Hợp Đồng Cả Đời Của Tiêu Tổng

Chương 18: Anh trai.



Sau một giấc ngủ ngon lành vì mệt thì cô cũng đã tỉnh, định ngồi dậy thì hình như có vật gì đó đè lên cơ thể, cô nhìn kĩ lại thì là anh. Anh ôm chặt cô trong lồng ngực giống như cô là gấu bông vậy. Cô nhẹ trở mình, xoay mặt vào trong lồng ngực anh. Ngước lên nhìn khuôn mặt anh. Mũi cao, môi mỏng, mắt hai mí đang khép, tóc có chút hơi rối nhưng không ảnh hưởng đến độ đẹp trai, làn da trắng. Anh thật sự là mẫu người đàn ông của biết bao cô gái. Nhưng với cái tính lạnh lùng tỏa ra hàn khí này của anh thất sự có ít người dám đụng vào.

Cô bất giác đưa tay lên sờ, từ sống mũi rồi dừng lại ở môi. Khiến anh thức giấc vì nhột.

" Này, em sờ cái gì thế hả ?" Anh ôm cô vào lòng nói.

" Còn cái gì được nữa."

" Sao em không ngủ thêm tí nữa ?"

" Nay đi sang thăm anh trai mà, còn ngủ nữa là đến trưa luôn."

" Đến trưa cũng được, em nằm im một tí cho anh ôm." Giọng anh hơi nũng nịu bảo với cô.

" Vậy tùy anh thôi."

[…]

10h sáng.

" Mau dậy đi, em đói lắm rồi."

" Thế em đi vệ sinh cá nhân đi, anh xuống lấy đồ ăn sáng cho em."

Hai người cùng nhau ăn sáng rồi thay quần áo. Hôm nay cô mặc váy xếp ly tầng màu xanh dương. Anh mặc vest màu nâu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo kiểu tây cổ to.

Anh mang theo khá nhiều quà, nào là rượu, nhân sâm...nhét gần đầy một cốp xe.

****

Dừng lại trước một căn nhà ở ngoại ô, tuy không quá to nhưng nhìn khá sang trọng. Đường vào nhà được lát đá, có hồ nước giữa sân, có vườn hoa đủ loại...

Cô ấn chuông cửa, khoảng mấy giây sau có giọng nói truyền ra.

" Ai đó ?"

Người đó mở cửa ra, nhìn thấy cô liền ôm chầm.

" Tranh Tranh, em đến rồi."

Đường Cẩn Bách, anh lớn hơn cô 4 tuổi. Vì không muốn dựa vào gia đình nên anh ra nước ngoài lập nghiệp riêng, tạo lập cho mình một công ty.

Đường Cẩn Bách bây giờ mới chú ý đến Tiêu Dạ Tĩnh, buông cô ra anh hỏi.

" Người này là ai đây ?"

" Thì...còn ai được nữa..." Cô ấp úng nói.

" Ahhh...."

Đường Cẩn Bách đi đến trước mặt anh.

" Cậu chắc là em rể tương lai của tôi đúng không ?"

" Chào anh." Anh đưa tay ra, Đường Cẩn Bách theo phép lịch sự bắt tay lại.

" Hôm nay đến có mang theo một chút quà, mong anh nhận lấy." Anh đưa quà cho Đường Cẩn Bách.

" Cậu không cần làm như này đâu...vì tôi không đồng ý cho cậu kết hôn với Tranh Tranh."

" Chuyện này không thể anh nói là được, dù sao quyết định của cô ấy mới quan trọng."

Cô đứng nhìn cứ cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng lắm. Hai người này hình như muốn đối đầu nhau...

" Mau vào nhà đi, sao còn đứng ở ngoài này." Lúc này mẹ cô đi ra mới làm bầu không khí bớt ngại.

Cô đến bên cạnh anh, kéo anh vào trong nhà trước con mắt của Cẩn Bách.

" Đường Tử Tranh, con bé có sắc quên người nhà này."

" Dạ Tĩnh, chúng ta vào trong đi."

Cô bỏ ngoài tai những lời mà ông anh trai đang gào thét, kéo anh đi thẳng không ngoái lại.

_________________

Ngồi trên sofa.

Càng nghĩ càng thấy sai, cô ngồi giữa hai người này mà muốn ốm luôn.

Một bên thì hàn khí lạnh lẽo tỏa ra từ anh, bên này cũng chả kém cạnh khi lửa giận cao ngút trời. Hôm nay chỉ đơn giản là đi gặp anh trai thôi mà như sắp có chiến tranh vậy.

Cô kéo tay áo anh nói nhỏ.

" Anh đây là muốn đánh nhau với anh em luôn sao ?"

" Không đến mức đó."

" Vậy mau thu lại cái vẻ sát ý của anh đi."

" Còn anh nữa, lớn đầu từng này rồi lại còn đi tức giận vô cớ. Bộ anh là trẻ lên ba hả ?" Cô đánh vào chân của Cẩn Bách.

" Em bây giờ còn bảo vệ người ngoài sao ?"

" Em và Dạ Tĩnh đã kết hôn rồi, ba mẹ cũng đồng ý. Còn tính là người ngoài sao ?"

Anh khá là thích dáng vẻ của cô khi bảo vệ anh.

" Kết hôn thì sao, chưa tổ chức đám cưới nên không tính. Tốt nhất là em bỏ hắn đi, anh giới thiệu cho em người khác."

" Anh tìm được người vừa giàu vừa đẹp trai hơn anh ấy sao ?"

Nói đến đây Cẩn Bách cứng họng luôn, đúng là không tìm được người nổi trội hơn Dạ Tĩnh.

Ba mẹ cô đứng ở bếp nghe hết mọi chuyện cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán.

" Hai đứa chúng mày lần nào gặp nhau cũng phải cãi một trận mới được ah." Đường Thiên mất kiên nhẫn nói.

" Còn không phải tại anh kiếm chuyện với Dạ Tĩnh sao ?"

" Thì con cứ kệ nó đi, Dạ Tĩnh nó còn không ứng phó được chắc ?" Mẹ cô từ tốn bảo.

" Hôm nay gặp mặt là để cùng nhau ăn bữa cơm, vậy mà nghe hai đứa con cãi nhau ba với mẹ con no luôn."

" Được rồi, không nói chuyện này nữa. Tử Tranh con xuống phụ mẹ dọn cơm, còn lại để cho ba con xử lý." Cẩn Ngọc Vân nhẹ nhàng nói.

Cô theo bà xuống bếp nhưng tâm trí thì vẫn ở phòng khách, muốn nghe xem họ sẽ nói gì. Vậy mà mẹ cô lại nhéo cô một cái.

" Con ý, cứ kệ Dạ Tĩnh, nó không sao đâu."

Cô đành nghe theo lời bà, từ bỏ việc này theo bà vào bếp.