc cần đến sự trợ giúp của ngài, Trạm Trưởng Galen.”

. . .

Ở bên trong căn phòng của Randolph, hiện tại cậu và Acheron đều đang nhìn vào một cái rương lớn đựng đầy thứ tinh thể phát sáng lấp lánh.

Cô nghiêng đầu nhìn đống tinh thể, nghi hoặc hỏi:

“Anh định làm gì với thứ này?”

Randolph lấy ra mặt dây chuyền của mình, sau khi bộ cơ giáp kết hợp với mặt dây chuyền, vẻ ngoài của nó đã thay đổi một chút với một lớp giáp kim loại bao bọc xung quanh.

Một nguồn năng lượng vô hình toả ra từ con mắt ở trên mặt dây chuyền, sau đó từng viên tinh thể lần lượt hóa thành những tia sáng và bị hút vào trong mặt dây chuyền.
— QUẢNG CÁO —