Cũng đã 3 tháng kể từ ngày diễn ra hôn lễ, mọi thứ đều rất yên bình, không có gì bận tâm. Nhưng có một thứ khiến cô để ý đó là cô mãi vẫn chưa mang thai. Tuy biết con cái là của trời cho, không thể hấp tấp, hai bên gia đình cũng không nói gì nhưng cô biết họ cũng rất mong ngóng.
Gần đây Đường Tử Tranh cứ lạ lắm, cô không ăn uống được gì nhiều nhưng lại rất hay buồn ngủ và thường xuyên nôn khan.
Cô vừa ngủ dậy, định đứng lên sang thư phòng tìm anh thì đầu óc choáng váng, cô phải vịn tay vào bàn mới đứng vững.
Tiêu Dạ Tĩnh đúng lúc sang tìm cô, thấy cô như vậy liền chạy lại đỡ.
" Tử Tranh, em sao vậy ?" Tiêu Dạ Tĩnh lo lắng hỏi.
Cả người cô mềm nhũn, vô lực tựa vào anh. " Em thấy choáng đầu óc quá, còn cảm thấy hơi khó thở."
Thỉnh thoảng cô cũng bị như vậy cộng thêm không ăn uống được, có phải cô bị bệnh gì không ?
Tiêu Dạ Tĩnh nghe vậy rất lo lắng, anh liền bế cô lên, sau đó đi xuống dưới nhà.
" Dạ Tĩnh..."
" Không nhiều lời, anh lập tức đưa em đi khám, sức khỏe của em là trên hết, không được chậm trễ."
****
Bệnh viện.
Tiêu Dạ Tĩnh và Đường Tử Tranh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của bác sĩ, đột nhiên vị bác sĩ cười tươi.
" Không có gì đáng ngại, đây chỉ là những biểu hiện của việc mang thai mà thôi."
" Thai nhi đã được 2 tháng rồi, sau này chú ý đến sinh hoạt của bản thân, đừng thức khuya và làm việc quá sức." Bác sĩ từ từ nói.
Đường Tử Tranh và Tiêu Dạ Tĩnh đều sốc như nhau, cô nhìn anh, anh nhìn bác sĩ.
" Mang...mang thai sao ?" Cả hai đồng thanh hỏi.
" Đúng, mang thai rồi."
" Biểu cảm của hai người...là không vui sao ?" Bác sĩ hỏi lại.
Tiêu Dạ Tĩnh liền lắc đầu. " Vui...vui chứ..."
Anh...đã được làm ba rồi.
Tử Tranh còn vui hơn anh, cô bật khóc, tay đặt lên bụng mình.
****
Sau khi biết tin Tử Tranh mang thai, ai ai cũng vui mừng.
Tiêu Dạ Tĩnh thời gian này liền trở thành người kỹ tính, mọi hoạt động của cô cả việc ăn uống đều được anh quan tâm đến, nhiều lúc thức ăn của cô đều do anh thức khuya dậy sớm nấu cho Tử Tranh.
Tử Tranh bước vào giai đoạn ốm nghén, cô không ăn được gì, chỉ mới ngửi mùi thôi đã muốn nôn ra.
Thật sự không dễ dàng mà.
Ai cũng nghĩ anh sẽ bỏ cuộc nhưng không...
Anh tìm hiểu và xem 7749 cách để giúp cô ăn uống, giúp Tử Tranh không khó chịu. Từ đầu đến cuối luôn nhẫn nhịn, không nói lời nào.
Nhiều lúc cô tính khí thất thường, cô còn hay đánh anh nữa, Tiêu Dạ Tĩnh cũng im lặng cho cô đánh đến khi thỏa mãn thì thôi.
Thoáng chốc trên người anh đã xuất hiện nhiều vết xước của Tử Tranh.
Vì anh biết Tử Tranh không thể ăn uống ngon miệng, cô cứ hay khóc rồi lại cười vô cớ, ngủ cũng không ngon giấc. Anh chỉ là nỗi đau về thể xác thôi sao bằng cô bị giày vò như này.
Thời gian trôi qua nhanh như cơn gió lướt qua, mới đó Tử Tranh đã mang thai đến tháng thứ 6, mọi chuyện của cô đều do Tiêu Dạ Tĩnh một tay giám sát.
Hôm nay anh phải đến công ty xử lý một hợp đồng quan trọng, anh không muốn đi lắm nhưng cô đã nói bản thân có thể tự lo hơn nữa Tiêu phu nhân và mẹ cô cũng ở đây sẽ không có chuyện.
Anh ở công ty nhưng tâm trí thì ở nhà, đôi lúc nhớ cô quá sẽ mở camera xem cô đang làm gì, chỉ mong có thể nhanh chóng về nhà.
Cuối cùng cũng tan làm, anh về nhà thì thấy Tử Tranh đang ngồi ở phòng khách, trên tay là đĩa táo mà anh đã gọt sẵn trước khi đi, để trong tủ lạnh, cô chỉ cần ngủ dậy và ăn thôi.
" Ông xã, anh về rồi." Tử Tranh nhìn anh, bây giờ cô thật sự rất giống một đứa bé ỷ lại vào anh.
Nhiều lúc đi làm Tiêu Dạ Tĩnh cũng mang cô theo. Cả công ty đều chỉ biết im lặng, không ngờ có ngày bọn họ nhìn thấy sếp cưng chiều vợ mình đến vậy.
Tử Tranh đi cùng không ở trong phòng làm việc của anh thì sẽ đi khắp công ty nói chuyện với mọi người, còn mang theo đồ ăn chia cho bọn họ nên họ đều rất thích anh mang cô đi làm cùng.
Tiêu Dạ Tĩnh tiến đến, anh lại thích cô ỷ vào mình như vậy. Chỉ muốn bảo vệ cô, dù sao cô cũng trải qua quá nhiều chuyện nguy hiểm.
Tử Tranh thấy anh đến thì bỏ đĩa táo qua một bên, rồi lao vào vòng tay anh.
" Ông xã..." Tử Tranh cọ cọ vào lòng Tiêu Dạ Tĩnh.
" Sao vậy ? Em không khỏe sao ?" Tiêu Dạ Tĩnh hỏi.
Cô lắc đầu.
" Anh mau quay đây ngồi đi, cùng em ăn táo."
****
Ba tháng sau.
Thời gian này cứ 2 ngày phải đi kiểm tra một lần, bụng của Tử Tranh đã to lên hơn, cô sắp sinh rồi.
Bác sĩ dự đoán sẽ sinh vào tuần sau.
Hôm nay cô sẽ ra ngoài đi dạo với Lan Khuynh và Hi Văn, họ nói muốn đi chọn đồ cho em bé nhưng mấy cái đấy đã được cô và anh chuẩn bị từ trước rồi nên chỉ đi dạo gần nhà thôi vì anh không cho cô đi xa.
Tuyết bắt đầu rơi, hôm nay trời rất lạnh, Tử Tranh lại không muốn ở nhà, muốn anh đưa ra ngoài.
Trời thì lạnh, đường thì hơi trơn nên Tử Tranh được Tiêu Dạ Tĩnh đỡ đi rất chậm, tốc độ đi của hai người còn chậm hơn ốc sên.
Cẩn Bách từ đâu ra đi đến, theo sau là Nguyệt Thiền, trên tay họ còn cầm theo một hộp quà.
" Tử Tranh." Cẩn Bách gọi.
" Anh trai, chị Nguyệt Thiền hai người đến rồi." Cô cười tươi nói.
Nguyệt Thiền đi lại phía của Tử Tranh, ngồi cạnh cô. Bốn người ngồi nói chuyện với nhau, đang nói thì cô đột nhiên cảm thấy đau bụng.
" Dạ Tĩnh...bụng em...đau quá..."
Tử Tranh đau đớn nắm lấy tay áo của Tiêu Dạ Tĩnh, hai người kia thấy vậy thì cuống hết cả lên nhưng nhanh chóng đi lấy xe, anh thì bế cô lên xe để đưa đi bệnh viện.
Tuyết vẫn đang rơi nên Cẩn Bách không dám lái xe nhanh.
" Đau...đau...em đau lắm rồi..." Tử Tranh kéo lấy tay áo của Tiêu Dạ Tĩnh, cô vừa thét vừa la.
****
Bệnh viện.
Tử Tranh được đến bệnh viện, cô lập tức được chuyển vào phòng sinh.
Tiêu Dạ Tĩnh muốn đi theo nhưng bác sĩ không cho phép, anh, Cẩn Bách và Nguyệt Thiền đành đứng bên ngoài.
Người nhà bây giờ mới chạy đến, Tiêu phu nhân lẫn Tiêu lão gia và lão phu nhân nghe tin cô sinh liền gấp gáp chạy đến bệnh viện.
Quân Thần đang làm ở tầng trên, nghe tin Tử Tranh sinh cũng vội chạy xuống xem tình hình.
Bevis và Hi Văn cũng nhanh chóng chạy đến, Lan Khuynh ở nhà nghe tin chưa kịp thay sang bộ đồ cẩn thận đã chạy đến. Đường Thiên và Cẩn Ngọc Vân cũng vội vã đi đến.
Mọi người đến nhanh hơn anh nghĩ, mấy người ở bệnh viện tưởng là đi xem đá bóng không.
" Không phải nói tuần sau sao ? Sao lại sinh lúc này cơ chứ ?" Đường Thiên lo lắng lên tiếng hỏi.
" Hai đứa này cũng có đứa nào ra đúng ngày đâu, toàn sớm hơn đấy chứ." Cẩn Ngọc Vân lên tiếng.
" Nó muốn ra là ra thôi." Bà nói thêm.
Mọi người nghe bà nói liền im bặt, không ai nói được lời nào.
Bây giờ tất cả đều hướng về phòng sinh, hy vọng Tử Tranh nhanh chóng sinh ra bảo bảo an toàn, mẹ tròn con vuông.
Bên trong phòng sinh, Tử Tranh cố dùng sức mà sinh đứa nhỏ.
" Hít thật sâu, dùng sức, một lần nữa." Bác sĩ trấn an cô.
Nhưng sinh con thật sự rất đau...
" A...Tiêu Dạ Tĩnh...đau quá...em ghét anh! Em ghét anh!"
Cô dùng sức lực cuối cùng, đúng là ông trời không phụ lòng người.
Oe oe oe.
Tiếng em bé khóc vang lên, Tử Tranh được nhẹ nhõm, cả người đều xụi lơ.
Y tá nhanh chóng đưa đứa bé ra, sau đó quấn khăn rồi đặt vào người Tử Tranh.
" Là bé trai...là bé trai đó." Y tá vui mừng nói.
Tử Tranh nhìn đứa nhỏ còn đỏ hòn nằm trong tay, cô mỉm cười.
Cảm ơn thiên thần nhỏ vì con đã đến bên ba mẹ.
Lát sau y tá ôm đứa bé ra, cánh cửa vừa mở ra mọi người đều im bặt.
Ngơ ra mấy giây Tiêu phu nhân, lão phu nhân và Cẩn Ngọc Vân liền lao vào phòng sinh xác nhận tình hình của cô.
Sau khi thấy cô ổn mới đi ra, nhìn đứa bé trên tay y tá, Tiêu Dạ Tĩnh đều đơ ra.
" Anh không muốn bế con của mình sao ?" Y tá nhìn anh hỏi.
" Muốn...muốn." Anh lắp bắp, tiến đến bế đứa nhỏ trong từ tay y tá.
" Đây là con trai anh."
" Đây là con trai...tôi sao ?"
" Tôi được làm ba rồi sao..."
...
Cô được đưa về phòng, cả nhà đang đứng tập trung nhìn cô và bé trai mũm mĩm, đáng yêu.