Hợp Đồng Cả Đời Của Tiêu Tổng

Chương 1: Va chạm lần đầu



Cô, Đường Tử Tranh xinh đẹp, học giỏi lại có một gia thế tốt, là hình mẫu của tất cả mọi người ở Yên Thành vậy mà cô lại yêu phải một tên rác rưởi.

Lãnh Hạo, con trai thứ của Lãnh gia. Ấn tượng đầu tiên của cô về hắn là một người ấm áp, luôn giúp đỡ mọi người. Hắn theo đuổi cô trong suốt ba năm đại học và nhận được cái gật đầu của cô vào năm thứ tư. Khi đó, ở trường ai cũng ngưỡng mộ chuyện tình đẹp của 2 người. Lúc ấy, chính cô cũng nghĩ rằng bản thân thật hạnh phúc khi đã lựa chọn được người có thể cùng mình đi đến cuối đời, nhưng mọi thứ lại không như cô nghĩ.

Sau khi ra trường, cô và hắn cùng nhau đến Đường Thị làm việc. Cô ngày ngày nỗ lực để hoàn thiện bản thân, có những ngày mệt mỏi hắn luôn ở bên động viên và cổ vũ. Hắn luôn nói với cô rằng sẽ chăm chỉ làm việc và biến cô thành người hạnh phúc nhất thế giới, cô ngây thơ tin vào lời nói đó, nhưng chuyện đó đã không diễn ra.

Ba cô bị bệnh nặng tưởng chừng như không qua khỏi vì vậy ông đã chuyển hết cổ phần mà mình đang có sang cho cô, hắn biết vậy liền lừa cô ký vào hợp đồng chuyển nhượng cổ phần cho hắn. Khi cô biết hết thì mọi chuyện đã không thể cứu vãn.

" Lãnh Hạo, đây là tình yêu trọn đời mà anh nói sao ?"

Hắn chỉ cười khẩy và nói :

" Cô thật sự cho rằng trên đời có chuyện đó ư ? Đúng là ngây thơ thật."

Lúc này có tiếng bước vào.

" A Hạo, còn chưa nói xong sao ?"

Là Hồ Vy, người em họ mà cô hết lòng yêu thương, là người ủng hộ cô đến với Lãnh Hạo khi hắn ta tỏ tình.

" Nói xong rồi."

Nhìn một màn trước mắt này, cô thật sự không muốn tin. Một người là bạn trai còn một người là em họ, 2 người luôn gắn bó với cô vậy mà sau lưng lại âm thầm lên kế hoạch chiếm đoạt công ty của gia đình cô.

" Hai...hai người..." Cô run rẩy nói.

" Chị chỉ tay cái gì, nhìn như này còn không hiểu sao ? Chị chỉ là công cụ để A Hạo lợi dụng và giúp anh ấy có được sự tin tưởng của cha mà thôi, còn tôi mới là người mà anh ấy yêu nhất."

" Thì ra hai người ở sau lưng tôi làm ra chuyện này."

" Chị nên tự hào vì mình có thể góp chút lợi ích cho A Hạo còn bây giờ chị biết thì cũng đã muộn rồi. Hơn là tôi có một món quà muốn tặng chị."

Cô ta ghé vào tai cô thì thầm :

" Người cha bị bệnh của chị là do tôi làm ra đó."

" Cô nói cái gì ?"

Cô không tin vào tai mình, cũng không nghĩ rằng để đạt được mục đích mà hai người họ lại hại cả bố cô.

" Chị có thích món quà này không ?"

Cơn giận bùng nổ, cô liền xông đến cho Hồ Vy một cái tát. Cô ta không phòng bị liền ngã ra đất, Lãnh Hạo thấy vậy cũng đẩy cô ra.

Nhìn hai người họ anh anh em em cô cũng đã hiểu, chỉ lạnh lùng nói :

" Lãnh Hạo anh phản bội lại tình yêu và sự tin tưởng còn gài bẫy tôi, anh nhất định sẽ phải trả giá. Còn Hồ Vy cô dám làm hại bố tôi, tôi nhất định sẽ khiến cô nhận quả báo vì quyết định này. Cái tát ngày hôm nay mới chỉ là khởi đầu, sau này tôi sẽ dành lại tất cả những gì vốn thuộc về mình."

Nói xong cô quay lưng rời đi, để lại hai con người nhìn cô với ánh mắt căm phẫn.

Ngoài trời lúc này đổ mưa to, giống như là khóc cho vận mệnh của cô vậy. Cô đi trên đường, không có lấy một chiếc ô, nước mưa cứ vậy hòa cùng nước mắt. Cô khóc vì ân hận và trách móc, trách hắn phụ bạc lại tình cảm của cô cũng trách chính bản thân mình mù quáng.

Cô cứ vậy đi trong vô định và mải mê với những suy nghĩ mà không nhận ra rằng có một chiếc xe đang lao về phía mình, khi nhìn thấy cũng là lúc cô ngất đi vì kiệt sức. May mà tài xế phanh lại kịp, người đàn ông trong xe có chút bực mình :

" Chuyện gì vậy hả ?"

" Thưa tổng tài, hình như chúng ta tông phải người rồi."

" Còn không xuống xe kiểm tra."

" Vâng."

Người tài xế liền xuống xe và tiến lại chỗ cô kiểm tra, lay mãi nhưng cô không tỉnh liền quay lại nói với người ngồi trong :

" Tổng tài, cô gái đó hình như ngất xỉu rồi hay sao ấy."

" Cậu lấy ô lại đây."

Người đàn ông bước xuống rồi tiến đến chỗ cô, nhìn gương mặt của cô hắn thấy có chút quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu. Chần chừ một lúc, hắn liền bế cô lên rồi bảo với tài xế là mau chóng đến bệnh viện.

Sau khi đến bệnh viện nghe bác sĩ chuẩn đoán là cô ngất do kiệt sức, hắn liền bảo trợ lý sắp xếp người trông coi, khi nào cô tỉnh lại thì báo với hắn.

Sáng hôm sau.

Cô mở mắt ra liền thấy một nơi xa lạ, mùi thuốc khử trùng thì sộc vào mũi. Đang định ngồi dậy thì có một y tá đến và giúp cô, còn hỏi xem cô đã khỏe chưa :

" Tôi đã đỡ rồi."

Cô ngập ngừng một lúc và hỏi :

"Cho hỏi là tại sao tôi ở đây vậy ? Và ai đưa tôi vào đây ?

" Cô bị kiệt sức dẫn đến ngất xỉu, còn ai đưa cô vào đây thì hôm qua có một người đàn ông đưa cô vào và nói với chúng tôi rằng khi nào cô tỉnh thì báo cho anh ta."

Nghe y tá nói vậy, cô lục lại trí nhớ xem người đàn ông được nói đến là ai nhưng không tài nào nhớ ra. Lúc này cửa phòng bệnh mở ra, một người đàn ông bước vào. Cô quay qua nhìn, có chút giật mình vì người đàn ông bước vào là Tiêu Dạ Tĩnh, tổng tài của Tập đoàn Duyệt Minh, kẻ thù của Đường Thị.