Honkai Star Rail: Hành Tẩu Giữa Những Vì Sao

Chương 2: Hành Tinh Bị Lãng Quên



Chương 2: Hành Tinh Bị Lãng Quên

[Ngày mà con ra đời, chúng ta cảm thấy rằng… thì ra bầu trời cũng không âm u đến như thế, con đến, mang theo ánh sáng chiếu rọi cuộc đời của chúng ta.]

Randolph Lanchester, năm nay 20 tuổi, đồng thời cũng đã đi đến thế giới này được 21 năm, tính cả thời gian ở trong bụng mẹ.

Kể từ khi lọt lòng cậu đã tự ý thức được thế giới hiện tại đã không còn là Trái Đất nguyên bản trong trí nhớ của mình nữa.

Trong ký ức kiếp trước trên Trái Đất của mình, Randolph là một người trầm mặc ít nói, trong quá trình sinh hoạt tại trường học của mình cũng không có bất kỳ một người bạn nào hợp nhau để nói chuyện.

Cha mẹ l·y d·ị từ khi cậu vừa tròn 3 tuổi, sau khi l·y d·ị cả hai đều rất nhanh có gia đình mới của riêng mình và vì không có ai muốn nuôi dưỡng Randolph, vậy nên cậu thường xuyên sẽ thay đổi chỗ ở từ nhà ngoại cho đến nhà nội, mỗi tháng chỉ cần đưa tiền trợ cấp mà cha hoặc mẹ cung cấp để ở nhờ là được.

Randolph không nhớ được kiếp trước mình vì sao mà c·hết, mà cho dù cậu có c·hết cũng không có tác động gì lớn, vì ngay từ đầu đã chẳng ai quan tâm đến sinh hoạt của cậu, cùng lắm thì sau đó làm vội vàng một cái đám tang gì đó cho xong việc là được.

[Tên… tên của con sẽ là Randolph, Randolph Lanchester.]

Giương mắt lên nhìn vào cặp đôi có gương mặt tiều tuỵ và cơ thể gầy trơ xương đang cẩn thận nâng niu mình trong lồng ngực như báu vật, Randolph đột nhiên cất lên một tiếng khóc thật lớn.

Randolph khóc. Cậu khóc vì cảm nhận được tình yêu mãnh liệt đến từ hai đấng sinh thành, khóc vì cảm nhận được thứ tình cảm mà đời trước mình chưa bao giờ có được, khóc vì cha và mẹ hiện tại đã ban cho cậu một sinh mệnh mới, một cơ hội được sống thứ hai.



Bởi vì giờ đây cậu chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, khóc là cách duy nhất cậu có thể biểu đạt tất cả cảm xúc dồn nén của mình.

Ban đầu chỉ là vài giọt nước mắt lăn dài trên gò má. Nhưng rồi cảm xúc dồn nén từ hai kiếp sống trào dâng, khiến cho cậu bật khóc thành tiếng. Tiếng khóc to dần, vang dội khắp căn phòng, rồi lại đến như rống lên, mãi cho đến khi cơ thể nhỏ bé không còn sức lực nào để chống đỡ, cậu lịm dần và th·iếp đi trong vòng tay ấm áp của cha và mẹ.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, Randolph nghĩ đến tình yêu mà cậu chưa từng nhận được trong kiếp trước. Giờ đây, cậu đã có một khởi đầu mới, được bao bọc bởi thứ tình cảm mình hằng ao ước.

‘Lần này… mình sẽ không còn cô độc nữa… thật tốt.’

Đúng vậy, thật là tốt…

. . .

Một bóng người đứng lặng giữa căn nhà vắng lặng, nơi từng vang vọng tiếng cười ấm áp của cha và mẹ giờ đây chỉ còn lại sự trống trải lạnh lẽo.

Lồng ngực nặng trĩu, từng nhịp đập như những nhát búa gõ vào nỗi đau sâu thẳm khiến cho trái tim của cậu như muốn nổ tung ra.

Ký ức về những ngày thơ ấu chợt ùa về, khi cha cười dịu dàng xoa đầu, khi mẹ ân cần chăm sóc từng bữa ăn, từng chiếc áo ấm. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là những mảnh vỡ của ký ức, đau đớn như những m·ũi d·ao sắc nhọn đâm vào trong lồng ngực.

Randolph như muốn lao nhanh ra khỏi nơi này, mặc vội chiếc áo khoác và bước ra khỏi cửa một cách bực dọc, tuy rằng cơ thể vẫn còn nhức mỏi nhưng cậu không thể nào chịu đựng được hơn nữa khi ở chỗ này.



Lúc này đây ở bên ngoài trời đang đổ mưa như thác đổ, mùi máu, mùi sắt, mùi khét và mùi bùn xoá nhoà đi mùi ẩm trong không khí.

‘Lạnh quá.’

Cảm nhận được trên làn da truyền đến cơn lạnh đến thấu xương, Randolph bước đi vô định trong làn mưa, mặc cho cậu vẫn còn sống sót cho đến tận ngày hôm nay nhưng đối với Randolph những phần còn lại của cậu dường như nó đ·ã c·hết đi từ rất lâu về trước rồi.

Trên đường đi, khung cảnh xung quanh Randolph tràn ngập những cột trụ làm bằng đá sứt mẻ nghiêng ngả giữa thành phố hoang tàn, phủ lên đầy rêu phong khô khốc, chúng dường như không còn đủ sức lực để chống chọi với sự bào mòn của thời gian nữa.

Những quảng trường rộng lớn đã từng là nơi đông đúc người nay đã phủ đầy bụi, vắng lặng đến rợn người.

Ở đâu đó xung quanh là những bậc thang đổ nát dẫn lên những khu vực hoang phế, nơi những bức tường từng được khắc họa những hoa văn tinh xảo giờ đã mờ nhạt, bị bào mòn bởi gió và cát.

Toàn bộ hành tinh Lanchester đã từng là một chiến trường thuộc về thời kỳ của [Hoàng Đế] Rubert, một cuộc chiến máu lửa khiến cả nửa dải ngân hà đều bị cuốn theo, vô số cỗ máy có trí tuệ bị hạm đội của nhân loại phá huỷ và ngược lại, sinh mệnh hữu cơ và sinh mệnh vô cơ, máu thịt cùng với máy móc trộn lẫn lại với nhau chồng chất thành từng dãy núi khổng lồ.

Nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc nhiều vật tiếp tế vẫn còn mắc kẹt trong đống xác chiến hạm của nhân loại. Nguồn năng lượng còn sót lại từ những cỗ máy có trí tuệ cũng còn có thể sử dụng được, mặc dù đã trải qua rất nhiều năm.



Cũng chính những điều này là nguyên nhân mà nhân loại trên hành tinh này còn có thể gắng gượng sống sót cho đến tận ngày nay.

Randolph chậm rãi đi đến trước một ngọn đồi nhỏ làm bằng kim loại, hay nói đúng hơn là những gì còn sót lại của một chiếc chiến hạm khổng lồ.

Ở bên ngoài chiến hạm, thân tàu bị xé toạc lộ ra những hành lang trống rỗng, các bức tường cháy sém và biến dạng do sức ép của v·ụ n·ổ. Những mảnh vụn của khoang lái vỡ tung, các bảng điều khiển loang lổ, không còn chút dấu vết nào của sự sống từng hiện hữu nơi đây.

Ánh sáng mờ nhạt từ ngôi sao xa xôi chiếu xuống, phản chiếu lên lớp vỏ tàu đầy những vết lõm và vết cháy, động cơ không còn hoạt động, không còn tín hiệu phát ra, chiếc chiến hạm đã từng là đỉnh cao của công nghệ giờ đây chỉ là một khối kim loại lạnh lẽo.

Một bóng người nhanh chóng tiến vào bên trong mà đào xới những gì còn sót lại.

Sau một khoảng thời gian Randolph cuối cùng cũng tìm được một vài hộp quân nhu được bảo quản khá tốt và một bộ lọc nước còn sử dụng được.

Cầm theo quân nhu và bộ lọc nước, cậu leo lên phía trên đỉnh của chiến hạm và ngồi xuống, mở ra hộp quân nhu và cố gắng lấp đầy cái bụng trống rỗng của mình.

Sau khi đã xử lý xong cái bụng đói của mình, Randolph ngã vật người xuống và ngửa đầu nhìn lên ngôi sao già cỗi đang tỏa ra luồng ánh sáng mờ nhạt treo lơ lửng giữa không trung.

Cậu cho tay vào phía trong ngực của mình lấy ra một cái mặt dây chuyền được chế tác vô cùng tinh tế tỉ mỉ, nổi bật ở giữa những họa tiết lung linh và hoa văn hoa mỹ là gia huy của gia tộc Lanchester, một con mắt có màu xanh của biển sâu sáng lên như một ngôi sao giữa đêm tối, biểu tượng của sức mạnh và trí tuệ, được tô điểm thêm với một đôi cánh hùng vĩ đang rộng mở, tượng trưng cho sự tự do và thăng tiến.

Trong suốt những năm cuộc đời của mình, cha và mẹ của Randolph đã từng rất nhiều lần nói cho cậu biết sự tích về mặt dây chuyền này, nó đã từng là biểu tượng cho gia tộc quyền lực nhất, nắm giữ toàn bộ huyết mạch và nền kinh tế của hành tinh Lanchester.

Vào thời điểm huy hoàng nhất của gia tộc, nghe nói chỉ cần nơi nào có sự xuất hiện của Công Ty Hành Tinh Hoà Bình đều có thể trông thấy cái bóng của gia tộc Lanchester.

Nhưng thật không may, Randolph không có cơ hội được hưởng thụ những đãi ngộ này.

Chiến tranh đến và đi, nó chỉ để lại duy nhất một tinh hệ đã lụi tàn và một kẻ không còn chốn để trở về.
— QUẢNG CÁO —