Hợp Đồng Bao Dưỡng: Ôm Đùi Tổng Tài Đi Lên

Chương 20: An Dụ Vân Chủ Động (H)



Ăn tối xong, An Dụ Vân lấy cớ giúp dì Lan dọn dẹp, Lãnh Dật Hiên cũng không nói gì nhiều, lên lầu đi tắm. An Dụ Vân thấy hắn đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm một phen, dì Lan bên cạnh cũng hoàn toàn chưa thoát khỏi ngờ vực.

“Con và Lãnh thiếu là mối quan hệ gì vậy?”

“Ơ… có gì đâu ạ, bọn con là mối quan hệ lợi ích thôi.”

“Lần đầu dì thấy Lãnh thiếu cười như vậy đó, lại cực kì dịu dàng với con nữa.”

“Dì nghĩ nhiều rồi. Con và anh ấy không có thể được đâu.”

“Cũng tiếc thật, dì thấy con và Lãnh thiếu rất hợp…”

An Dụ Vân nhún vai, nghĩ ngợi không biết là hợp chỗ nào nữa? Ngồi cạnh Lãnh Dật Hiên cô ngại ngùng muốn chết, chỉ muốn nhanh chóng ăn cho xong bữa thôi. Thú thật đến bây giờ cô còn chưa được ăn no nữa. Suốt cả bữa ăn hắn cứ nhìn cô chằm chằm, đến thèm ăn cũng không tài nào ăn nổi. Chịu thôi, ăn nhờ ở đậu nhà người ta, đâu thể nào tự do như ở nhà mình.

An Dụ Vân về phòng, vừa vào cửa đã bị Lãnh Dật Hiên chui đâu ra doạ cho hồn bay phách lạc.

“Này… Anh ở trong phòng tôi làm cái gì?”

Lãnh Dật Hiên vừa tắm xong, lại đang mặc áo choàng tắm, cả người chưa khô hẳn, ôm lấy An Dụ Vân làm người cô cũng bị ướt theo. Hắn thích thú nhìn cô giẫy dụa trong vòng tay mình, tiện thể ôm lấy cô cảm nhận mùi hương thơm ngát trên người cô.

“Lâu như vậy mới về phòng, em biết tôi đợi em lâu lắm không hửm?”

“Anh đợi làm cái gì? Lại còn ngang nhiên vào phòng tôi nữa. Lãnh Dật Hiên, anh… ưm…”

Chưa kịp nói xong hết câu đã bị Lãnh Dật Hiên dùng miệng bịt kín lại, đem nửa câu cuối toàn bộ nuốt vào trong bụng. An Dụ Vân chống tay lên ngực hắn ra sức vùng vẫy, cuối cùng vì sự tấn công cuồng dã của Lãnh Dật Hiên mà chính cô còn bị cuốn vào nụ hôn sâu của hắn.

Lãnh Dật Hiên xoay người đặt lưng cô tựa vào cánh cửa phòng, lưỡi vẫn tàng ác xâm chiếm từng tấc từng tấc trong khoang miệng nhỏ của cô. Bàn tay hắn không an phận, cách một lớp váy lụa mỏng xoa nắn eo cô. An Dụ Vân cảm thấy nguy hiểm đang dần cận kề, phút chót không biết lấy sức lực từ đâu ra đẩy Lãnh Dật Hiên ra ngoài rồi vùng chạy thoát.

“Anh làm cái gì vậy hả?”

“Em còn không biết sao?”

“Tên khốn kiếp nhà anh, sao lúc nào cũng chiếm tiện nghi của người khác được.”

“Tôi chỉ chiếm của em thôi.”

“Vô sỉ!!!”

“An Dụ Vân, em tính sao đây, hợp đồng em cũng đã kí, bây giờ định lật lọng với tôi hửm?”

“Anh…”

An Dụ Vân tức đến không nói nên lời, bây giờ cô mới hiểu ra được hợp đồng đó không phải Lãnh Dật Hiên chịu thua lỗ gì. Hắn vô sỉ, mặt dày, cầm thú như vậy nào để mình thua lỗ được, An Dụ Vân không phải là đối thủ của hắn, ấy vậy mà hôm trước cô còn ngây ngô sợ hắn thua lỗ, sợ mình chiếm được quá nhiều lợi.

Lãnh Dật Hiên nhìn An Dụ Vân đang ngồi trên giường, ánh mắt nhìn viên đạn nhìn hắn mà không khỏi bật cười. Cô nhóc này chắc trong thâm tâm đang đem tổ tông nhà hắn ra mắng rồi. Nhìn con nhím nhỏ xù lông, Lãnh Dật Hiên tươi cười tiến đến nằm xuống giường, tiện tay ôm lấy An Dụ Vân nằm xuống.

“Nào, là tôi ức hiếp em, tôi xin lỗi.”

An Dụ Vân không nói gì, chỉ trực tiếp cúi đầu xuống hôn hắn, nụ hôn nhẹ nhàng, có phần trúc trắc khiến Lãnh Dật Hiên có chút ngỡ ngàng. Cô suy nghĩ thông suốt rồi, đã đâm lao thì phải theo lao thôi, chính cô là người đặt bút kí hợp đồng, bây giờ cũng chính cô mà định lên tiếng phàn nàn hợp đồng thì Lãnh Dật Hiên có thể cho cô mất trắng mất.

Lãnh Dật Hiên khá bất ngờ về sự chủ động của An Dụ Vân, hắn thích thú ôm lấy cả người cô mà hôn say đắm, bàn tay cũng hư hỏng đặt xuống dưới eo cô. Nhưng An Dụ Vân hoàn toàn không phải đối thủ của hắn, Lãnh Dật Hiên nhất quyết xoay người đè cô xuống giường, mạnh bạo chiếm lấy môi cô, bàn tay mạnh dạn hơn luồn vào váy cô, cuốn lên nắm lấy một bên đầy đặn trước ngực không ngừng xoa nắn. An Dụ Vân thuận theo hắn, mặc hắn càn rỡ thân thể mình, chỉ nhỏ giọng cầu xin hắn nhẹ nhàng một chút.

Nhìn An Dụ Vân đang nằm dưới thân, váy ngủ xộc xệch, quai váy bị tuột xuống giữa cánh tay, hai ngọn núi cao tròn trịa trước ngực cũng vì tác động của hắn mà lộ cả ra ngoài đầy kích thích. An Dụ Vân nhìn hắn, ánh mắt đầy mơ hồ, nhuốm một tầng sương kích tình, cô không thể phủ nhận được Lãnh Dật Hiên rất biết cưng chiều phụ nữ, từng cái động chạm của hắn khiến cô không khỏi run người vì khoái cảm.

Lãnh Dật Hiên nhìn An Dụ Vân, như một nữ thần nằm đó mời hắn đến chiếm đoạt, mà An Dụ Vân cũng như chìm đắm trong Lãnh Dật Hiên, nhìn hắn hiên ngang ở đấy như một vị thần La Mã cổ đại. An Dụ Vân chủ động tuột cả hai dây váy xuống cầu vai, ánh mắt nhìn hắn phong tình vạn chủng, Lãnh Dật Hiên nương theo ánh mắt ấy giúp cô cởi váy ngủ ra khỏi thân, cả quá trình không rời mắt khỏi An Dụ Vân.

Cô vòng hai cánh tay lên ôm lấy cổ Lãnh Dật Hiên, không kiêng dè gì nhìn thẳng vào mắt hắn. Lãnh Dật Hiên nhìn An Dụ Vân hôm nay bạo dạn, trong cơ thể mãnh huyết sôi trào. Ngày thường An Dụ Vân là một bộ dáng ôn nhu, trên giường cũng như con thỏ con để hắn tuỳ tiện ăn thịt, hôm nay cô chủ động mời gọi hắn, thoắt cái biến thành con hồ ly xinh đẹp động lòng người. Hắn chưa từng cưỡng lại được cô, lần này cũng không, An Dụ Vân xinh đẹp như vậy, làm hắn trầm mê đến không muốn thoát ra.

“Em muốn sao?”

“Muốn hầu hạ anh.”

An Dụ Vân sao không thấy được dục vọng giữa hai chân Lãnh Dật Hiên đã sống dậy từ lâu, cách một lớp áo choàng tắm, không kiêng dè gì mà dựng lên như một cái lều. Lãnh Dật Hiên không động, tuỳ ý để An Dụ Vân muốn làm gì thì làm. Cô vẫn nhìn hắn, bàn tay mềm mại dò xuống phần hạ bộ khẽ chạm vào con mãnh thú của hắn. Thật lớn! Thật nóng! Cô sợ sệt vội rút tay lại thì liền bị tay của Lãnh Dật Hiên bắt lấy, đặt trở lại lên đó, không cho rút về. An Dụ Vân đánh bạo nắm lấy nó, dần nhìn thấy ánh mắt Lãnh Dật Hiên nhìn cô trở nên đen đặc màu dục vọng.

“Em học ai thế hửm?”

“Không có.”

“Em cứ thế này thì thà bức chết tôi.”

“Nói vậy là anh thà chết chứ không đụng vào tôi sao?”

“Sao có thể. Có chết cũng phải ăn được em.”

Lãnh Dật Hiên không nhịn được nữa, An Dụ Vân hôm nay thật lớn lối, như một sợi lông vũ kiêu kì tuỳ tiện chọc cho hắn ngứa ngáy cả lên. Hắn hạ nụ hôn xuống dưới cần cổ trắng ngần của cô, bàn tay ra sức nắm lấy một con thỏ trắng trước ngực, điên cuồng xoa nắn. An Dụ Vân ngửa cổ lên nghênh đón hắn, hai tay đặt lên vai hắn, để hắn tuỳ tiện muốn làm gì thì làm.

Lãnh Dật Hiên cởi bỏ áo choàng tắm, cả thân thể không một mảnh vải che thân hiện rõ mồn một trước mắt An Dụ Vân, hắn thực sự rất đẹp, cả cơ thể săn chắc, từng múi cơ hiện rõ ràng, cả đường nhân ngư dưới bụng cũng quyến rũ mê người. Mà An Dụ Vân lúc này cũng bị hắn thoát y đến sạch sẽ, cả thân thể trắng hồng xinh đẹp như đang mời gọi hắn đến. Lãnh Dật Hiên càng nhìn An Dụ Vân càng mê đắm, mái tóc nâu dài xoã tung trên gối, khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều, thân thể chỗ lồi chỗ lõm cực kì hút mắt, cả đôi chân dài thẳng tắp đang khép lại, tất thảy đều làm cho hắn miệng đắng lưỡi khô.

Lãnh Dật Hiên tách mở hai chân cô ra, đặt hạ bộ trướng to ở miệng huyệt nhỏ, An Dụ Vân vặn vẹo thân thể, quyến rũ phong tình. Lãnh Dật Hiên đem toàn bộ nhấn vào trong cơ thể cô, nhìn An Dụ Vân hét lên một tiếng, hắn cũng thoả mãn. An Dụ Vân bị làn sóng kích tình mà Lãnh Dật Hiên mang lại đánh phủ, hoàn toàn bị thu phục dưới cơ thể hắn. Cô nằm trên giường, nhìn Lãnh Dật Hiên luận động điên cuồng, cả người như được nhấc lên trên mây. Không biết trải qua bao lâu nữa, khi tất cả mọi thứ trở về yên ắng, An Dụ Vân mới biết mình vừa trải qua một lần hoan ái thật dài.