Hợp Cửu Tất Phân

Chương 16: .::



Dĩ nhiên Du Chu chưa biết gì, Du Chu rất hiếm khi lên mạng xã hội, bình thường cũng chỉ đọc sơ vài tin nhắn do bạn bè gửi tới thôi, mà những người bạn này đa phần đều không biết rốt cuộc cậu là ai. Du Chu cũng ít tán dóc trong nhóm nên cho người ta một hình tượng rất lạnh lùng, đâm ra bấy giờ mới được gọi là “Ngư Thần”.

Thiệu Vinh ngoắc Du Chu sang đây ngồi xuống, Du Chu ôm cún con ngồi ngay bên cạnh Thiệu Vinh. Thiệu Vinh phát video còn lưu trong di động lên màn hình tivi, cún con giơ chân víu lấy cánh tay Du Chu nhìn tivi, kì lạ phát hiện trên màn hình bỗng dưng có một Du Chu và Thiệu Vinh khác.

Du Chu sửng sốt, ngoảnh đầu hỏi Thiệu Vinh: “Ai quay vậy?”

“Tôi không biết.” Thiệu Vinh xáp qua hôn nhẹ vành tai Du Chu, “Tôi cũng là nhờ kẻ khác gửi cho mới xem được nó đấy, hôm nay nó bị tung lên khắp các trang mạng, mọi người đều khen chúng ta vừa ngọt ngào vừa xứng đôi. Thông tin trên mạng lan truyền nhanh lắm, nếu cậu bị người ta chặn hỏi cũng đừng hoảng sợ, cứ việc nói tên tôi ra, tôi sẽ lo liệu hết thảy.”

Du Chu thấp thỏm nhìn Thiệu Vinh: “Nhiều người xem nó lắm ư? Liệu anh có, anh có bị ảnh hưởng gì không?”

“Tôi cứ tưởng cậu sợ đồng nghiệp với học sinh trong trường phát hiện hơn chứ.” Thiệu Vinh nhướng mày cười mãi, “Thích tôi đến thế à, thích đến nỗi quên nghĩ cho mình luôn sao?”

“Em… em không quan trọng.” Du Chu đáp. Là do cậu tham lam chẳng chịu cự tuyệt Thiệu Vinh, là do cậu muốn phóng đãng một lần với Thiệu Vinh cho thỏa. Chính bản thân cậu bằng lòng làm vậy, cậu chẳng sợ bị kẻ khác xoi mói, chẳng sợ gánh vác hậu quả phóng đãng, cậu chỉ lo mình sẽ hại Thiệu Vinh. Ngay cả lần trước Thiệu Vinh giới thiệu cậu với Úc Ngôn cậu cũng rất sợ sệt, cậu sợ Thiệu Vinh sẽ bỏ lỡ người thương vì cậu.

Thiệu Vinh chưa từng thấy tên nhóc nào như Du Chu, rõ ràng nhát gan gần chết, còn dám mạnh mồm bảo “Em không quan trọng”. Đồ thỏ đế này còn chả sợ thì lẽ nào hắn lại sợ? Thiệu Vinh bèn trêu cậu: “Yên tâm đi, không ảnh hưởng tới tôi nổi đâu. Dù sao cậu vẫn chưa nghỉ việc, nếu tôi phá sản thì cậu nuôi tôi là được rồi.”

Còn chưa đến rằm tháng Giêng, Thiệu Vinh giữ Du Chu ở lại nhà mới như lẽ đương nhiên. Cả hai dính nhau suốt đêm dài, sáng hôm sau ai lo việc nấy. Chỗ này gần trường học, Du Chu thậm chí chẳng cần ngồi tàu điện ngầm nữa, cậu chỉ việc đi bộ tới trường thôi.

Vừa mới khai giảng, theo lí mà nói thì phòng y tế không hề bận rộn, nhưng khi Du Chu vừa đến nơi chưa lâu lại có học sinh xông vào.

Du Chu mắc chứng mù mặt ở mức độ nhẹ, tuy nhiên cậu vẫn nhận ra được tên nhóc đang cõng bạn học trên lưng ấy.

Vì tên nhóc này có một mái tóc vàng chóe cực kì ấn tượng.

Tóc vàng thả bạn học xuống, Du Chu tiếp tục ngạc nhiên, bởi cậu học trò được cõng đến hiển nhiên là kẻ choảng nhau với tóc vàng lúc trước, hình như là con trai của bố dượng tóc vàng – anh trai kế của nó. Tóc vàng nhìn Du Chu, nó cứng ngắc xổ lời ra khỏi mồm: “Thằng oắt này bị bệnh dạ dày với tuột huyết áp, thầy coi có trị nổi không?”

“Để tôi xem thử.” Du Chu dịch tới kiểm tra cho cậu học trò kia, đoạn hỏi tóc vàng cậu học trò kia có tiền sử dị ứng gì hay không.

Tóc vàng nóng nảy đáp: “Sao tôi biết được?” Nó suy ngẫm phút chốc, liến thoáng tuôn một tràng, “Không thể chạm vào phấn hoa, không thể chạm vào mèo, không thể uống sữa tươi, không thể ăn các loại hải sản, cơ thể nom có vẻ trâu bò khỏe khoắn nhưng thực chất yếu ớt kinh khủng, rác rưởi.”

Du Chu kinh ngạc nhìn nó, lại nghiêm túc hỏi vài vấn đề có liên quan. Giọng điệu tóc vàng nom hơi bực dọc, song đều trả lời hết toàn bộ. Du Chu nhớ lần trước mẹ tóc vàng vừa vào cửa đã cho nó ăn một bạt tai, không khỏi nghĩ rằng có đôi khi mâu thuẫn giữa lũ trẻ trở nên dữ dội, phần lớn đều xuất phát từ bố mẹ.

Chờ Du Chu kê xong đơn thuốc thì cậu học trò hôn mê cũng choàng tỉnh, sắc mặt nó nom hơi tái nhợt, mở mắt nhìn Du Chu, đoạn nhìn sang tóc vàng bên cạnh, cuối cùng nhắm mắt lại lần nữa, rặt vẻ không muốn trông thấy tóc vàng tẹo nào.

Tóc vàng tức tối bảo: “Cậu ta tỉnh rồi đấy, vậy giờ tôi đi được chưa? Nếu chẳng phải chủ nhiệm sai tôi đưa cậu ta tới, có chết tôi cũng đếch thèm cõng cậu ta đâu!”

Du Chu không giỏi giải quyết những việc này, chỉ đành đáp: “Em cứ về lớp trước đi, có việc gì tôi sẽ gọi điện cho phụ huynh sau.”

Tóc vàng khẽ liếc cậu học trò đương rủ mắt ngồi trên giường, thầm mắng một câu “Sao chưa bệnh chết quách đi”, kế đó bỏ đi chẳng màng ngoảnh đầu.

Trong phòng chỉ còn lại mỗi Du Chu và thiếu niên ngã ốm nọ. Thiếu niên ngoan ngoãn uống thuốc Du Chu đưa rồi ăn vài viên kẹo bổ sung thêm đường, nằm nghỉ ngơi trên giường phòng y tế dưới sự hướng dẫn của Du Chu.

Ánh nắng sà vào từ ô cửa sổ, chầm chậm mà leo lên trên giường, Du Chu phát hiện mặt trời sắp rọi đến chỗ thiếu niên bèn đứng dậy kéo kín rèm cửa sổ. Vừa ngoảnh đầu, Du Chu đã thấy thiếu niên tựa trước gối đầu mỉm cười với mình. Du Chu vội hỏi: “Đỡ hơn chút nào chưa?”

“Đỡ hơn nhiều rồi ạ.” Nụ cười của thiếu niên không thay đổi, cứ như thể kẻ đau đớn tới mê man ban nãy chẳng phải là mình vậy. Nó tựa ở nơi đó hỏi Du Chu, “Bác sĩ Du, lần đầu tiên thầy biết mình thích người cùng giới thì có cảm giác ra sao? Có sợ không?”

Du Chu ngớ ra, lúc Thiệu Vinh thông báo cho cậu hôm qua cậu đã chuẩn bị tâm lí sẵn rồi, chỉ là chẳng ngờ mới đấy mà đã có người ở ngoài đời hỏi cậu.

Du Chu nhìn nụ cười nhạt đơn thuần trên mặt thiếu niên, ngần ngừ phút chốc, bèn dời ghế sang ngồi bên mép giường. Cậu nghiêm túc nhìn thẳng vào đôi mắt của thiếu niên, đoạn trả lời rằng: “Sợ.”

Sao có thể không sợ cơ chứ, từ thuở bé những người xung quanh đều là chàng trai thích cô gái, cô gái thích chàng trai, chính mình lại khác hẳn so với mọi người, Du Chu bảo: “Bất kì ai cũng sẽ sợ hãi khi phát hiện bản thân lạc loài, nhưng chờ nghĩ thông suốt xong mọi chuyện sẽ ổn thôi. Thời khắc em có thể chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của mình, thì em có thể bước lên con đường mà mình muốn rồi. Nếu bây giờ vẫn chưa được, vậy cứ cố gắng nỗ lực hết mình, tôi tin nhất định sẽ có ngày em thành công.”

Thiếu niên nghiêng đầu nghe Du Chu nói, nụ cười dửng dưng trên mặt dần phai nhòa từng chút một. Đợi Du Chu dứt lời, nó bèn hỏi tiếp: “Thầy cũng không gặp đúng người ngay từ lần đầu tiên, phải chứ?”

Du Chu hơi khựng lại. Thấy thiếu niên bình tĩnh nhìn mình, nom giống hệt muốn tìm được đáp án và dũng khí trên người mình, vì thế yết hầu của Du Chu thoáng tắc nghẹn, cuối cùng chẳng nói dối: “Phải.”

Làm gì có ai may mắn đến mức gặp được đúng người ngay từ lần đầu tiên? Dẫu cho cả hai chưa từng làm điều gì sai, cả hai đều khao khát sánh bước bên nhau, thì cũng chưa chắc có thể nắm tay đi tới cuối con đường.

Tình yêu thuở thiếu thời bao giờ cũng vụng dại, bao giờ cũng ngắn ngủi, bao giờ cũng bất lực trước sự đấu tranh và bảo vệ hoài bão.

Thiếu niên khẽ đáp: “Cảm ơn thầy, vậy em sẽ không sợ nữa.”

Giờ tan học thiếu niên được người chở về, Du Chu xuống căng tin ăn cơm, cậu chẳng hề bắt gặp quá nhiều ánh mắt khác thường. Bởi tuy “Đôi chim cu lang thang” nổi rần rần trên mạng một hồi, nhưng không phải ai cũng sẽ chú ý đến nó, nhất là sau khi khai giảng các đồng nghiệp cực kì bận rộn, càng chả có thời gian đi hóng hớt một đề tài lôi cuốn xuất hiện chớp nhoáng trên weibo.

Cuộc sống của Du Chu vẫn thanh bình như xưa. Tới ngày rằm tháng Giêng, Du Chu trở về Thiệu gia chung với Thiệu Vinh.

Sắc mặt bố Thiệu nom còn tệ hơn trước kia, trái lại mẹ Thiệu cứ niềm nở trước sau như một, bà kéo cậu vào bếp nặn cực kì nhiều bánh trôi, còn nhét tiền xu vào một cái trong số đó, bà nói rằng nên tuân theo truyền thống, ai cắn trúng sẽ gặp điều may mắn.

Du Chu ngồi xuống ăn bánh trôi cùng Thiệu Vinh, thời điểm xơi cái thứ ba bỗng dưng cắn trúng thứ gì đó cứng ngắc. Cậu lấy bánh trôi ra quan sát, phát hiện bên trong xuất hiện đồng tiền xu tròn trịa.

Lông mày Thiệu Vinh khẽ nhướng: “Ơ hay, sao số cậu mạt rệp quá vậy, có nhiêu đó mà cũng đớp trúng hả. Biết gì không? Bề mặt tiền xu bẩn gớm lắm, đưa tới phòng thí nghiệm đảm bảo sẽ soi được mấy trăm loại vi khuẩn, cậu mau súc miệng lẹ lẹ đi.”

Du Chu: “…”

Du Chu đi rửa sạch tiền xu, cẩn thận cất giữ nó.

Sau khi xơi hết bánh trôi ở Thiệu gia, Thiệu Vinh bèn chở Du Chu về nhà. Mấy hôm nay Thiệu Vinh bận rộn nên không nhàn rỗi ghé thăm Du Chu. Ánh trăng vào dịp hội rằm tháng Giêng rất sáng, Du Chu ngồi lên xe Thiệu Vinh, nhìn Thiệu Vinh thắt dây an toàn xong xuôi mới dè dặt cất tiếng: “Thiệu, Thiệu Vinh.”

Thiệu Vinh quay sang nhìn cậu.

Du Chu nói: “Chúng ta đã hẹn qua rằm tháng Giêng sẽ ——”

Thiệu Vinh ngắt lời cậu: “Chia tay ư?” Hắn cầm vô-lăng, ngón tay khẽ gõ lên đó, giọng điệu đượm ý cười trào phúng, “Tôi đã đồng ý chưa?”

Du Chu ngơ ngác.

Thiệu Vinh vừa thấy cậu như vậy lại sôi máu, hắn cười khẩy bảo: “Đang yên đang lành mà chia tay làm thá gì?” Hắn ngoảnh sang nhìn Du Chu, sự sắc bén trong ánh mắt rõ mồn một, “Đừng nói với tôi cậu khoái thằng khác rồi đấy nhé. Tôi từng cảnh cáo cậu, nếu cậu dám cắm sừng tôi, tôi sẽ đánh gãy chân tên khốn đó trước rồi tính sổ với cậu sau! Cậu có quyền nói chia tay ư? Cậu nghĩ mình là ai mà dám đá tôi?”

Du Chu á khẩu nghẹn lời.

Quả nhiên… quả nhiên cậu không nên cướp lời trước.

Thiệu Vinh thấy Du Chu chẳng dám nói nữa, bèn lái xe rời khỏi Thiệu gia chạy về phía nội thành.

Trở lại nhà, cún con Béo Ú cào cửa sủa ăng ẳng, Du Chu sợ nó đói lả người, vội vàng đi lấy cơm chó đút nó ăn.

Béo Ú vẫy đuôi cặm cụi ăn chốc lát, thấy Du Chu vẫn còn ngồi xổm bên cạnh nhìn nó, nó lại rên ư ử dụi chiếc đầu mềm mại vào ống quần Du Chu, kế đó lăn trên sàn nhà một vòng, lộ ra cái bụng ăn no tròn vo cho Du Chu vuốt ve nó, trông vừa thoả mãn vừa sung sướng.

“Đúng là gâu đần.” Tiếng chê cười của Thiệu Vinh truyền tới từ đỉnh đầu Du Chu. Du Chu ngẩng lên, chỉ thấy Thiệu Vinh khoanh tay tựa ở đằng ấy ngắm cậu và Béo Ú.

Béo Ú lúc lắc thân hình nhỏ xíu, vẫy đuôi liên tục với Thiệu Vinh.

Thiệu Vinh dỗ Béo Ú đi ngủ rồi xách Du Chu về phòng. Thiệu Vinh đè Du Chu trên giường hôn kín toàn bộ cơ thể cậu, cuối cùng khẽ cắn lên nhũ hoa của Du Chu, nói với Du Chu rằng: “Những chỗ tôi từng hôn đều là của tôi, cậu đừng hòng đưa nó cho kẻ khác.”

Du Chu nép vào lòng Thiệu Vinh dần dà thiếp đi.

Sáng hôm sau Du Chu tỉnh giấc, đúng lúc Thiệu Vinh đương đứng trong ánh nắng thắt cà vạt.

Du Chu lén lút ngắm nghía cả buổi, khuôn mặt Thiệu Vinh bất chợt phóng to ngay trước mắt cậu, bờ môi cậu bị hôn một cái rõ kêu.

Thiệu Vinh nhướng mày hỏi: “Cậu định nhìn trộm bao lâu nữa?”

Hai má Du Chu đỏ lựng bỏ chạy trối chết, trốn vào phòng vệ sinh chả dám ra ngoài.

Thiệu Vinh nhìn cửa phòng vệ sinh bị đóng chặt bèn cười khoái trá. Thiệu Vinh có việc cần xử lí, chẳng đợi Du Chu nấu bữa sáng xong đã ra ngoài rồi.

Du Chu nấu riêng phần cho mình và Béo Ú, một người một cún ăn xong cũng chưa vội ra ngoài ngay, mà là lấy di động tìm anh bạn làm nhà phê bình ẩm thực nọ:【…Liệu anh có thể tiết lộ cho tôi biết, trước kia Thiệu Vinh chia tay với người khác là vì những lí do gì không?】

Anh bạn này lần trước năn nỉ Du Chu xóa lịch sử trò chuyện xong thì lặn mất tăm, thấy Du Chu hiếm khi chủ động bắt chuyện với anh ta, anh ta mới sống dậy một lần nữa:【!!!!!! Ngư Thần ới rốt cuộc cậu cũng quyết tâm tóm chặt thằng đần Thiệu Vinh rồi hả? Chuẩn cơm mẹ nấu luôn, cậu lo xích nó lẹ lẹ đi, đừng thả nó xổng chuồng đi gieo tai họa nữa!】

Du Chu:【…】

Bên kia nhổ nước bọt khinh bỉ liên tục:【Thằng đần này hồi xưa bị mù á, mấy đối tượng nó quen toàn đếch ra gì, không mắc bệnh công chúa yếu ớt chua ngoa thích quản tây quản đông rồi đòi nó show ân ái trong Khoảnh khắc[1] mỗi ngày, thì cũng là mê tiền của nó xem nó như đồ ngu đòi nhà đòi xe vòi vĩnh đủ thứ trên trời dưới đất thôi, mà Thiệu Vinh lại là người nhẫn nại tới mức ấy sao? Dĩ nhiên ai phiền phức đều bị đá ngay tắp lự. Nhưng cậu yên chí nhá, cậu chả có mấy tật xấu này đâu, đảm bảo Thiệu Vinh sẽ không chia tay với cậu. Ê ê đọc xong thì nhớ xóa sạch đi đó, đừng để nó đọc được những lời này, nếu không nó sẽ giết chết tôi mất.】

[1] Khoảnh khắc (Wechat Moments) tương tự như Newfeeds của Facebook nhưng được tối ưu hóa hơn và tiện lợi hơn. Đặc biệt, ngoài khác biệt về giao diện thì những bình luận trên Wechat chỉ có thể xem được khi có bạn bè chung, trái ngược so với Facebook í.

Du Chu đọc hết tin nhắn của đối phương thật cẩn thận, trả lời một câu【Ừa.】bèn nghe lời xóa hết đoạn đối thoại, ra ngoài đi làm.

Hết chương 16