*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Thiếu gia, chỗ Đàn thiếu gia bên này có tiến triển. Trạng thái thân thể của ngài ấy ổn định, có điều sóng não bỗng nhiên xuất hiện biến hóa kịch liệt. Bác sĩ nói đây là dấu hiệu tỉnh lại, có thể sẽ mở mắt ngay thôi. Phu nhân và Tam lão gia đã đến, lão gia và Nhị lão gia đang trên đường tới bệnh viện.”
—
Nhất thời Lục Nghiễn Chi còn tưởng mình t*ng trùng thượng não gây ra ảo giác, hắn nín thở tỉnh táo vài giây, đợi đến khi Phương Hàm bên đầu kia hỏi rằng hắn có muốn đến bệnh viên ngay bây giờ không, hắn mới hơi run lên một chút tỉnh táo lại.
Một tâm trạng phức tạp mà mãnh liệt phút chốc nổ tung trong lòng hắn, thậm chí còn khiến ngực hắn sưng lên đau đớn. Hắn thở hổn hển mấy hơi, sau đó há miệng nhưng không thể phát ra âm thanh nào.
Cổ họng của hắn cũng cứng ngắc.
“Lục tổng?” Lúc này Mục Đông đã phát hiện ra hắn có chút sai sai, cậu chống sopha ngồi dậy rồi thoáng nhấc tay, do dự kéo nhẹ cà vạt lỏng lẻo xiêu vẹo của hắn.
Cổ Lục Nghiễn Chi bị níu xuống dưới một chút, lúc này rốt cuộc nhữngcảm giác nghẹn ngào trong tim hắn cũng rõ ràng hơn phân nửa, trong đó vui mừng và kinh ngạc là rõ ràng nhất, khiến cho hắn xem nhẹ hết tất cả những trạng thái vi diệu khác. Hắn nhanh chóng đáp lại một câu “Lập tức tới ngay” với Phương Hàm, một giây sau đã thấy cơ thể chàng trai trước mắt cứng đờ ra, cúi đầu thả lỏng tay.
Mục Đông cũng thở hổn hển vì tình dục, cần cổ trần trụi hiện ra lớp màn đỏ mập mờ. Vì câu trả lời của Lục Nghiễn Chi mà cậu thoáng lui hạ thân về phía sau theo bản năng, co đôi chân trần truồng lại thật chặt như muốn che giấu thứ gì đó, ôm lấy đầu gối chặn khí cụ cương cứng lại.
Lục Nghiễn Chi chỉ cảm thấy trái tim mới ổn định lại của mình bị cào một phát, không nhẹ không nặng, vừa đủ đau.
“Ngoan, đừng tức giận.” Dục vọng của hắn dần dần nhạt đi vì tin nóng mới nhận được. Lục Nghiễn Chi cọ cọ bàn tay vào gương mặt hơi nóng lên của đối phương, sau đó mạnh mẽ nắm lấy cằm cậu, bắt cậu ngẩng đầu nhìn về phía mình.
“Xin lỗi, lần này là tôi không tốt. Nhưng mà đừng có nhìn tôi bằng loại biểu tình thất vọng thế này, cố ý muốn tôi đau lòng sao?” Lục Nghiễn Chi vừa nói vừa kề sát lại hôn lên trán Mục Đông, vì mẫn cảm nên đối phương có chút chống cự hắn tới gần. Rõ ràng hắn muốn nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng cũng không nỡ bỏ cậu lại.
“Được rồi, tôi phải đi thật đó. Cậu cũng biết việc anh tôi nằm viện mà, bác sĩ nói anh ấy có thể sẽ tỉnh ngay, tôi nhất định phải tới đó.”
Mục Đông nghe vậy lập tức ngẩn ra. Cậu không biết nên miêu tả thế nào, nhưng lại có cảm giác thân thể căng thẳng của mình thoáng thả lỏng hơn một chút. Có lẽ vì đây là lần đầu tiên nghe được lời xin lỗi của đối phương, cũng có lẽ là đối mặt với nguyên nhân không thể phản kháng này, bây giờ cậu đã cảm thấy dễ chịu hơn rồi.
Ngay cái lúc nghe hắn nói muốn rời đi ngay, Mục Đông gần như không nhịn được mà nghĩ là mình đã không còn sức hút đối với hắn.
Cậu vẫn còn nhớ anh trai của Lục Nghiễn Chi nằm viện vì lý do gì, tuy rằng hắn chưa từng kể tỉ mỉ, nhưng trong công ty đã sớm lan truyền đến mức mọi người đều biết. Mục Đông cũng hiểu rõ Lục Nghiễn Chi để ý đến anh trai mình nhiều thế nào, cho nên cậu liền tự giác bắt đầu sửa sang lại quần áo của bản thân, không muốn khiến đối phương tốn thêm thời gian trên người mình nữa.
“Không sao… Bây giờ tôi sẽ bắt đầu thu dọn.”
“Cậu thu dọn cái gì? Thành thật ở lại đi.” Lúc nói chuyện Lục Nghiễn Chi đã sửa sang xong áo sơ mi xộc xệch của mình, đang thắt cà vạt lại ngay ngắn. Hắn hít một hơi miễn cưỡng nhét dương v*t còn chưa nhuyễn xuống vào quần, sau đó vừa thở ra vừa cau mài gài thắt lưng.
Quả nhiên là tình dục bị kìm nén không được giải quyết, cảm thấy nóng nảy ghê.
Lục Nghiễn Chi liếm môi một cái, không khống chế được quét mắt qua bắp đùi và hạ thể trần trụi của Mục Đông mấy lần. Cuối cùng hắn mới ép buộc bản thân dời mắt đi, ra phòng khách mở cửa vào nhà bếp rửa mặt bằng nước lạnh.
Đến lúc mặt hắn ướt nhẹp, miễn cưỡng kiềm chế được tình dục xuống thì lại phát hiện Mục Đông đã mặc xong áo vào, đang khom lưng tìm đồ trên ghế sopha, tìm quần lót bị vứt ra xa của cậu.
“Đừng lượm, không phải bảo cậu không cần gấp gáp thu dọn sao.” Lục Nghiễn Chi tùy ý lấy tay lau nước trên mặt, sau đó bước về phía ghế sopha cúi người nâng mặt đối phương lên hôn một cái.
“Tôi không kịp đưa cậu về nhà, xung quanh đây cũng không có trạm xe buýt, gọi xe càng không tới, cho nên cứ ở lại đây đi, vào phòng tôi ngủ, hửm?”
Lúc nói câu này rõ ràng Lục Nghiễn Chi không phải đang dùng giọng điệu thương lượng. Hắn nói xong liền đứng dậy định đi ra gara bằng cửa sau, thế nhưng vừa ngồi thẳng lên đã bị Mục Đông bắt lấy tay.
“Chờ đã, Lục tổng chờ một chút… Ngài…”
“Ngoan, đừng quậy, tôi không có thời gian.” Lục Nghiễn Chi cố ý dỗ đối phương một câu, chặn ngược những lời cự tuyệt của cậu lại, nâng tay mình lên chạm môi vào ngón tay Mục Đông đang nắm lấy cổ tay hắn. Chờ đến khi cậu vội vã rụt tay về như hết hồn, hắn mới nhẹ nhàng đưa tay xoa tóc cậu.
“Phòng tôi là phòng ngủ chính trên tầng hai, tìm không được thì cứ đẩy cửa mỗi phòng ra nhìn một chút. Trong phòng có buồng tắm, trong tủ cũng có áo tắm và đồ rửa mặt, những thứ khác cứ dùng của tôi.”
Nói xong không chờ đối phương mở miệng hắn đã cất bước đi về phía cửa sau, đồng thời còn không quay đầu lại mà ném ra câu tiếp theo, dễ dàng át đi câu “Nhưng mà…” Mục Đông đang thấp giọng nói.
“Ngoan ngoãn chờ ở nhà, đừng có chạy lung tung. Sáng sớm mai tôi bảo Phương Hàm tới đón cậu đến đoàn phim. Nếu để tôi phát hiện cậu không có ở nhà, đợi tôi từ bệnh viện về xem tôi trừng trị cậu thế nào.”
Mục Đông nghe đến đó cả người đều run lên, trên mặt nóng hổi, khí cụ cương nửa ngày không hề có dấu hiện muốn mềm xuống. Cậu không nhịn được dồn dập thở hổn hển mấy lần, vô thức siết chặt một cái gối dựa vào lòng.
Đợi đến khi tiếng đóng cửa vang lên cái “Ầm” cậu mới ngã xuống ghế sopha, cuộn tròn người lại cắn răng nhắm chặt mắt.
Lục Nghiễn Chi để cậu ở lại chỗ này, cho phép cậu ngủ trong phòng của hắn, dùng dầu gội và sữa tắm của hắn, nằm lên gối của hắn, đắp chăn của hắn.
Đối phương thậm chí không hề nêu ra chỗ nào là khu vực cấm, ngay cả nơi nhạy cảm như phòng làm việc cũng chẳng nhắc tới, thật sự giống như cậu có thể không kiêng dè gì mà tùy ý đi lại trong mấy căn phòng này.
Đây quả thực là đang dung túng cậu.
Kiểu dung túng này khiến Mục Đông cảm thấy mâu thuẫn không thôi. Cậu cảm giác được một nửa trong mình hưng phấn lên vì sự thân mật này, gần như mỗi tế bào đều đang gào thét, chấn động đến mức cậu có chút hoa mắt chóng mặt. Nhưng mà một nửa khác lại lo sợ rằng sẽ mất đi địa vị ấy, khiến cậu cảm giác từng đầu ngón tay đều trở nên lạnh lẽo.
Đến cùng Mục Đông vẫn không xác định được bản thân mình có phải là đặc biệt hay không, cậu sợ rằng chỉ có chính mình đơn phương mà thôi.
Cậu cảm thấy Lục Nghiễn Chi thật sự quá gian xảo, đối phương đối xử với cậu thân mật như vậy, nhưng bất cứ lời cam kết nào cũng không hề có.
“Lục Nghiễn Chi… Thật sự quá đáng ghét…” Cậu cúi đầu chôn mặt vào gối dựa lẩm bẩm thì thầm, sau đó cắn môi duỗi bàn tay run rẩy xuống dưới, nắm chặt tính khí nóng bỏng thô cứng của mình.
“A ưmm… Nhưng mà, thích… A, aaa…”
Với một tâm tình mà chính bản thân cũng không làm rõ được, Mục Đông dùng sức an ủi dương v*t mình. Tự an ủi trong nhà Lục Nghiễn Chi, nhận thức này khiến cậu vô thức càng thêm kích thích, chỉ tuốt động lên xuống đơn giản mà đã ẩm ướt vô cùng, tiếng rên rỉ cũng xuyên qua gối dựa khàn khàn truyền ra ngoài, đồng thời vì không kiêng dè gì mà càng phóng đãng hạ lưu.
Tới gần thời điểm lên đỉnh Mục Đông không khống chế được lắc eo, đứt quãng gọi tên Lục Nghiễn Chi, chỉ chốc lát sau cậu đã bắn đầy tay mình. Cậu thở dốc kịch liệt trong nỗi khoái cảm sau khi bắn ra, nhưng không hề cảm thấy thỏa mãn vì tình dục được giải phóng.
Trái lại cậu chỉ càng cảm thấy bất mãn hơn.
—
Dọc đường Lục Nghiễn Chi lái xe rất nhanh, gần như lấn qua làn khác, cuối cùng còn liên tiếp vượt ba cái đèn đỏ. Dù vậy hắn đã coi như là người đến muộn nhất trong nhà, cha hắn đã đến, ngoài ra còn có mấy người anh em họ đang chen trước cửa phòng bệnh, lúc nhìn thấy hắn đều lộ ra vẻ cười cười mờ ám.
Giống như là đang nói, ố ồ, giả bộ thật ghê, mồ hôi cũng chảy kìa, còn thở dốc tới mức này nữa.
Đầu tiên Lục Nghiễn Chi vô thức nhíu mày lại, sau đó khi con trai trưởng của chú Hai bước về phía hắn, hắn mới cong môi dưới như phản xạ có điều kiện.
“Chú năm à, chú ba còn chưa tỉnh, đang ở phòng giám sát. Mấy người bọn tôi định mua ít đồ ăn khuya về đây, cậu muốn đi chung không.”
“Không đâu anh cả, em muốn nhìn anh em trước đã.” Lục Nghiễn Chi lộ ra nụ cười có chút vội vã, thoạt nhìn chẳng giống làm bộ chút nào, dường như muốn khiến đối phương tin rằng tâm trạng hắn khẩn trương tới mức nào.
Mà thực tế là hắn đã phải dùng hết sức lực mới miễn cưỡng kìm nén được tâm trạng sắp vỡ òa ra của mình. Hắn còn chưa dứt lời đã cất bước muốn đi đến phòng giám sát, anh cả của hắn cười gằn không hề ngăn cản, vì vậy hắn cũng chẳng dừng lại mà đi vòng qua đám anh em họ và chú Hai, đến một câu chào hỏi cũng không có, trực tiếp bước nhanh tới cửa phòng giám sát.
Bên ngoài phòng giám sát yên tĩnh hơn chỗ phòng bệnh rất nhiều, chỉ có cha mẹ hắn ở đó. Mẹ của Lục Nghiễn Chi vừa nghe tiếng vang liền nhanh chóng ngẩng lên, sau khi thấy hắn lại run rẩy hạ vai, vừa mất tự nhiên ôm lấy cánh tay vừa nhìn chằm chằm thẳng vào hắn.
“Cha, mẹ. Xin lỗi con tới trễ.”
Lục Nghiễn Chi bình thản nói một câu, chẳng hề liếc mắt về phía mẹ Lục.
Từ sau lần chia tay không vui đợt trước Lục Nghiễn Chi không gặp bà lần nào nữa. Hắn không biết mẹ mình có nói suy đoán của bà cho cha nghe không, có điều hắn cũng chẳng để ý lắm, hắn biết cha mình dù là người không có tình cảm, nhưng đầu óc ông rất tỉnh táo, sẽ không dây dưa vấn đề này với hắn mãi.
Hai tháng này một tuần có ít nhất bốn ngày hắn qua đêm trong phòng bệnh chăm sóc Lục Đàn Chi, cho dù hắn mua chuộc được vệ sĩ nhưng vẫn chẳng thể giấu giếm cha hắn. Có điều đối phương chưa từng lật tẩy hắn, cũng chưa từng ngăn cản hắn.
“Con có thể vào xem không?” Lục Nghiễn Chi nhanh chóng hỏi một câu, lúc nói chuyện tay hắn đã khoát lên tay vịn cửa phòng, có điều cha mẹ lại lắc lắc đầu với hắn, ra hiệu cho hắn ngồi xuống dãy ghế trên hành lang.
“Bác sĩ còn đang kiểm tra tình trạng cụ thể của Đàn Chi, hiện giờ không cho phép vào thăm.”
Nghe vậy Lục Nghiễn Chi liền dùng sức siết chặt nắm tay, tin Lục Đàn Chi có thể tỉnh lại vẫn khiến trái tim hắn nhảy ầm ầm lên tới giờ, hiện tại vui sướng ban đầu đã nhạt xuống, trong lòng hắn chỉ còn căng thẳng.
Lục Nghiễn Chi dời mắt đến ô cửa quan sát trong phòng, cửa sổ quan sát rất lớn, khảm vào trong vách tường để gia đình bệnh nhân có thể nhìn xuyên qua từ hành lang, quan sát được bệnh nhân bên trong. Vậy mà lúc này rèm cửa sau tấm kính pha lê lại kéo kín mít, chỉ có tia sáng lờ mờ lọt qua khe hở chiếu ra.
“Vậy… Có thể kéo rèm cửa sổ ra một chút không, con chỉ muốn nhìn thấy gương mặt của anh ấy.”
Cha Lục vẫn lắc đầu, Lục Nghiễn Chi vừa thất vọng vừa có chút nôn nóng, đi tới ngồi xuống một cái ghế khác gần cửa sổ quan sát, quay đầu nhìn về phía cửa phòng, tầm mắt cố gắng không muốn tiếp xúc với mẹ Lục.
Hiện giờ hắn không có tâm trạng, cũng không có hơi sức để ứng phó với bà. Vừa nãy lúc đang lái xe hắn không có cách nào phân tâm suy nghĩ, thế nhưng bây giờ sau khi bình tĩnh lại hắn mới nhớ ra, Phương Hàm chỉ nói Lục Đàn Chi có thể sẽ tỉnh lại mà thôi.
Nếu như… Không thể tỉnh lại thì sao?
Nghĩ tới đây bỗng dưng Lục Nghiễn Chi run cầm cập, đồng thời vô thức siết chặt thành ghế. Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó nhéo mạnh lên chân mình một phát, muốn mượn sự đau đớn này trục xuất những suy nghĩ bậy bạ đi.
Hắn biết bản thân không thể dễ dàng mất bình tĩnh như vậy, cho nên hắn cứ nhìn chằm chằm liên tục vào chốt cửa, khiến đầu óc không nghĩ bất cứ thứ gì.
Dưới tình trạng này thời gian nhanh chóng trở nên mơ hồ, trong lúc đó một người anh em họ của hắn đưa bữa ăn khuya đến, Lục Nghiễn Chi nhận lấy rồi tiện tay đặt sang một bên, mãi tới tận lúc nguội ngắt cũng không động vào.
Chẳng biết qua bao lâu sau, rốt cuộc hắn cũng nghe được tiếng chốt cửa vang lên. Đứng lên rồi hắn mới phát hiện chân mình đã tê rần, đợi tới khi đứng vững lại cửa phòng trước mặt mới chậm rãi mở ra.
Một vị bác sĩ trung niên vừa ra khỏi phòng vừa tháo khẩu trang xuống, Lục Nghiễn Chi nghiêng người tới trước muốn liếc mắt nhìn vào trong, thế nhưng cửa đã bị ông tiện tay đóng lại.
Vì vậy mà hắn lại không tự chủ được siết chặt nắm tay.
“Con trai của tôi sao rồi?” Mẹ Lục vội vàng hỏi khi vừa nghe được tiếng bước chân, Lục Nghiễn Chi chỉ có thể nuốt câu đã ra đến khóe miệng vào, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào biểu tình của bác sĩ.
Trên mặt ông không có vẻ gì là đồng cảm và tiếc nuối, điều này khiến hắn thoáng thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng bộ dạng của đối phương cũng chẳng giống muốn thông báo tin vui cho bọn họ, bởi vậy hắn vẫn không khống chế được đổ mồ hôi đầy tay.
“Bệnh nhân vẫn chưa tỉnh, có điều mọi người yên tâm, tình trạng của cậu ấy rất ổn định, sóng não không còn biến động kịch liệt nhưng vẫn thay đổi không ngừng. Căn cứ vào kinh nghiệm thì đây là quá trình bệnh nhân đang tự cố gắng để tỉnh lại, tuy rằng trong thời gian ngắn có thể sẽ không khôi phục ý thức được ngay, thế nhưng đây là hiện tượng tốt.”
Nhất thời Lục Nghiễn Chi thở phào nhẹ nhõm, bờ vai luôn căng thẳng của hắn cũng thả lỏng một chút. Lúc này hắn mới nhận ra bản thân đã nín thở nãy giờ, nhắm mắt lại thở hổn hển mấy nhịp rồi lại lập tức cảm thấy hơi thất vọng.
Cuối cùng anh trai hắn vẫn chưa thể tỉnh lại ngay, có điều tình trạng có chuyển biết tốt là may rồi. Hắn đã đợi hai tháng, cũng không ngại chờ thêm chút nữa.
Tới khi tâm trạng hắn thoáng thanh tĩnh lại, rốt cuộc Lục Nghiễn Chi cũng cảm thấy hơi đói bụng. Buổi tối lúc ở tiệc rượu hắn chỉ ăn vài miếng tượng trưng, mà giờ đã sắp nửa đêm 12 giờ rồi. Hắn nhẹ giọng cảm ơn bác sĩ, sau khi ông xoay người rời đi thì cha hắn cũng đứng dậy chỉnh lại quần áo, hình như định ra về.
Hắn không khỏi ngẩn ra.
“Sáng sớm mai công ty còn phải mở cuộc họp, nếu tình trạng đã ổn định rồi thì về trước đi.”
Mẹ Lục nghe vậy cũng mệt mỏi đứng lên, bình thường trễ nhất mười giờ bà đã ngủ rồi, thức đến lúc này đã mở mắt hết muốn nổi. Hình như bà còn muốn nhân cơ hội đi cùng đường để nói gì đó với Lục Nghiễn Chi, có điều hắn chỉ nhìn bà một cái sau đó lại ngoài ý muốn ngồi xuống ghế.
“Mọi người về trước đi, con đợi thêm chút nữa.”
Cha Lục nhíu mày, nhưng giọng điệu vẫn rất bình thản, “Ngày mai con không đi làm à.”
“Con còn trẻ, không ngủ một đêm cũng chẳng sao.” Lục Nghiễn Chi thản nhiên đáp.
“Nghiễn Chi…” Mẹ Lục nghe vậy vẻ mặt có hơi bối rối, lúc trước bà mới bị cha Lục chỉ trích vài câu vì nghi ngờ Lục Nghiễn Chi, lời nói ra khỏi miệng thì hối hận cũng đã muộn. Bà biết là do mình nhất thời hồ đồ nên vẫn luôn muốn tìm cơ hội xin lỗi hắn.
Bà gọi cho hắn không ít lần, Lục Nghiễn Chi cũng không phải không bao giờ nhận, thế nhưng chỉ nói vài câu hỏi thăm bình thường, còn chưa kịp vào trọng điểm thì đã kiếm cớ dập máy rồi.
Thậm chí ngay cả thời gian gặp bà hắn cũng không muốn dành ra.
Lần này khó khăn lắm mới gặp lại con trai, bà cứ cho là đã có cơ hội để nói chuyện.
Thế nhưng Lục Nghiễn Chi hình như không có hứng nói chuyện với bà, hắn chỉ cười cười với mẹ một chút rồi uyển chuyển từ chối.
“Cũng đã trễ rồi, mẹ mau về nhà nghỉ ngơi thật tốt đi. Nếu không sáng mai thức dậy lại thấy quầng thâm dưới mắt thì làm sao đây?”
Mẹ Lục nghe vậy đành miễn cưỡng nở nụ cười, thường ngày con trai út của bà luôn có thể dễ dàng chọc bà cười, nhưng giờ đây nghe thấy lời trêu ghẹo thế này, bà chỉ cảm thấy bị sự xa cách lạnh nhạt trong đó đâm vào lòng đau nhói.
“Được rồi, đi thôi.” Lúc này cha Lục vỗ vỗ vai bà, sau đó cất bước đi về phía đại sảnh trước. Mẹ Lục mím mím môi, nhỏ giọng dặn dò Lục Nghiễn Chi vài câu.
“Ban đêm lạnh, không chịu được cũng đừng cố quá, tìm phòng nào ngủ một giấc, đừng để bị lạnh.”
Lục Nghiễn Chi gật đầu, đưa mắt nhìn mẹ mình quay người rời đi. Không biết có phải hắn nghe lộn hay không, nhưng sau khi đối phương quay lưng đi hình như đã nói một tiếng “Xin lỗi” cực nhỏ.
Hắn cúi đầu nhìn gạch men dưới chân chằm chằm chứ không hề trả lời, đợi tới lúc không còn nghe thấy tiếng giày cao gót dẫm lên sàn hắn mới đỡ trán, khe khẽ thở dài.
Bây giờ hắn cũng hết thấy đói bụng luôn rồi.
Hắn cầm phần thức ăn khuya lên, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh. Lúc này trong hành lang đã không còn một bóng người, mấy người anh em họ đó có lẽ cũng chỉ tạt ngang qua đây, mua đồ ăn khuya xong là đi. Hắn ném hộp Oden lạnh ngắt vào thùng rác, sau đó xả nước lạnh rửa mặt.
Oden Nhật Bản
Thực ra hắn chẳng hề buồn ngủ, thế nhưng chẳng biết vì sao vẫn mở vòi nước, vốc từng ngụm vỗ lên mặt. w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Đuôi tóc, cổ tay áo, cả cổ áo của hắn đều ướt đẫm, trước ngực cũng có vài giọt nước bắn lên.
Nhưng như vậy cũng chẳng khiến hắn khá lên chút nào, cuối cùng vẫn quay lại ngồi bên ngoài phòng quan sát, đồng thời từ chối ý tốt của vệ sĩ, không chịu nhận lấy chăn chợp mắt một chút.
Hắn cứ ngồi yên không nhúc nhích như vậy, thức trắng đêm cho tới hừng đông.
Mà trong phòng quan sát tới một chút động tĩnh cũng chẳng có.
Sáng sớm lúc bác sĩ đến kiểm tra phòng, nhìn thấy hắn vẫn còn ngồi ở đây liền không khỏi kinh ngạc. Đối phương quét thẻ từ vào trong, mười phút sau đã bước ra.
Lúc này lòng Lục Nghiễn Chi đã không quá kích động nữa, trước đó hắn còn mong đợi và cầu may, thế nhưng lúc sắc trời ngoài cửa sổ sáng lên thì hắn đã rơi vào lo lắng và kích động.
Quả nhiên bác sĩ chỉ lắc lắc đầu với hắn, sau đó cất giọng tiếc nuối, “Xin lỗi, sóng não bệnh nhân đã không còn thay đổi khác thường, có điều cậu yên tâm, tình trạng thân thể cậu ấy rất tốt, chỉ có điều chưa thể tỉnh táo lại thôi.”
Lục Nghiễn Chi nghe vậy liền cong khóe miệng, nhưng chẳng thể nào cười nổi. Hắn cảm ơn bác sĩ, sau đó uể oải cúi tấm lưng cứng ngắc xuống bưng kín mặt bằng hai tay.
Hắn cứ nghĩ mình có thể tiếp nhận kết quả này, dù sao hắn cũng mới dùng thời gian hai tiếng tự cảnh tỉnh bản thân trong lòng.
Hơn nữa mọi thứ bây giờ cũng không phải là xấu, tình trạng của Lục Đàn Chi không tệ đi, sóng não cũng có biến đổi, chứng tỏ là anh trai hắn vẫn chưa bỏ cuộc, không phải sao.
Hắn cứ lạc quan an ủi mình như vậy, nhưng cơ thể hắn lại quá thành thực, không chịu để bị lừa.
Lục Nghiễn Chi cong lưng bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy, sau đó liền có một hai giọt chất lỏng trong suốt lọt qua kẽ tay hắn mà rơi xuống mặt đất.