Chia tay được không? Có một thoáng như vậy, Thiệu Vinh cứ ngỡ rằng mình nghe lầm. Nụ cười trên mặt hắn dần phai nhạt, ánh mắt sầm xuống mà nhìn chằm chằm Du Chu vừa bật thốt câu nói ban nãy – bấy giờ đương bồn chồn ngước nhìn mình.
Đôi mắt Du Chu sạch sẽ, nghĩ cái gì cũng viết rõ ở bên trong: Thấp thỏm, mong đợi, nghiêm túc.
Chia tay? Thiệu Vinh khẽ nắm lấy cổ tay Du Chu, vuốt ve lúc có lúc không, khuôn mặt chẳng tỏ rõ cảm xúc, hắn chỉ lạnh nhạt bảo: “Cậu lặp lại lần nữa.”
Bờ môi Du Chu mấp máy, đối diện với ánh mắt chất chứa bão tố của Thiệu Vinh phút chốc, cậu chợt tỉnh táo hoàn toàn.
Cơn say chếnh choáng bay sạch toàn bộ, Du Chu đột nhiên phát hiện bản thân vừa can đảm thốt ra chuyện gì. Trái tim Du Chu đập liên hồi, hơi hối hận vì đã nói ra cái câu ấy, song cậu vẫn rủ mắt lắp ba lắp bắp đáp: “Em, em nghĩ chúng ta —— chúng ta nên chấm dứt.”
Thiệu Vinh nhìn Du Chu gục đầu xuống, rõ ràng ngay cả việc nói còn nói chẳng trôi chảy, rõ ràng động một tí là đỏ vành mắt, mò đâu ra lá gan dám nói chia tay với hắn? Mò đâu ra lá gan dám nói “Nên chấm dứt”?
Chia tay được hay không, chấm dứt được hay không, quyền quyết định thuộc về Du Chu ư?
Thiệu Vinh chỉ cảm thấy con quái vật mang tên lửa giận đang điên cuồng nện mạnh trong lòng mình. Mà hắn càng nổi giận, thì biểu cảm càng lạnh lùng, thậm chí chả trông thấy chút cảm xúc nào.
Du Chu muốn chia tay với hắn, lí do?
Là cái tên họ Lí xúi giục Du Chu, hay là cái tên họ Triệu? À, vẫn còn thằng bạn đểu của hắn gạ gẫm Du Chu trên mạng.
Thiệu Vinh ngầm cân nhắc hết các đối tượng xoay quanh Du Chu dạo gần đây một lượt, cuối cùng hắn còn sôi máu hơn. Trước kia bên cạnh Du Chu nào có những kẻ gây rối này?
Thiệu Vinh đưa tay nhấc cằm Du Chu lên, khẽ nâng cái đầu gục xuống của Du Chu, ép Du Chu nhìn thẳng vào hắn. Nụ cười hắn lạnh tanh: “Vậy nghe sao được? Cậu đã hứa sẽ làm bánh trôi chung với mẹ tôi vào rằm tháng Giêng mà, sao nào, nói không giữ lời à? Hiếm hoi lắm mới đi du lịch một chuyến, cậu cứ phải nhắc tới đề tài gây mất hứng thế ư?”
Du Chu lặng câm, đây quả thực là việc cậu từng đáp ứng, vốn dĩ cậu đã rất hổ thẹn vì lừa gạt người nhà giúp Thiệu Vinh rồi, bấy giờ còn thất hứa kèo hẹn từ trước nom không nên lắm.
Du Chu ấp úng đáp: “Vậy, vậy qua rằm tháng Giêng thì ——”
Thiệu Vinh nhếch môi cười: “Được, chuyện này chúng ta đợi qua rằm tháng Giêng hẵng nói.” Sau khi trở về hắn nhất định sẽ truy cứu rõ ràng rốt cuộc là ai cho Du Chu lá gan đòi chia tay với hắn.
Chỉ có Thiệu Vinh luôn luôn đá người, xưa nay chưa từng có ai đá hắn. Nếu như để hắn tra ra thằng khốn mắt mù nào dám động vào người của hắn, hắn không ngại khiến đối phương mất một cánh tay hay một cẳng chân —— dù sao cũng chẳng giết chết bọn họ.
Cả hai trở về căn hộ, Thiệu Vinh vứt phăng đàn ghi-ta trong tay Du Chu sang góc xó, bản thân thì ngồi phịch xuống ghế xô-pha, nói với Du Chu rằng: “Tôi đói rồi.”
Du Chu thở phào nhẹ nhõm. Cậu biết Thiệu Vinh kén chọn, đồ ăn bên ngoài nếm thử chút đỉnh thì còn được, chứ nếu muốn Thiệu Vinh ăn nhiều, Thiệu Vinh dám chắc không đồng ý, đói bụng là chuyện rất dễ hiểu.
Du Chu chạy vào bếp bận rộn cỡ mười mấy phút, chợt nghe chuông cửa vang lên.
Thiệu Vinh hiển nhiên cũng nghe được tiếng chuông cửa. Nhà bếp và phòng khách chỉ cách nhau một cánh cửa kính, Thiệu Vinh nằm dài trên ghế xô-pha chơi game nhìn Du Chu trong nhà bếp, căn bản chẳng có tí ý định đi mở cửa nào, chỉ biếng nhác nói: “Tôi đặt mua vài món đồ, cậu ra kí nhận hộ tôi đi.”
Du Chu lau khô nước dính trên tay, đoạn mở cửa. Đứng ngoài cửa là một chàng trai trẻ tuổi, ôm hộp bưu kiện nở nụ cười hỏi: “Xin hỏi anh có phải là anh Thiệu không?”
Du Chu đáp: “Anh ấy ở bên trong.” Cậu kí nhận bưu kiện xong, cái hộp nom hơi nặng, nhìn tranh với chữ in ngoài hộp thì có vẻ là camera. Du Chu đặt hộp bưu kiện lên trên bàn, để Thiệu Vinh tiện dỡ bưu kiện hơn.
Thiệu Vinh trùng hợp vừa chơi xong một ván, hắn ngồi dậy rạch hộp ra. Bên trong là một chiếc camera nhìn thôi cũng đủ biết rất đắt tiền, Thiệu Vinh cầm lên nghiên cứu chốc lát, nhanh chóng hiểu rõ cách sử dụng. Hắn tựa lên ghế xô-pha, một tay chống thành ghế một tay cầm camera khởi động chức năng quay phim. Du Chu hoàn toàn chả nhìn lỏm nổi, cuối cùng bèn tập trung nấu nướng.
Thiệu Vinh giơ camera quay một hồi, Du Chu đã bưng hai bát mì nóng hổi ra. Cũng chẳng biết Du Chu nấu kiểu gì, sợi mì bình thường quá đỗi kết hợp với các loại thực phẩm mua được hôm qua tỏa hương thơm sực nức. Thiệu Vinh ném camera sang bên cạnh, kế đấy giải quyết mì sợi chung với Du Chu.
Sắp phải chia tay rồi, Du Chu cứ cân nhắc có cần chia phòng với Thiệu Vinh hay không suốt nãy giờ. Căn hộ này rất lớn, đừng nói là hai người, nó dư sức chứa tận mười người cơ, và dĩ nhiên phòng trống chả hề thiếu.
Du Chu còn mãi do dự nên mở lời kiểu gì, Thiệu Vinh đã đè Du Chu xuống ghế xô-pha, giọng điệu ung dung tự tại: “Nếu cậu nói muốn chia tay, thế chúng ta xoạc vài cú chia tay đi.”
Lần này dẫu Du Chu không đồng ý đi chăng nữa, Thiệu Vinh vẫn trực tiếp ăn no căng diều cậu ở phòng khách. Chờ tới lúc cần về phòng ngủ, Du Chu đã phải nhờ hắn bế vào.
Du Chu có thể cảm nhận rõ ràng Thiệu Vinh tàn nhẫn hơn trước kia nhiều lắm, nom cứ như muốn nuốt chửng cậu vào dạ dày vậy. Quả nhiên Thiệu Vinh vẫn còn… vẫn còn tức giận nhỉ?
Vì cảm thấy đã nói chia tay với Thiệu Vinh đàng hoàng rồi, Du Chu còn nghe lời hơn mọi khi, thậm chí khi Thiệu Vinh rỉ tai những lời làm cậu xấu hổ cậu cũng luống cuống mà hùa theo, vừa nói vừa đỏ mặt, cơ thể nhạy cảm dễ lưu dấu dần nhuốm sắc hồng nhàn nhạt.
Thiệu Vinh vốn định độc ác dạy dỗ Du Chu một bài học, khiến Du Chu ngoan ngoãn tự nuốt ngược hai chữ chia tay trở về, song giây phút trông thấy sự biến hóa của Du Chu bèn đổi chủ ý.
Dẫu ngày thường dỗ ngọt kiểu gì cậu vẫn im thin thít hoài, giống y hệt hũ nút chẳng đời nào cạy miệng ra nổi, ai ngờ đến lúc sắp chia tay lại quyến rũ hắn như này đây ——
Chia tay là đương nhiên không thể nào chia tay, song hắn muốn xem thử Du Chu còn giấu hắn bao nhiêu điều mà hắn chưa biết!
Tới tận buổi trưa hôm sau Du Chu mới tỉnh giấc. Đợi rửa mặt vận quần áo bước ra ngoài xong, bỗng trông thấy Thiệu Vinh ngồi trên chiếc ghế xô-pha ngoài phòng khách dửng dưng nghịch camera vừa mua hôm qua.
Thiệu Vinh thấy Du Chu dậy rồi bèn ngoắc tay với cậu, tỏ ý rủ cậu sang ngồi vị trí bên cạnh hắn. Du Chu vừa ngồi xuống, đã nghe được giọng mình truyền ra từ trong camera.
Du Chu tựa như bị sét đánh trúng, sắc mặt tức thì trắng bệch.
Thiệu Vinh ôm Du Chu vào lòng mình, để Du Chu có thể xem rõ đoạn phim hắn đang thưởng thức ban nãy.
Ánh nắng rọi vào từ ô cửa sổ sát sàn rộng lớn, ấm áp xiết bao, nhưng tấm lưng của Du Chu lại nhanh chóng lạnh ngắt.
Trong đoạn phim cậu và Thiệu Vinh đang mây mưa kịch liệt, thậm chí chưa có cảnh trên giường, chỉ mỗi cảnh trên ghế xô-pha thôi cậu đã bị Thiệu Vinh dụ dỗ nói ra rất nhiều từ khó lọt tai.
Du Chu nghe tiếng động ám muội vọng ra từ camera, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt. Cậu vươn tay toan giật lấy camera từ trong tay Thiệu Vinh, Thiệu Vinh lại hết sức dễ dàng đổi nó sang bàn tay khác.
Du Chu lập tức mất thăng bằng, ngã sấp cả người vào lồng ngực Thiệu Vinh.
Thiệu Vinh ôm vòng eo nhỏ nhắn của cậu, khuôn mặt đầy ắp sự chế giễu: “Mới rời giường thôi mà đã muốn ôm ấp tôi rồi à?”
Vành mắt Du Chu chầm chậm đỏ ửng, bả vai buông thõng, cậu vùi đầu vào ngực Thiệu Vinh mặc cho nước mắt chảy xuống đôi gò má.
Cậu không nên cướp lời chia tay trước, cậu nên ngoan ngoãn chờ đợi. Dẫu sao ai ai cũng như thế thôi, bọn họ đều sẽ rời khỏi sinh mệnh của cậu trong chớp nhoáng, có khi là vì cái chết, có khi là vì chán ghét nên vứt bỏ, căn bản chẳng cần cậu mở miệng —— căn bản chẳng tới lượt cậu mở miệng.
Từ trước đến nay Thiệu Vinh luôn ngẩng cao đầu, cho dù chẳng thích cậu, cho dù sắp sửa chia tay, cũng không thể do cậu đề cập được.
Du Chu khổ sở khẽ run bả vai.
Thiệu Vinh nhìn Du Chu nằm rạp trong lòng mình. Rõ ràng kẻ nên hờn dỗi là hắn, bấy giờ ranh con này lại khóc thành như vậy, hắn nên tìm ai nói rõ lí lẽ đây?
Chỉ đùa tí mà thôi, hôm qua hắn dùng thử xong thì quên tắt máy, không lẽ hắn thật sự đê tiện đến mức cố ý quay cái trò đó để uy hiếp cậu ư?
Thế nhưng lá gan của ranh con này vĩnh viễn nhỏ tới đáng thương, phát hiện cảnh họ làm tình ngoài phòng khách đêm qua bị quay được đảm bảo sợ muốn chết.
Thiệu Vinh ôm eo Du Chu, để Du Chu ngoan ngoãn ngồi lên chân hắn, nhét camera vào tay cậu: “Xóa đi.”
Du Chu cứng đờ ngồi trong ngực Thiệu Vinh.
Thiệu Vinh vân vê cổ tay cậu: “Sao nào? Muốn giữ lại hả?” Hắn khẽ hôn đỉnh đầu cậu, “Không ngờ cậu còn có loại sở thích này đấy. Nếu cậu đã đam mê nó, chi bằng mấy hôm kế tiếp chúng ta quay vài đoạn nhé?”
“Đừng mà, em, em không thích.” Du Chu sợ tới độ nói cà lăm.
Thiệu Vinh cầm tay Du Chu, dẫn dắt cậu xóa đoạn phim tình cờ lọt vào ống kính và quay chẳng ra gì kia đi, sau đó quăng chiếc camera ra khỏi tay Du Chu, bất thình lình chất vấn: “Có phải cậu tưởng tôi cố tình quay không hả?”
Du Chu đâu dám trả lời. Ban nãy đầu óc cậu rối bời quá đỗi, cứ cho rằng Thiệu Vinh cố tình quay thật cơ.
Thiệu Vinh nở nụ cười với Du Chu, xáp đến thơm đôi má cậu: “Cậu đã mất công nghĩ tôi như vậy rồi, tôi đoán mình chớ nên phụ sự kì vọng của cậu mới phải nhỉ? Góc độ ngày hôm qua không ổn lắm, hôm nay chúng ta quay một đoạn hoành tráng luôn đi, thế nào?”
Du Chu lập tức lắc đầu: “Đừng mà.”
Thiệu Vinh thôi không dọa cậu nữa, Du Chu từ chối quay chụp trên giường, nên cơm nước xong hắn bèn dẫn Du Chu ra ngoài chụp ảnh.
Du Chu từng nghe người khác kể chuyện về Thiệu Vinh, từ bé Thiệu Vinh đã rất có năng khiếu nghệ thuật, thời đại học thích nhiếp ảnh vẽ vời, tác phẩm đoạt được hàng loạt giải thưởng lớn nhỏ, nghe đồn giảng viên khoa Nhiếp ảnh và khoa Mĩ thuật đều tiếc nuối vô ngần vì hắn học Kinh tế.
Thiệu Vinh là một người sống có chính kiến, hắn luôn biết rõ mình cần điều gì, nói thích chính là thích.
Thiệu Vinh bận chụp phong cảnh xuyên suốt dọc đường, đi hơn nửa chặng thì thấy nóng rẫy, hắn cởi áo khoác để Du Chu cầm giúp mình.
Du Chu ôm áo khoác Thiệu Vinh vào ngực, nhìn Thiệu Vinh chụp lại cảnh sắc quạnh quẽ nhân dịp tết nhất của thành phố du lịch này từ nhiều góc độ khác nhau.
Thời khắc chiều tà buông, bọn họ đi tới một bãi biển công cộng, hiếm hoi lắm mới thấy nơi này khá vắng bóng du khách. Thiệu Vinh lấy áo khoác mặc lại, ra lệnh cho Du Chu: “Ngồi lên trên tảng đá đó, tôi chụp cho cậu một bức.”
Du Chu ngước nhìn tảng đá to tướng trước mặt, cao quá, áng chừng ba bốn mét lận, coi bó khó bò lắm đây.
Thiệu Vinh thấy Du Chu do dự mãi bèn kéo cậu đi tới chân tảng đá, đoạn bảo: “Tôi đứng dưới này, không để cậu ngã chết đâu. Nhanh lên, mặt trời sắp lặn rồi.”
Từ hồi bé xíu Du Chu đã ngoan ngoãn, ngay cả cây còn chưa bao giờ trèo, lúc bò lên tảng đá thì vận dụng hết tay chân, trông cực kì vụng về.
Thiệu Vinh đứng phía dưới quan sát, chẳng buồn nể nang gì mà nhạo báng: “Đừng có lề mề nữa, coi chừng tôi chụp lại bộ dạng hiện tại của cậu đấy. Cậu nhìn mình thử xem, trông có giống con rùa đen chậm rì không hả?”
Du Chu bị chế giễu cũng chả nhanh hơn nổi, tay chân vẫn rụt rè từ từ trèo lên trên.
Đợi nhọc nhằn khổ sở leo tới đỉnh tảng đá khổng lồ, Du Chu mới dám ngẩng đầu ngắm nghía xung quanh, phía cuối chân trời có mặt trời đỏ rực đương chậm rãi lặn xuống đáy biển, ráng mây ngút trời được ánh chiều tà nhuộm sắc thái sặc sỡ tráng lệ, tia sáng huy hoàng rọi khắp vị trí giáp biển khơi và không trung, chẳng thể nói rõ rốt cuộc là ánh chiều tà đẹp hơn, hay là sóng gợn dập dờn trên mặt biển đẹp hơn.
Cảnh mặt trời lặn dễ dàng khơi gợi sự sầu bi trong lòng người, song cảnh mặt trời lặn nơi xa bấy giờ tráng lệ xiết bao, đẹp đẽ xiết bao, đẹp đến nỗi khiến Du Chu nghĩ rằng không ai có tư cách cảm thấy tiếc nuối thay cho nó.
Trên thực tế mặt trời chưa từng vui buồn về việc hết mọc lại lặn, vui vẻ hay buồn bã, hài lòng hay ngậm ngùi, xưa nay đều là kẻ ngắm nó mà thôi.
Có rất nhiều chuyện trong cuộc đời đại khái cũng giống vậy, vốn dĩ chẳng phải là vấn đề gì to tát, chỉ vì bản thân không nỡ buông xuôi, chỉ vì bản thân không thể buông xuôi, mới sẽ cảm thấy đau khổ và chật vật.
Một khi nghĩ thông suốt rồi, thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Du Chu ngơ ngác ngắm cảnh mặt trời lặn trên biển, Thiệu Vinh cuối cùng cũng chụp được cảnh mà mình ấp ủ. Biển cả, chiều tà, người viễn vọng, không còn sự kết hợp nào hoàn mỹ hơn.
Thiệu Vinh xuất bức ảnh mình vừa chụp ra kiểm tra chốc lát, xác nhận đây chính là cảm giác mình muốn bèn gọi Du Chu: “Được rồi, xuống đây đi.”
Du Chu ngoảnh đầu lại, Thiệu Vinh đứng trong ánh dương, trên người dát vầng hào quang nhàn nhạt, nom cứ như người bước ra từ cõi mộng vậy. Cậu do dự cất giọng hỏi: “…Anh có thể đứng dưới đó đỡ được em không?”
Thiệu Vinh nhướng mày, cảm thấy việc Du Chu đề cập yêu cầu này thực sự rất mới mẻ.
Thiệu Vinh đáp ứng, song Du Chu cũng chẳng dám nhảy thẳng luôn, cậu dùng cả tay chân bò hơn phân nửa, mới được Thiệu Vinh bế xuống từ đằng sau.
Du Chu vững vàng đặt chân xuống mặt đất, hiếm hoi xoay người chủ động ôm chầm lấy Thiệu Vinh, nhỏ giọng nói: “…Cảm ơn anh. Em, em vui lắm.”
Hôm mà họ gặp nhau lần đầu là vào ngày sinh nhật của cậu, cậu buông thả để bản thân phát sinh quan hệ với Thiệu Vinh, tự ảo tưởng rằng cuối cùng cũng có người đón sinh nhật với mình.
Từ thuở bé cậu đã cực kì sợ cô đơn, cực kì sợ ở một mình, cậu luôn tự nhủ bản thân phải thật ngoan thật ngoan, nhất định phải thật ngoan, như vậy mới được người khác thương.
Mãi sau này cậu mới hiểu ra, rằng kẻ không được yêu thương vĩnh viễn sẽ không được yêu thương.
Thành phố này quá lớn cũng quá tịch mịch, dẫu cho đã ở đây rất nhiều năm cậu vẫn thấy nó xa lạ quá đỗi. Bởi lẽ đó dù biết rõ trong lòng Thiệu Vinh có người, cậu cũng chẳng hề từ chối mỗi lần Thiệu Vinh đột nhiên ghé thăm.
Hiện tại, rốt cuộc mọi thứ phải trở về quỹ đạo rồi.
Cậu không buồn tủi đâu, cậu thấy hạnh phúc lắm, hạnh phúc vì mình đã thông suốt thật nhiều điều, hạnh phúc vì chẳng mấy chốc Thiệu Vinh sẽ đạt được điều anh ấy hằng mong.
Cậu, cậu chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ thích thêm bất kì ai khác, nếu có thể chứng kiến Thiệu Vinh có một cái kết trọn vẹn với người thương, cậu cũng sẽ cảm thấy rất vui vẻ.