*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Lục tổng…” Vẻ mặt Mục Đông hốt hoảng, vô thức kêu Lục Nghiễn Chi một tiếng. Lục Nghiễn Chi chỉ cảm thấy hô hấp mình hơi nghẹn lại chút ít, lập tức mạnh mẽ cọ lên khí cụ còn chưa nhuyễn xuống của cậu mấy lần, sau đó hổn hển bắn ra.
—
Sau cao trào cả hai đều chẳng nói gì một lúc lâu, Lục Nghiễn Chi không đứng lên khỏi người đối phương ngay mà Mục Đông cũng không buông lỏng bàn tay đang níu chặt bả vai hắn.
Loại cảm giác chậm rãi hạ nhiệt một cách bình tĩnh sau khi tiết dục rất dễ dàng khiến người ta sinh ra ảo giác dịu dàng, Lục Nghiễn Chi vốn luôn keo kiệt tình cảm với bạn giường lại càng có thêm chút tín hiệu thân mật mập mờ.
Chuyện quen thuộc nhất hắn thường làm mọi khi, chính là giây trước bắn vào hậu huyệt bạn tình giây sau rút khỏi cơ thể đối phương, không chờ người ta hồi phục lại đã tỉnh táo vứt cho một chỗ tốt gì đó.
Có đôi khi là hàng hiệu xa xỉ đối phương không dám mơ tới, có đôi khi lại là kịch bản hoặc nhân vật có giá trị.
Nói chung hoàn toàn căn cứ vào đánh giá về biểu hiện người người đó, sau đấy mới trả cho đối phương như thù lao giao dịch công bằng.
Cách làm lạnh lùng không nể mặt mũi này thường có thể khiến cho bạn tình của hắn ý thức được rõ ràng, mình chỉ là tình nhân hắn bao dưỡng mà thôi. Có người chính là muốn loại quan hệ này nên vui như mở cờ. Cũng có người lại ôm ấp ảo tưởng với hắn, cuối cùng vì hành động này mà dễ dàng bị tổn thương mạnh mẽ.
Lục Nghiễn Chi từng thấy có người ngồi tại chỗ ôm chăn khóc lên, cho nên hắn biết lực sát thương của cách làm này lớn đến đâu.
Có điều hắn cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, từ trước tới giờ chẳng hề nghĩ tới việc thay đổi.
Song lần này khi hắn cảm nhận được hơi thở vẫn còn nóng bỏng cùng với tiếng hít thở nặng nề của Mục Đông, lại không có cách nào gỡ tay đối phương trên người mình xuống, cũng không thốt nổi ra khỏi miệng phần ‘thù lao’ đối phương đáng nhận được.
Lúc này hắn mới phát giác ra, vị trí của Mục Đông trong lòng mình dường như có hơi vượt quá giới hạn.
Cảm giác này… thực sự là mới mẻ… lâu rồi không gặp.
Nhưng mà cũng không sao, hắn có thể tiếp thu điểm khác biệt nho nhỏ này trong lòng mình. Một tháng Lục Nghiễn Chi đổi bạn tình một lần chỉ là vì xoi mói, chứ không phải vì có chứng cưỡng ép. Nếu như ai đó có thể ở bên cạnh hắn lâu hơn một chút thì hắn cũng rất vui lòng.
Xuất phát từ suy nghĩ này nên Lục Nghiễn Chi có chút ích kỷ không đánh muốn thức Mục Đông dậy. Trên thực tế, cách đây không lâu quả thực hắn đã phát hiện đối phương khá thân thiết với mình.
Thậm chí so với hắn, Mục Đông sa vào càng sâu hơn. Căn bản hắn không thể gọi là sa vào, chỉ có thể nói là có hứng thú với đối phương nhiều hơn lâu hơn một chút. Nhưng vậy mà Mục Đông lại lộ ra bộ dạng không kiềm chế được. So với sự bình tĩnh lúc ký hợp đồng ngày trước, cậu bây giờ đã dễ dàng bị hắn ảnh hưởng dẫn dắt, thậm chí còn muốn làm hắn vui lòng trong vô thức
Đối với việc này Lục Nghiễn Chi không thể nói là vui như mở cờ, thế nhưng cũng chẳng muốn ngăn cản hay từ chối.
Thậm chí hắn còn dung túng đối phương mà không tự ý thức được.
“Nhìn một cái xem, hai người chúng ta bây giờ bẩn đến mức không thể gặp ai.”
Sau khi bình tĩnh lại từ cơn kích tình, Lục Nghiễn Chi tràn đầy hứng thú muốn trêu đùa người dưới thân một chút. Hắn vừa nói vừa chèn tay vào nơi gần như dính chặt nhau của cả hai, sờ soạng lung tung một lần. Sau đó hắn đưa bàn tay dính đầy dịch thể đến trước mặt Mục Đông, tinh dịch sền sệt trượt xuống thuận theo ngón tay với khớp xương rõ ràng, nhỏ giọt lên lồng ngực phập phồng không ngừng của cậu, khiến cho cả người cậu run lên một trận.
“Cậu đoán xem đây là cậu bắn, hay là tôi bắn?”
Biểu tình Mục Đông cứng đờ, tầm mắt vốn sót lại trên người hắn dường như bị thiêu đốt, lập tức né tránh. Bàn tay đang níu trên vai hắn cũng run lên, có vẻ muốn thả lỏng ra.
Vừa hay Lục Nghiễn Chi muốn đứng dậy, thế là thuận theo động tác đối phương ngồi thẳng người lên. Ánh mắt Mục Đông không khống chế được lia dọc theo vạt áo nhăn nhúm của hắn, rơi vào hạ thể đã nhuyễn xuống nhưng bị tinh dịch làm cho rối tinh rối mù kia.
Thực ra hạ thân Mục Đông gần như vừa ẩm ướt vừa rối loạn y chang hắn, Lục Nghiễn Chi cũng không ngại ánh mắt cậu, chỉ điểm nhẹ ngón tay dính tinh dịch lên môi đối phương một cái.
“Tôi đoán là tinh dịch của cả hai ta trộn chung một chỗ.”
Gương mặt Mục Đông lập tức đỏ lên, đôi môi bị chạm vào hơi run rẩy, đến tinh dịch dính vào bên mép cũng không nhớ phải lau đi.
Lục Nghiễn Chi nhìn bộ dạng này của đối phương khẽ cười thành tiếng. Hắn đạp hết quần áo và đồ lót chất đống dưới chân mình sang một bên, sau đó hất giày, trực tiếp đi chân đất mở cửa buồng thử quần áo bước ra ngoài.
Lúc cửa mở ra Mục Đông liền rụt người lại theo bản năng, sau đó lập tức nhớ rằng cửa phòng quần áo cũng đã bị khóa lại. Cậu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, rồi lại nhanh chóng nhận ra một vấn đề.
Cho dù là cậu hay là Lục Nghiễn Chi thì bây giờ đều cần phải dọn dẹp lại một chút cho tốt. Thế nhưng trong phòng quần áo này đừng nói là nước, đến giấy vệ sinh cũng không có, bọn họ cũng đâu thể nào lấy quần áo lau tinh dịch trên người.
Chẳng lẽ phải gọi điện cho tiếp tân đằng trước, bảo người ta đưa chậu nước và hai cái khăn bông vào đây sao?
Mục Đông lập tức bị tưởng tượng này của mình dọa sợ, nhưng cậu thấy khi Lục Nghiễn Chi bước ra ngoài phòng quần áo dường như chẳng hề có chút lo lắng nên có nào. Sau đó thân ảnh đối phương biến mất khỏi tầm mắt cậu chốc lát, đến khi cậu có hơi bất an muốn đứng dậy ra ngoài xem thì nghe thấy giọng hắn truyền tới từ khoảng cách không xa. Nguồn : we btruy en onlin ez.com “Đi ra.”
Mục Đông lập tức nhặt áo sơ mi trên đất phủ đại lên người, sau đó ra khỏi phòng thử đồ. Cậu nhìn thấy Lục Nghiễn Chi đang đứng trước một tủ treo quần áo, vừa nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu nhìn lại, sau đó vươn tay về phía cậu.
“Đến đây, cho cậu mở mang kiến thức một chút, xem cái gì gọi là trình độ tự tu dưỡng của ngựa giống.”
“…” Nhất thời Mục Đông không thể tiêu hóa nổi nghĩa của cụm từ này. Cậu liếc nhìn tủ quần áo trước mặt một lần theo bản năng, nhưng chẳng nhìn ra chỗ nào không đúng.
Tủ quần áo trước mặt giống y như những chiếc tủ khác trong căn phòng này, đều là tủ âm tường nối liền với nhau, hòa vào một thể với bức tường xung quanh. Mười mấy chiếc tủ không chỉ đồng nhất về kích thước mà ngay cả hoa văn trên cửa cũng y chang, không nhìn ra có điểm nào khác biệt.
Tủ âm tường
Mục Đông hơi không hiểu, mà ngay lúc này Lục Nghiễn Chi lại đưa tay kéo cánh cửa tủ trước mặt ra.
Chỉ thấy bố cục quần áo trong tủ hơi kỳ lạ, trên vách có cố định một loạt giá kim loại, trên giá mã số 1 chất đầy khăn tắm được gấp chỉnh tề. Ngoài ra trong tủ không hề còn thứ gì khác, thoạt nhìn có chút trống rỗng.
Biểu tình trên mặt Lục Nghiễn Chi chẳng hề thay đổi, dường như không bất ngờ tí nào. Hắn chỉ ngẩng đầu liếc mắt nhìn độ cao tủ quần áo, sau khi xác định tủ đủ cao để không làm hắn sứt mẻ gì, dưới ánh mắt kinh ngạc của Mục Đông, Lục Nghiễn Chi cất bước tiến vào bên trong tủ.
Tủ quần áo này không rộng lắm, hắn bước hai bước đã tới vách, sau đó vươn tay sờ sờ khắp nơi bên trong vách tủ, nhanh chóng tìm được một chiếc rãnh ở gần mối nối. Lục Nghiễn Chi hạ lông mày hừ cười một tiếng, dùng ngón tay ấn vào chiếc rãnh đó nhẹ nhàng đẩy vào trong.
Theo tiếng vang trầm muộn của trục chuyển động, vách tủ trước mắt Lục Nghiễn Chi tách ra như một cánh cổng kéo, dễ dàng bị hắn mở toang.
Còn Mục Đông trong nháy mắt liền giật mình vì cảnh tượng trước mặt.