*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một giây sau, khóa kim loại trên đai bảo hộ của Tôn Duy bung ra, thân thể y cũng mất đi trói buộc, đột ngột rơi thẳng xuống.
—
Nháy mắt đó trái tim Mục Đông cũng cực kỳ căng thẳng, gần như ngừng đập. Trong đầu cậu thoáng chốc nhanh chóng lóe lên vô số suy nghĩ, giống như một guồng máy điên cuồng chuyển động, khiến cho huyệt thái dương của cậu không chịu nổi gánh nặng mà nhói đau.
Vì sao Tôn Duy lại cố ý tiếp tục sự việc “bất ngờ” này, vì sao không tiếc đặt mình vào nguy hiểm?
Lúc trước khi cậu lấy đai bảo hộ trong tay đối phương đi, mặc dù là dưới tầm mắt mọi người nhưng có khi nào lại bị đối phương lợi dụng, nói thành cố ý bức ép y dùng một sợi dây an toàn khác hay không?
Bản thân cậu có chứng cứ ngoại phạm nguyên vẹn, trước tới giờ cậu và đại diện đều ở cạnh nhau, từ đầu tới cuối không hề chạm vào dụng cụ này nọ, thế nhưng ngộ nhỡ có gì thì sao? Ngộ nhỡ đối phương đã suy tính kỹ cả chuyện đó, đã đào xong cạm bẫy trước cho cậu chỉ chờ cậu nhảy xuống, sau đó vu oan hãm hại cậu thì sao?
Nếu không vì sao Tôn Duy dù sợ đến vậy nhưng vẫn đeo dây đai có vấn đề kia mà nhảy xuống?
Tất cả những thứ này cứ hỗn loạn chen chúc trong đầu Mục Đông, cũng tranh nhau phân tán sự chú ý của cậu, rõ ràng cậu nghĩ tới nhiều thứ như vậy nhưng căn bản vẫn không thể làm rõ ý nghĩ của mình.
Thực ra Mục Đông chỉ tốn nhiều nhất là nửa giây để xử lý những suy nghĩ cực kỳ nặng nề này, một chớp mắt không cho phép cậu suy nghĩ nhiều, adrenalin của cậu khẩn cấp tăng vọt lên, khi mà chính cậu còn chưa kịp phản ứng thì cơ thể cậu đã tự động ưỡn ra, đồng thời đưa tay chụp một phát về phía chàng trai đang lao xuống kia.
Thời điểm cậu ra tay đã hiểm càng thêm hiểm, trong lúc còn đang sững sờ thì đối phương đã tuột khỏi đai bảo vệ rơi xuống. Tới khi tiếng hò hét chói tai truyền tới từ nơi không xa thì Mục Đông mới khó khăn bắt được cổ tay đối phương.
Cổ tay Mục Đông đột nhiên trĩu xuống một phát, sau đó truyền đến một trận đau đớn kịch liệt.
May là lúc này sự tăng vọt trọng lực của Tôn Duy vẫn chưa tạo thành hậu quả nào không thể cứu vãn, cho nên cậu mới có thể kéo lấy đối phương. Vì vậy mà cơ thể Mục Đông cũng bị cân nặng này ghìm chặt vào đai oan toàn, lực kéo xuống dưới khiến eo cậu bị siết chặt tới đau đớn. Mục Đông nghe thấy cả tiếng rít nhỏ lúc dây thép bị kéo căng ra, móc khóa đang treo cậu lại cũng siết tới lắc lư, khiến cho đỉnh đầu đang dồn máu của cậu lại càng thêm mê man.
Cậu cắn chặt hàm răng, cố hết sức quên đi tiếng kêu gọi ầm ĩ bốn phía và tiếng gào rách cổ họng của đạp diễn. Mục Đông cúi đầu liếc nhìn chàng trai bị mình túm chặt, phát hiện đối phương đã sợ tới phát khóc, đồng thời cũng liều mạng nắm lấy tay cậu, giống như đang siết chặt một chiếc phao cứu sinh.
Gương mặt Mục Đông không có biểu tình gì, mặc dù là lúc nguy hiểm thế này nhưng thoạt nhìn cậu vẫn rất lạnh nhạt cứng rắn. Có điều trên trán cậu đã đổ đầy từng giọt từng giọt mồ hôi, bàn tay dính chặt của hai người cũng nhơ nhớp toàn mồ hôi, bắt đầu có chút trơn trượt.
Mục Đông mơ hồ nghe thấy đối phương nhỏ giọng thì thầm gì đó không rõ, lời nói chẳng hề mạch lạc. Bây giờ cậu không có hơi cũng chẳng có sức mà cố lắng nghe, vậy nhưng cũng phân biệt được một vài từ trong đó.
“Xin lỗi… Đừng thả tôi ra… Tôi bị ép buộc…”
Lúc này những câu ấy đã không hề thu hút nổi sự chú ý của Mục Đông, vì dùng quá sức nên cánh tay cậu bắt đầu khẽ run rẩy, bộ phận bị kéo xuống lâu dài cũng không ngừng phát ra cảm giác đau đớn kịch liệt. Toàn bộ suy nghĩ của cậu đều đặt vào việc duy trì sự cân bằng hiện giờ, mãi tới tận khi bên hông truyền tới một chút chấn động, sau đó cả cậu và Tôn Duy được đồng thời kéo lên. Trong quá trình này Mục Đông không hề thả lỏng mảy may, thậm chí còn nhìn chằm chằm vào Tôn Duy, e sợ đối phương sẽ lại làm ra chuyện gì bất ngờ.
Cũng may đối phương thoạt nhìn đã thật sự sụp đổ, lúc hai người cuối cùng cũng được kéo lên tới miệng vực, bọn họ gần như bị một đám nhân viên ba chân bốn cẳng chen chúc đỡ lấy.
Lúc chạm tới mặt đất lần nữa, Mục Đông phát hiện chân mình có hơi nhũn ra, nhưng tốt xấu gì vẫn có thể đứng được. Có điều người còn lại thì đâu có trấn tĩnh được như cậu, đến tận bây giờ Tôn Duy vẫn còn bám chặt lấy tay cậu không chịu thả ra, cả người ngồi bệch xuống co quắp trên mặt đất, được trợ lý ôm vai mà vẫn không ngừng run rẩy.
Lúc này người đại diện của Mục Đông cũng vọt tới, đầu đầy mồ hôi. Đối phương đi tìm nhân viên hậu cần hơi mất chút thời gian, nhưng tốt xấu gì lúc quay lại cũng túm được nhân viên kia với cái hòm thuốc lại đây.
Đối phương mất ba phút mới giải cứu bàn tay bị nắm tới đỏ ửng của Mục Đông ra khỏi tay Tôn Duy, cậu thở hổn hển bình phục lại nhịp tim của chính mình, sau đó kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi không mạch lạc nhưng vô cùng thân thiết của Ngụy Tiện.
“Có bị thương chỗ nào không?”
“Ngoại trừ tay ra còn chỗ nào đau không?”
“Thật sự không có? Cậu đừng có gạt tôi!”
Mục Đông phải bảo đảm mãi là mình thật sự không sao, lúc này mới khiến Ngụy Tiện yên lòng, không tiếp tục hoảng sợ nhìn cậu trừ trên xuống dưới từ trái qua phải nữa. Mục Đông vất vả lắm mới khôi phục nhịp tim lại bình thường, ngay sau đó liền bị Ngụy Tiện đẩy tới trước mặt nhân viên cấp cứu.
Ngụy Tiện thận trọng nâng cánh tay cậu lên, để cho cô nàng phụ trách chữa bệnh kiểm tra cẩn thận cho cậu.
Cũng may cánh tay của cậu còn chưa bị thương nặng tới mức phải vào bệnh viện xử lý, chỉ bị thương cơ bắp nhẹ mà thôi. Nhưng mà điều khiến Ngụy Tiện bất mãn là cái tên Tôn Duy khiến cậu liên lụy kia, ngoại trừ bị hoảng sợ ra thì trái lại không hề bị thương xíu nào.
Sự tình hỗn loạn thành như vậy, cảnh quay buổi chiều hiển nhiên không có cách nào tiếp tục quay. Toàn bộ diễn viên trong đoàn đều được cho nghỉ, chỉ có tổ đạo cụ là không thể nào an nhàn, nhất định phải hứng chịu lửa giận của đạo diễn, dành thời gian điều tra rõ ràng nguyên nhân sự cố.
Trước khi Mục Đông theo Ngụy Tiện rời khỏi đoàn phim, cậu cố ý quay đầu lại liếc mắt nhìn Tôn Duy một cái.
Lúc này đối phương đã trấn định lại, thế nhưng vẻ mặt vẫn trống rỗng mờ mịt, không ngờ còn lộ ra một chút tuyệt vọng mơ hồ.
Mục Đông nhớ dường như đối phương từng nói rằng “Tôi bị ép buộc”, thế nhưng cậu vốn không hề biết là rốt cuộc mình đã đắc tội với ai, cho nên chẳng có tí đầu mối nào.
Đang do dự có nên nói chuyện này cho Ngụy Tiện không thì đối phương đã nhẹ nhàng đụng vào cánh tay cậu, hạ thấp giọng nói, “Sau khi về phòng cậu cẩn thận một chút, vừa nãy lúc cậu kéo Tôn Duy lại, tôi nhìn thấy Lục tổng.”
Mục Đông nghe vậy liền dừng bước chân, theo bản năng nhìn khắp bốn phía một vòng, có điều không hề tìm được người cậu muốn tìm.
“Lúc đó Lục tổng đang ngồi cạnh đạo diễn, nhìn thấy cậu như không muốn sống mà bắt lấy Tôn Duy liền cả kinh đứng bật dậy. Anh ta thấy cậu được kéo lên rồi liền quay người bỏ đi, vừa đi vừa lấy di động ra gọi cho ai đó, sắc mặt khó coi muốn chết. Trước khi đi anh ta còn hỏi tôi lấy chìa khóa dự phòng phòng cậu, bây giờ không biết có ở trong phòng cậu không, nói chung cậu nhớ tự cẩn thận chút, tôi thấy Lục tổng tức giận không nhẹ đâu.”
Mục Đông lập tức bị những lời này hút lấy lực chú ý, tới chuyện của Tôn Duy cũng quên mất phải bàn bạc với đối phương. Sau khi vào nhà nghỉ cậu liền gấp gáp tới bấm thang máy, sau đó móc chìa khóa ra mở khóa cửa phòng mình.
Có điều không chờ cậu kịp vặn chìa thì cửa phòng đã bị người mở ra từ bên trong.
Lục Nghiễn Chi đang đứng ở sau cánh cửa, một tay cầm điện thoại, giọng điệu lạnh nhạt nói gì đó.
Đôi mắt Mục Đông hơi sáng lên, lập tức vào phòng trở cánh tay lành lặn đóng cửa lại. Tâm trạng cậu bây giờ có chút khó tả, nói chung là vừa muốn mau chóng nói gì với đối phương nhưng vừa chẳng biết bắt đầu từ đâu, càng không biết rốt cuộc bộ dạng lạnh lùng này của hắn là vì sao lại tức giận.
Sau khi để cậu vào phòng Lục Nghiễn Chi cũng không để ý nhiều tới cậu, đối phương đi tới cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, thỉnh thoảng lại nói mấy câu với người bên đầu kia điện thoại.
Ban đầu Mục Đông còn tưởng hắn có chuyện gì quan trọng, cho nên đàng hoàng đặt túi thuốc trong tay lên bàn, sau đó ngồi xuống mép giường chờ hắn cúp điện thoại. Thế nhưng không lâu sau đó cậu liền phát hiện ra, dường như là đối phương cố ý lạnh nhạt với mình.
Cậu vào phòng đã lâu như vậy, ngoại trừ cái nhìn lúc mở cửa Lục Nghiễn Chi vẫn chưa hề liếc mắt về phía cậu. Vốn chàng trai bị thương còn tưởng mình sẽ nhận được sự an ủi của đối phương, thế nhưng chẳng những hắn không để ý đến cậu mà thậm chí còn chẳng muốn giao tiếp với cậu luôn.
Mục Đông đột nhiên cảm thấy oan ức, rõ ràng cậu là người bị hại mà, lẽ nào đối phương cảm thấy cậu làm không đúng ư.
Trên thực tế Lục Nghiễn Chi quả thật là đang cố ý kéo dài thời gian, trọng điểm muốn phân công hắn đã sớm nói rõ với Phương Hàm, bây giờ cùng lắm là đang nghe đối phương bàn giao nghiệp vụ của công ty, thỉnh thoảng mới bình luận vài câu mà thôi.
Bây giờ trong lòng hắn phiền thiệt là phiền.
Trời mới biết, lúc hắn nhìn thấy Mục Đông vậy mà lại ngu ngốc đến mức lao người đi cứu đối phương, trong lòng hắn rất hoảng sợ, bây giờ bàn tay cầm di động của hắn vẫn còn đổ đầy mồ hôi, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ không hề có mục tiêu, chỉ nhìn chăm chú vào một điểm nào đó trong không khí theo bản năng mà thôi.
Lục Nghiễn Chi không hề cho rằng đây chỉ là sự cố đơn thuần. Cho nên sau khi nhìn thấy Mục Đông an toàn lên khỏi miệng vực, đầu tiên hắn đã hỏi ngay tên của Tôn Duy, sau đó ép đạo diễn nói ra người chống lưng cho y.
Thực ra hắn không chắc là rốt cuộc sau lưng Tôn Duy có còn ai khác hay không, có lẽ đối phương chỉ đơn thuần nhắm vào Mục Đông, hoặc là chuyện này chỉ đơn giản là bất ngờ mà thôi. Thế nhưng dù Lục Nghiễn Chi chưa bao giờ phỏng đoán người khác bằng suy nghĩ u tối, quả nhiên hắn vẫn đào ra từ miệng đạo diễn một cái tên khiến hắn có chút bất ngờ.
Mạnh Lộc Tường.
Trong nháy mắt nghe thấy cái tên này, lý trí của Lục Nghiễn Chi liền bị nỗi tức giận lấp đầy. Hắn không chỉ giận Mục Đông không suy nghĩ kỹ càng trước khi làm việc, mà hơn nữa lại càng phẫn nộ vì cảm giác bị người khác xâm phạm tới vật riêng tư.
Hắn mất ba giây đồng hồ quyết định từng chuyện từng chuyện, ung dung thong thả đẩy Mạnh Lộc Tường xuống địa ngục.
Đây không phải lần đầu Lục Nghiễn Chi có suy nghĩ này, khi hắn quyết định giữ Mục Đông lại, hắn đã muốn nhổ cỏ tận gốc. Chỉ có điều cho tới giờ hắn vẫn không coi đối phương là chuyện to tát gì, bởi vậy cũng không cố ý gióng trống khua chiêng muốn đối phương lập tức xong đời.
Thế nhưng tình hình bây giờ không giống nhau.
Trên đường về nhà nghỉ hắn gọi điện thoại cho Phương Hàm, nói ra hết kế hoạch đã suy tính xong, nghiêm túc bố trí lại một lần.
Muốn chỉnh chết Mạnh Lộc Tường, đây không phải chuyện đơn giản như một câu “Thiên lương vương phá(?)”.
Dù cho đối phương là kiểu nhà giàu mới nổi điển hình, thế nhưng rốt cuộc cũng coi như đã tiến vào giới thượng lưu ở đế đô, có mạng lưới giao thiệp nhất định. Lục Nghiễn Chi không thể ra một kích trúng ngay, ngoại trừ bố trí bẫy rập bào mòn cổ phần của đối phương, hắn còn dặn Phương Hàm phái người đi tìm cho ra đứa con riêng không biết đã quăng tới xó xỉn nào của gã.
Không thể giải quyết vấn đề một lần, tốt xấu gì cũng có thể tìm chuyện khiến đối phương rối trí, nếu như khơi dậy được ý thức nguy cơ cho đứa con lớn của gã, khiến bọn họ tự loạn thế trận mâu thuẫn nội bộ, vậy thì đâu còn gì tốt hơn.
Lúc Lục Nghiễn Chi làm những chuyện này, từ trước tới giờ đều không hề cảm thấy áy náy. Mỗi một sắp xếp của hắn đều rất có trật tự, gần như là tính toán chu toàn mọi khả năng, làm việc gì cũng sẽ chừa lại đường lui chứ không để mình lỡ thất thủ thì lại rơi vào tuyệt cảnh.
Mà cái kế hoạch này từ lúc thành hình tới lúc bắt đầu khởi động, chỉ tốn thời gian không tới nửa tiếng của hắn.
Hắn luôn là người phụ trách việc giúp Lục Đàn Chi lén lút ném đá giấu tay, đối với mấy cái này có thể tự xưng là thuận buồm xuôi gió.
Nhưng mà so sánh ra, cách làm việc của báo nhỏ nhà hắn kém hắn quả thực không phải chỉ một tí. Thật ra trong lòng Lục Nghiễn Chi cũng hiểu rõ, đối phương gặp phải chuyện đột ngột thế này, có thể phát hiện ác ý của người khác đúng lúc, đồng thời còn có ý thức lẩn tránh nguy hiểm đã là rất không dễ dàng rồi.
Nhưng mà dù biết không nên giận chó đánh mèo, hắn vẫn cứ bị cánh tay quấn đầy băng gạc của đối phương kích thích. Lục Nghiễn Chi không chỉ không giảm bớt lửa giận, trái lại còn có một loại kích động muốn đè đối phương lên giường trói lại.
Vì vậy hắn chỉ có thể dời sự chú ý của bản thân đi, cố gắng hết sức không nói chuyện ngay với Mục Đông. Hắn sợ chính mình nhất thời không khống chế được ra tay quá nặng sẽ khiến cậu bị dọa cho hoảng sợ.
Có điều hắn lại không biết, bộ dạng lạnh nhạt của mình đã đủ hù Mục Đông rồi.
Lục Nghiễn Chi quyết định dùng cách “ôn hòa” khiến cho đối phương nhớ đời thật lâu, đồng thời rốt cuộc cũng chịu cúp cú điện thoại đã không còn chút thực tế kia. Một giây sau đó Mục Đông lập tức vươn tay kéo tay áo hắn lại, có chút luống cuống nhìn hắn.
“A Nghiễn…?”
Lục Nghiễn Chi không đáp lời, ánh mắt nhìn về phía cậu có chút lạnh nhạt. Hắn xê dịch tầm mắt về phía cánh tay phải của Mục Đông một chút, nửa ngày sau mới lạnh lẽo cứng nhắc mở miệng.
“Trừ cánh tay ra còn bị thương chỗ nào không?”
Mục Đông nghe vậy liền run lên một cái, rụt tay trở về.
Cậu nghĩ, Lục Nghiễn Chi quả nhiên là đang tức giận.
Câu nói kia của đối phương tuy giống như đang quan tâm cậu, nhưng giọng điệu lại chẳng hề có chút ấm áp, giống như một chậu nước lạnh lập tức dập tắt khát vọng muốn làm nũng và tố khổ của cậu. Mục Đông vốn muốn lắc đầu, có điều nhìn gương mặt có chút âm trầm của đối phương, cậu chỉ có thể vén áo lên cho hắn xem vết hằn do bị đai bảo vệ thít chặt.
Vẻ mặt Lục Nghiễn Chi lại càng khó coi hơn, ngón tay hắn hơi giật giật, miễn cưỡng nhịn động tác muốn xoa xoa lên vết thương của đối phương xuống. Hắn quay người lấy khăn mặt ướp lạnh sẵn trong tủ lạnh ra, tới gần bên cạnh Mục Đông cẩn thận nắm lấy cánh tay bị thương của cậu.
Mục Đông không nắm chắc suy nghĩ của hắn, thấy thế liền lập tức phối hợp đưa tay ra.
Nhưng dù cho vậy Lục Nghiễn Chi vẫn không hề ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu nhiều thêm một lần. Hắn nhẹ nhàng đắp khăn mặt lên cánh tay của cậu, sau đó quấn thành một vòng. Nhân lúc chườm lạnh hắn lấy túi thuốc trên bàn lại gần, đồng thời gỡ bỏ khuy áo sơ mi Mục Đông, xức thuốc lên vết hằn trên eo cậu.
Động tác và thái độ của Lục Nghiễn Chi tuyệt đối trái ngược nhau, Mục Đông gần như bị loại mâu thuẫn này khiến cho mê muội, động tác nhẹ nhàng chậm rãi dịu dàng của đối phương trên tay cậu khiến cậu nhẹ nhàng thở dốc, ánh mắt có chút khó khống chế được mà ngắm nhìn ngón tay hắn.
Ngón tay Lục Nghiễn Chi có hơi lành lạnh, thuốc mỡ bôi lên trên cũng hơi lành lạnh. Thế nhưng khi ngón tay hắn chầm chậm xoa nhẹ trên vết bầm tím ngắt kia, Mục Đông lại cảm thấy chỗ bị thương nóng lên từng chút.
“A Nghiễn… Đau.” Mục Đông không nhịn được cúi đầu mở miệng nói với người đàn ông trước mắt. Bây giờ cậu đã gần như chắc chắn rằng đối phương thật sự đang giận mình, có điều nhất thời lại không biết mình làm sai chỗ nào, chỉ có thể mặt dày muốn thử tỏ vẻ yếu thế trước mặt hắn.
Không ngờ Lục Nghiễn Chi lại đáp lời cậu, nhưng mà giọng điệu cũng chẳng hiền lành gì.
“Em còn biết đau.” Lục Nghiễn Chi gần như phải nén giận nói ra câu này, sau khi nói xong còn không nhịn được ngẩng đầu trừng mắt liếc đối phương một cái, liền thấy đối phương mím chặt môi, trên gương mặt không che giấu được sự oan ức và khó tin.
Động tác của hắn khựng lại một chút, khó nhịn được có hơi đau lòng, nhưng vẫn cứ tức giận vì đầu óc chậm chạp của đối phương.
Lục Nghiễn Chi vốn chỉ định thờ ơ với Mục Đông một chút, để cho bản thân hắn bình tĩnh hơn, cũng cho đối phương thời gian để chính cậu có thể tự suy nghĩ cho kỹ. Thế nhưng bây giờ hắn lại phát hiện, báo nhỏ của hắn vốn không biết mình sai chỗ nào.
“Biết mình sai ở đâu không?” Rốt cuộc Lục Nghiễn Chi cũng không chịu được nhắc nhở đối phương một câu.
Nhưng mà Mục Đông lại càng tỏ vẻ mờ mịt và bất an hơn.
“Em… Khi đó em… thiếu chút nữa đã mặc bộ đồ bảo vệ có vấn đề kia.” Mục Đông cho là Lục Nghiễn Chi không biết chuyện mình bị hãm hại, cho nên liền nhỏ giọng giải thích một câu. Thế nhưng Lục Nghiễn Chi lại chẳng hề ngẩng đầu, chỉ vừa tiếp tục xoa xoa vết hằn của cậu, vừa lạnh giọng bảo cậu nghĩ cho thật kỹ.
Mục Đông không khỏi cắn môi, “Lẽ nào em không nên phản kích ư.”
Lục Nghiễn Chi nghe xong trong lòng liền khẽ đau.
Hắn biết đối phương như vậy là đang ủy khuất, nhưng hắn vẫn nhịn một chút ép sự mềm lòng xuống.
“Tôi chưa hề nói em sai chỗ này, tiếp tục suy nghĩ.” Lời lẽ của hắn vẫn vô tình như trước, nhưng mà lực đạo trên tay lại không tự chủ được mà càng ngày càng dịu nhẹ.
Thế là Mục Đông không nói nữa.
Cậu thật sự không biết rốt cuộc mình đã làm gì mà khiến Lục Nghiễn Chi giận đến thế này. Cho tới giờ đối phương vẫn chưa lần nào đối xử lạnh nhạt với cậu như vậy, trong lòng cậu hốt hoảng, không nhịn được có cảm giác như chui vào ngõ cụt, chỉ muốn lần lượt nói hết tất cả các loại khả năng ra để xem rốt cuộc cái nào mới đúng.
Sau đó cậu cũng thật sự làm như vậy, kết quả chính là Lục Nghiễn Chi bị cậu chọc tức đến run cả đầu ngón tay.
“Tôi bảo em suy nghĩ cho kỹ, không bảo em đùa giỡn đoán vui!” Lục Nghiễn Chi đã ép buộc bản thân mình hạ giọng, nhưng câu này vẫn cứ giống như là rống lên. Ban đầu hắn chỉ tính chỉnh người tới trước bữa tối là đủ, thế nhưng bây giờ hắn thật sự muốn nhốt đối phương vào phòng tối, nghĩ không ra mình sai ở đâu thì đừng hòng bước ra.
Mục Đông cuối cùng cùng hoảng lên rồi, thấy Lục Nghiễn Chi đứng dậy muốn đi liền lập tức bật dậy, ôm lấy đối phương từ sau lưng, đánh rơi cả khăn chườm lạnh trên tay xuống đất. Thế nhưng người đàn ông được cậu ôm lại gạt tay cậu ra, Mục Đông theo bản năng càng ôm chặt không chịu buông, ngay sau đó liền nghe thấy đối phương lạnh lẽo cứng rắn ra lệnh, “Buông tay”.
Thế là cậu đâu dám không thả, nhưng vẫn gọi một tiếng đáng thương, “A Nghiễn”.
Bộ dạng này đâu còn chút xíu hung ác nào lúc cướp đai bảo vệ của người ta ban nãy. Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Lục Nghiễn Chi bị đối phương hành hạ muốn phát điên, một mặt tức giận tới mức muốn đánh người một trận, một mặt lại dễ dàng bị đối phương làm cho đau lòng.
So sánh ra thì chuyện đối phương làm sai đã không còn là nguyên nhân khiến hắn tức giận nữa, nhưng mà lời tiếp lời chồng chất lên thật sự làm hắn nổi nóng.
Sau đó hắn quả nhiên không nói câu nào với Mục Đông nữa, mặc cho đối phương có dính sát vào hắn muốn làm hắn vui lòng, hắn cũng chưa hề đáp lại cậu lấy một lần. Lúc ăn cơm tối Lục Nghiễn Chi mới quyết tâm chịu đựng đút đối phương từng miếng từng miếng, chịu giơ vòi sen gội đầu giúp Mục Đông, nhưng vẫn cứ keo kiệt lời nói với cậu.
Ban đầu Mục Đông còn gấp gáp tới độ đứng ngồi không yên, sau đó thấy Lục Nghiễn Chi không có ý định bỏ đi, còn tình nguyện tỉ mỉ chăm sóc cho mình, bấy giờ mới chịu cố gắng tự kiểm điểm.
“Lúc đó em… không nên ra tay cứu Tôn Duy ư?”
Thế nhưng câu trả lời của cậu vẫn chưa đúng ý Lục Nghiễn Chi.
“Phương hướng đúng rồi, ngẫm lại vì sao không nên ra tay.”
Mục Đông không thể làm gì khác hơn là tiếp tục vắt óc suy nghĩ, có điều tới tận lúc trời tối người yên cậu vẫn chưa nghĩ ra được nguyên cớ.
Lục Nghiễn Chi cũng không có ý định không xong việc thì không đi ngủ, tới đúng giờ hắn liền tắt đèn, lột sạch đối phương sau đó tự cởi quần áo leo lên giường.
Giường một người hơi chật, hai người đàn ông trưởng thành cùng nằm chỉ có thể dán sát vào nhau.
Mục Đông ước gì như vậy. Cậu chủ động nhích vào lồng ngực Lục Nghiễn Chi, thế nhưng lúc này đối phương lại không hề thuận thế ôm cậu vào lòng.
“A Nghiễn… A Nghiễn em sai rồi.”
Bao nhiêu chiêu chơi xấu Mục Đông đều xuất ra hết, một bên cậu vừa tỏ vẻ yếu thế một bên vừa cọ trán lên vai đối phương. Rõ ràng cậu đã nghe được tiếng hơi thở của Lục Nghiễn Chi trở nên dồn dập, vậy mà người đàn ông này vẫn không chịu ôm cậu.
Mục Đông không cam lòng cũng không an lòng, rõ ràng chưa tới mười giờ đã lên giường nằm, nhưng mãi đến tận một giờ sáng mới không chống chọi được mà mơ mơ màng màng thiếp đi.
Tới tận lúc rốt cuộc hô hấp cậu đã ổn định, Lục Nghiễn Chi mới thở ra một hơi thật dài.
Sau đó hắn cẩn thận nghiêng người qua, kéo chàng trai đang kề sát cơ thể mình vào lòng, đau lòng hôn một hồi.
“Sao lại ngu ngốc như vậy chứ….”
Điều hắn hy vọng Mục Đông làm được, rốt cuộc chỉ là một chuyện rất đơn giản mà thôi.
Nhưng mà báo nhỏ của hắn vẫn luôn là như vậy, chưa bao giờ để trong lòng.