Thời gian vẫn trôi qua từng ngày, cũng đã hơn 1 năm rồi. Tiêu thái thái, Tiêu lão gia và Tiêu phu nhân đã ra nước ngoài, để anh và cô ở lại đây.
Tiêu Dạ Tĩnh thì càng ngày càng trầm mặc, một mình lãnh đạo công ty. Anh hiện tại rất xứng với cái danh "Tổng tài si tình". Anh chăm sóc cô hơn 1 năm này, luôn trò chuyện, chờ ngày cô tỉnh dậy.
Trong khoảng thời gian cô hôn mê, có rất nhiều cô gái tìm đến anh để mong được cái danh Tiêu phu nhân hoặc đơn giản là tình nhân. Nhưng đều bị anh từ chối vì tim anh chỉ dành cho một người.
Cũng trong thời gian này, Bevis đã vượt mặt cô, cô không còn là hacker đứng đầu nữa mà đứng thứ hai sau Bevis. Mà nói đến Bevis thì cậu ta hiện là một thành viên trong công ty của Tiêu Dạ Tĩnh đảm nhiệm chức vụ bảo mật thông tin. Tiền lương thì cậu ta không lấy đều đặn mà khi cần sẽ nói với Tiêu Dạ Tĩnh. Cậu ta và Hi Văn ngày càng mặn nồng cũng đang tính tới chuyện hôn nhân trong năm nay.
Cẩn Bách chuyển công ty về trong nước để tiện chăm sóc cho cha mẹ. Ngày ngày sau khi hoàn thành công việc, Cẩn Bách đều dành thời gian đến nói chuyện với cô em gái của mình, với mong muốn nhìn thấy cô tỉnh lại.
Hôm nay Cẩn Bách lại đến thăm Tử Tranh. Vừa vào nhà thì thấy tất cả mọi người đều ở đây.
" Anh đến thăm Tử Tranh ah ?" Lan Khuynh nhẹ nhàng hỏi.
" Ừm."
" Cậu ấy đang trên phòng, bọn em vừa lên xem." Hi Văn nói.
Anh đi lên trên tầng, mở cánh cửa bước vào trong. Căn phòng vẫn như vậy, những lọ hoa hồng đã tàn rồi được thay mới nhưng cô lại không ngắm được nó.
Cẩn Bách ngồi lên giường nắm lấy tay của Tử Tranh.
" Tranh Tranh ah, em mau dậy đi, đừng ngủ nữa." Giọng nói trầm thấp, gương mặt hiện lên sự sót thương.
Nhưng đáp lại anh vẫn là sự im lặng. Nhưng anh vẫn tiếp tục nói. Gương mặt hiện rõ vẻ trầm ngâm xen lẫn đau xót.
" Em gái ah, cha mẹ và anh trai nhớ em rất nhiều. Nhớ lúc nhỏ em luôn nói là muốn mang lại vui vẻ cho mọi người...giờ em nhìn đi, bây giờ ai cũng buồn..."
" Thù của bản thân và cha mẹ em đã báo xong rồi, anh vẫn muốn cùng em chúc mừng."
" Em không tỉnh dậy là vì những lần anh chọc giận em đúng không ? Hay là cảm thấy anh về nước mang lại cho em sự xui xẻo khiến em không tỉnh dậy được ?"
" Vậy bây giờ anh lập tức ra nước ngoài, em sẽ tỉnh lại chứ ?"
Những câu hỏi được đặt ra nhưng lại không có lấy một câu hồi đáp.
" Này, ai cho anh ra nước ngoài hả ? Anh đang điều hành Đường Thị, giờ mà đi là muốn từ bỏ công sức của cha mẹ sao ?" Tiêu Dạ Tĩnh từ ngoài cửa nói vọng vào, đứng cùng anh là hết thảy mọi người.
Khi Cẩn Bách đến, Dạ Tĩnh, Quân Thần và Bevis đang ngồi ở sân sau nói chuyện. Lúc lên nhà thấy xe của Cẩn Bách nhưng lại không thấy người, hỏi Lan Khuynh mới biết anh lên phòng của Tử Tranh ngồi. Quân Thần định đi lên lầu xem Cẩn Bách ở trên đấy làm gì thì bị Tiêu Dạ Tĩnh ngăn lại vì anh và 3 người kia cũng muốn xem xem Cẩn Bách sẽ nói gì với Tử Tranh.
" Em rể...mọi người...thật ra thì anh..." Cẩn Bách hơi ngập ngừng.
" Không có anh anh gì cả. Cô ấy chỉ ngủ thôi, ngủ đủ là khác tỉnh dậy, anh đừng suy nghĩ lung tung." Tiêu Dạ Tĩnh nói.
Quân Thần không nói gì chỉ đi lại phía giường mà Tử Tranh đang nằm, sau một hồi xem xét thì Quân Thần lên tiếng.
" Tình trạng có chuyển biến tốt, cô ấy sẽ tỉnh lại sớm thôi." Quân Thần nói rồi đi về phía của Cẩn Bách và Tiêu Dạ Tĩnh.
Lan Khuynh đi lại chỗ Đường Tử Tranh, cô cúi người xuống quan sát điều gì đó, được một lúc thì thốt lên " Tử Tranh, Tử Tranh cậu ấy khóc kìa."
Nghe câu nói của Lan Khuynh thì mọi người nhanh chóng tiến đến xem. Đúng như Lan Khuynh nói, trên khóe mắt đang nhắm chặt của Đường Tử Tranh có hai hàng nước mắt chảy xuống.
" Anh thấy chưa, em gái anh khóc rồi đấy. Tại anh cứ đòi ra nước ngoài." Tiêu Dạ Tĩnh nhìn Cẩn Bách rồi cau mày nói.
" Anh...anh không đi đâu cả..."
" Thôi, Dạ Tĩnh cậu đưa Tử Tranh xuống lầu đi. Mọi người chúng ta đi dọn thức ăn ra sân trước nào." Bevis nói rồi nắm lấy tay Hi Văn đi từ từ xuống lầu. Quân Thần và Lan Khuynh cũng đi theo, rồi sau đó là Cẩn Bách.
Sau khi mọi người đều đi xuống dưới, anh đẩy cô vào nhà tắm, tắm rửa, thay quần áo cho cô rồi đặt cô ngồi lên xe lăn. Anh hôn nhẹ lên trán của cô, rồi dịu dàng nói.
" Không cần biết bao giờ em sẽ tỉnh lại, cho dù dài cả chục năm đằng đẵng, anh vẫn sẽ chờ."