Hợp Đồng Cả Đời Của Tiêu Tổng

Chương 43: Cảm ơn anh vì đã xuất hiện trong cuộc đời em



Đường Tử Tranh đứng im cho Lan Khuynh ôm mình một lúc, chờ Lan Khuynh buông ra thì cô tỏ ý bảo Quân Thần lên đưa Lan Khuynh rời khỏi sân khấu. Quân Thần cũng hiểu ý, liền đi lên đưa Lan Khuynh xuống đúng chỗ ngồi.

Thấy mọi thứ đã vào vị trí ổn định, Đường Tử Tranh lên tiếng.

" Chào tất cả mọi người, chào tất cả các vị quan khách, cảm ơn mọi người đã đến dự bữa tiệc sinh nhật tròn 25 tuổi của tôi." Gương mặt cô hiện lên vẻ lạnh lùng nhưng vẫn có nét cười.

" Hôm nay, ngoài là tiệc sinh nhật của tôi, còn là ngày tôi lấy lại tất cả những thứ vốn thuộc về mình."

Cô vừa nói xong, bên dưới sân khấu có một người đàn ông trung niên cầm một tập hồ sơ bước lên sân khấu.

Ông ta mở cái tập hồ sơ ra, lấy ra một mớ giấy tờ để lên cái bàn đặt chiếc bánh gato. Đường Tử Tranh thản nhiên đi lại, cô cầm bút lên, rồi cúi người kí vào sấp giấy tờ. Kí xong thì cô xoay người xuống phía khán đài.



" Từ bây giờ, tôi chính thức lấy lại quyền điều hành công ty Đường Thị." Đường Tử Tranh cười tươi nói.

Tiêu Dạ Tĩnh vỗ tay, theo đó mọi người bên dưới vỗ tay theo.

Sau khi tiếng vỗ tay im lặng thì cô lại nói.

" Sau khi lấy lại mọi thứ về tay thì tôi có lời muốn nói với ba mẹ."

Cô nhìn về phía Đường Thiên và Cẩn Ngọc Vân.

" Ba mẹ, con gái đã trả thù xong, cũng đã lấy lại công ty như lời hứa. Ba khi trước vì muốn bảo vệ tâm huyết, không để nó rơi vào tay kẻ xấu nên giao lại cho con gái. Nhưng khi đó con gái không đủ năng lực, đánh mất công ty. Giờ đây con gái muốn đem nó trả lại cho ba và mẹ."

Tất cả mọi người nghe vậy thì hơi bất ngờ, chỉ có anh là không giống mọi người vì anh đã biết trước. Đường Thiên im lặng một lúc rồi đi về phía sân khấu.

" Con biết tại sao khi đó ba lại giao công ty cho con không?" Đường Thiên từ tốn hỏi.



" Dạ không." Cô trả lời.

" Vì ta tin vào năng lực và nhân cách của con, có thể điều hành và dẫn dắt công ty."

" Nhưng con vẫn là không có năng lực này ba ạ." Cô nhẹ trả lời.

" Con có, còn hơn cả ta khi xưa nữa. Con đừng sợ sẽ làm mất mặt ta vì nó không quan trọng bằng con." Đường Thiên chậm rãi nói.

" Như ý con nói, ba sẽ tiếp quản công ty giúp con vài năm nữa nhưng cổ phần và công ty vẫn đứng dưới tên con."

Cô lúc này không kìm được nước mắt, liền ôm lấy Đường Thiên. Ông cũng vỗ về, an ủi rồi giao cô lại cho Tiêu Dạ Tĩnh, bản thân rời khỏi sân khấu.

" Bây giờ, tôi còn muốn làm một việc nữa." Đường Tử Tranh nói, rồi tay nắm chặt lấy tay Tiêu Dạ Tĩnh.

" Tôi muốn cảm ơn những người đã ở bên cạnh, giúp đỡ tôi. Đầu tiên là ba mẹ, con cảm ơn hai người vì đã nuôi dưỡng con, luôn ủng hộ mọi quyết định của con kể cả khi nó là sai. Tiếp theo là bà nội, cha mẹ chồng tôi, cảm ơn mọi người vì đã chấp nhận, yêu thương một người con dâu còn nhiều khuyết điểm và thiếu sót, đặc biệt là có hoàn cảnh không môn đăng hộ đối với Tiêu gia. Và những người bạn tốt của tôi, Quân Thần, Bevis và 2 cô bạn thân Lan Khuynh và Hi Văn, còn cả anh trai Đường Cẩn Bách nữa, chính mọi người đã cho tôi sức mạnh và niềm vui trong cuộc sống này, cảm ơn." Đường Tử Tranh cười nói, nhìn về phía những người bạn của mình.

" Không thể quên một người là chồng tôi, Tiêu Dạ Tĩnh. Cảm ơn anh vì đã bước vào cuộc đời em, một lần nữa khiến em hiểu thế nào là tình yêu chân thành, hiểu thế nào là hạnh phúc." Đường Tử Tranh dùng ánh mắt chứa đầu sự yêu thương nhìn về phía Tiêu Dạ Tĩnh.

Tiêu Dạ Tĩnh đưa tay lấy cái micro từ tay cô nói.

" Anh phải cảm ơn em mới đúng, cảm ơn em vì đã xuất hiện trong cuộc sống tẻ nhạt của anh. Khi trước anh luôn nhìn vào mảng tối của thế giới nhưng nhờ có em cho anh thấy ánh sáng và hi vọng vào quãng đời còn lại." Nói rồi Tiêu Dạ Tĩnh ôm Đường Tử Tranh vào lòng, hôn nhẹ vào môi cô, sau một lúc mới buông ra.

Lúc này bài hát chúc mừng sinh nhật được vang lên. Nến cũng được đốt lên, sau khi bài hát chúc mừng sinh nhật kết thúc, cô bắt đầu nhắm mắt ước với bánh kem. Ước xong rồi thổi nến.

Đây là lần đầu tiên sinh nhật cô có nhiều người tham dự. Trước đây cô chỉ tổ chức tiệc sinh nhật nhỏ thôi vì cô không thích có người ngoài, về sau thì ba cô ngày càng bận chuyện công ty nên ông không có thời gian nhớ đến. Khi anh trai ra nước ngoài lập nghiệp thì chỉ gọi điện chúc mừng và gửi quà qua chuyển phát nhanh, lúc ấy cô khá là buồn. Nhưng đó đã là quá khứ, bây giờ cô có rất nhiều người thân, bạn bè và đặc biệt là có người chồng tốt.

" Mọi người ơi, nhập tiệc thôi!" Đường Tử Tranh và Tiêu Dạ Tĩnh đồng thanh nói vào micro.