Hợp Đồng Đầy Dụ Dỗ Của "Lục Trà" Tiên Sinh

Chương 11



Thời gian lúc này như ngưng đọng, đạo diễn và biên kịch đưa mắt nhìn nhau, nhìn cô kết thúc vai diễn. Đạo diễn giả vờ ho khan:

- Ừm, có gì cô về đợi thông báo từ chúng tôi.

Lục Phiêu Diêu gật đầu.

Tối hôm ấy, cô lặn lộn trên giường, mắt nhìn chằm chằm điện thoại chờ thông báo từ đoàn phim.

Mặc dù biết bản thân còn yếu ờ lĩnh vực phim ảnh, nhưng khi nghĩ về quãng thời gian bản thân được ảnh đế Trà Dụ chỉ đạo, trong lòng cô thoáng chút le lói tia mong muốn bản thân nhận được vai Tang Lạc trong bộ phim Khai Quang ấy.

Đồng thời, lúc này anh ở phòng bên kia. Trà Dụ đi tới phía cửa kính, cửa kính chiếu ra hình ảnh anh chỉ mặc một chiếc quần chất len mỏng suôn dài. Cơ bụng săn chắc, vai rộng, eo hẹp, cơ lưng di chuyển theo cử động của anh.

Trà Dụ nhấc điện thoại lên, đến khi đầu bên kia vang lên giọng ồm ồm:

- Là Trà Dụ à?

Anh khẽ đáp:

- Là tôi, đạo diễn Hồ.

Đạo diễn Hồ như gặp lại bạn cũ, nói chuyện đầy thoải mái, không dè dặt:

- Thằng nhóc này quay chung có một bộ phim mà đã lui về ở ẩn. Nhóc có cắn rứt lương tâm với ta một chút không hả?

Anh cong môi, cười đáp:

- Giải bộ phim có lượt rating cao nhất, giải bộ phim hay nhất nam, giải bộ phim điện ảnh ấn tượng và giải đạo diễn giỏi của năm chưa đủ sao?

Đạo diễn Hồ lầm bầm:

- Hừ, ta còn muốn quay phim chung với nhóc mấy bộ phim nữa kìa.

Anh nghe vậy liền lên tiếng đáp:

- Vừa khéo cháu cũng đang có hứng với bộ phim gần đây của chú. Khi nào chúng ta gặp mặt đi.

Đạo diễn nghe anh nói vậy liền không kiềm chế được vui mừng:

- Khỏi khỏi, cháu thích vai nào ta trực tiếp ghi tên cháu vào luôn..



Ông không phải là quá thiên vị anh vì anh là ảnh đế tiền nhiệm, ông thật sự rất công nhận tài năng diễn xuất của anh, hầu như vai diễn nào anh cũng có thể cân được. Chính khả năng này khiến ông rất đánh giá cao anh và sẵn sàng nhường vai mà anh muốn.

Trà Dụ cũng không ngượng ngùng mà thẳng thừng đáp:

- Vai ma thần Tần Du trong bộ phim Khai Quang, chú thấy cháu hợp vai chứ?

Đạo diễn Hồ vội trả lời:

- Hợp! Chắc chắn hợp.

Ông thầm nghĩ không lẽ giữa ông và anh tâm linh tương thông, ông vừa đau đầu vì chẳng tìm thấy ai có thể diễn ra nhân vật ma thần ấy thì người mà ông đánh giá cao khả năng diễn xuất đã tự nhận vai ấy. Miếng bánh ngon này ông nhất định phải giành được.

Anh thấy mọi chuyện sắp xếp ổn thỏa rồi thì mới lên tiếng hỏi:

- Sẵn tiện cháu có thể biết vai Tang Lạc do ai diễn không chú?

Đạo diễn Hồ hơi thắc mắc tại sao anh lại tò mò về một vai diễn, nhưng ông cũng trả lời anh:

- Một diễn viên trẻ nào ấy, ta chưa thấy bao giờ. Tên là Lục Phiêu Phiêu gì ấy.

Khóe môi anh bất giác cong lên, không kiểm soát được vui vẻ:

- Là Lục Phiêu Diêu.

Nói rồi anh lên tiếng tạm biệt:

- Vậy cháu không làm phiền chú, nào rảnh gửi kịch bản và thời gian quay cho trợ lí cháu nha. Tạm biệt.

Siết chặt điện thoại trong tay, anh khẽ đặt cằm lên điện thoại, lông mi dài khẽ chuyển động:

- Tang Lạc và Tần Du sao...

Càng nghĩ anh càng hứng thú.

Lúc này, Lục Phiêu Diêu cuối cùng cũng nghe thấy tiếng điện thoại thông báo, cô sao khi mở khóa, từ từ nhấp vào xem:

- Oa!!



Cô nhận vai rồi.

Tang Lạc trong bộ phim gần như được mong đợi nhất - Khai Quang.

Lướt xuống xem thông tin mà đoàn phim gửi, mức tiền cho vai này cũng không tệ, dù sao đoàn phim này cũng được đầu tư lớn. Ngày quay phim là hai ngày sau, ngày mai cô phải đến chụp ảnh nhân vật Tang Lạc.

Tối hôm đó, Lục Phiêu Diêu hào hừng đến mức không ngủ được.

Sáng hôm sau, cô lật đật vừa đắp mặt nạ vừa tắm rửa, chuẩn bị kĩ càng cho ngày mai.

Lúc này cô chỉ mặt một cái áo croptop trắng đơn giản cùng chiếc quần jean ống rộng. Tóc được buột cao lên, nhìn trẻ trung lại tràn đầy sức sống.

Trà Dụ nhìn cô chỉ uống chút sữa rồi chạy đi, anh hét:

- Bình tĩnh, đừng gấp đấy biết chưa.

Lục Phiêu Diêu trả lời cho có lệ:

- Biết rồi, biết rồi.

Đoàn phim lúc này khá đông, cô lại đến sớm hơn so với giờ chụp của mình, một nhân viên ở đoàn phim thấy cô liền nói:

- Chị vào phòng trang điểm đi, thay đồ xong rồi ra chụp.

Lục Phiêu Diêu gật đầu.

Nhân viên trang điểm là một cô gái trẻ, có vẻ chỉ mới hai mươi hay hai mốt tuổi. Cô nhóc ấy nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng đưa đầu bút kẻ mắt sướt lên.

Thoa thêm một lớp son đỏ.

Vẽ lên một đóa hoa sơn trà nhỏ ở trán.

Xong.

Cô nhóc trang điểm nhìn thành quả của mình cũng không khỏi bất ngờ, Lục Phiêu Diêu từ từ mở mắt, nhìn bản thân phản chiếu trong gương khiến cô cũng bất ngờ không kém cô nhóc trang điểm.

Nhân viên trang điểm vươn tay tạo dấu like, không ngại ngần tán thưởng:

- Chị à, em phải công nhận da mặt chị đẹp quá đấy. Trang điểm thêm tí là câu hồn ma thần Tần Du ấy được luôn.