Lục Phiêu Diêu nhấc điện thoại ra, cụp mắt nhìn, sau đó cô mới lên tiếng:
- Tôi sẽ không quay về, tôi có công việc của riêng mình, anh không có quyền bắt ép người khác.
Trà Dụ lạnh nhạt dập tắt sự ngoan cường của cô:
- Em đánh giá cao bản thân quá rồi đấy. Từ khi em kí vào bản hợp đồng thì em không phải là của chính bản thân nữa, mà là của tôi.
Anh nghe tiếng thở dồn dập thể hiện sự tức giận tới tột độ của cô, miệng lưỡi anh lại càng đanh thép hơn:
- Bây giờ em là tình nhân của tôi. Nên nhớ những gì tôi cho em được thì tôi đều có thể lấy lại được.
Cô siết chặt nắm tay, móng tay nhọn đâm vào trong thịt khiến đầu óc cô dường như thanh tỉnh đến mức không hề buồn ngủ:
- Trà Dụ, anh đừng có quá đáng. Sỉ vả người khác không khiến anh có được điều anh muốn đâu.
Anh khẽ cười, tiếng cười khiến cô muốn sởn tóc gáy:
- Không thử sao biết được. Phiêu Diêu, điều mà tôi muốn thì tôi nhất định sẽ làm.
Nói rồi anh tắt máy, quăng điện thoại vào một góc.
Ở đầu bên kia, Lục Phiêu Diêu đứng thẫn thờ mặc cho gió thổi khiến người cô run run, không biết là do lạnh hay là do anh...
Cô ngồi xổm xuống, trên tay cầm điện thoại một cách lỏng lẻo, nỗi sợ chợt dâng lên đại não cô.
Tại sao cô lại gặp phải anh ta chứ?
Anh ta có nhiều sự lựa chọn thì cớ gì phải chọn cô?
Lục Phiêu Diêu, ngươi thật đen đủi khi gặp anh ta.
Trà Dụ khiến cô như theo không kịp nhịp điệu của anh, lúc thì dịu dàng khiến cô ngỡ ngàng, lúc thì điên cuồng lại đáng sợ khiến người ta run rẩy.
Bây giờ cô chạy cũng không kịp, mà cô sao có thể trốn khỏi anh đây...
Tối hôm đó, mọi người ngồi vào bàn họp xem ai sẽ mời khách mời tiếp theo.
Lúc này Tự Anh đang gọi điện thoại:
- Thế nào? Em có đi được không?
Đầu bên kia vang lên tiếng đáp, Tự Anh tiếc nuối nói:
- Vậy sao, tiếc quá. Lần tới em phải đến đấy.
Mọi người chuyển hướng sang nhìn Lục Phiêu Diêu, thấy vậy chị ấy lên tiếng:
- Hay em rủ bạn em đến xem sao?
Cô đưa tay gãi đầu:
- Em sao? Em vẫn chưa quen biết nhiều người nên không biết mời ai.
Lúc này, Trịnh Thần xen vào:
- Chẳng phải em từng quay bộ phim Khai Quang sao? Mời thử xem họ có đến không?
Mân không rõ về chuyện này nên chỉ im lặng nhìn và nghe, Tự Anh thì gật đầu tán thành:
- Hình như bộ phim đó em đóng cặp với Trà Dụ phải không? Gọi hỏi cậu ấy đến được không? Chị lâu rồi không gặp cậu ấy nên cũng muốn gặp mặt chào hỏi.
Dưới sự hối thúc của mọi người, Lục Phiêu Diêu ngậm ngùi nhấc điện thoại gọi cho anh:
- Chương trình tôi đanh quay muốn mời anh làm khách mời.
Trà Dụ vẫn còn trong cơn tức giận, anh nhàn nhạt đáp một cách hời hợt:
- Loại chương trình nhỏ nhoi ấy mà muốn tôi đến sao?
Cô giả vờ không nghe ra sự châm chọc trong lời nói của anh:
- Ở đây có chị Tự Anh, chị ấy muốn gặp anh.
Anh khẽ cười thì nghe cô nói tiếp:
- Tôi chỉ thay mặt mọi người mời anh thôi, anh không đến thì thôi.
Trà Dụ lên tiếng:
- Sáng mai tôi đến, em ra đón tôi.
Lục Phiêu Diêu đáp bằng âm ở cổ, sau khi anh tắt máy cô mới sững người.
Anh vậy mà đáp ứng sao? Cô trước khi gọi cứ nghĩ anh sẽ từ chối chứ.
Vậy ngày mai cô nên đối mặt với anh như nào đây?
Mọi người cũng bất ngờ theo cô, không ngờ cựu ảnh đế vậy mà đồng ý tham gia chương trình này.
Sáng sớm, cô vừa ra khỏi phòng thì thấy mọi người đều ở đó, cô bèn lên tiếng chào hỏi:
- Chào buổi sáng, mọi người dậy sớm thế?
Mân ngáp dài một cái, cậu nhóc dựa lưng lên thành ghế sofa, nghiêng đầu nhìn cô:
- Vâng, chú Trịnh Thần nhào vô phòng bắt em dậy sớm nè.
Trịnh Thần bị nhắc tên liền lên tiếng:
- Dù sao hôm nay có khách mời, chúng ta cũng nên chào đón đàng hoàng phải không?
Cậu nhóc bĩu môi, lèm bèm:
- Hôm qua Roy đến thì mọi người có dậy sớm thế đâu.
Trịnh Thần nghe vậy liền giơ nắm đầm đánh xuống đầu cậu nhóc:
- Còn không phải tại nhóc rủ mà không thông báo sao?
Chợt lúc này có tiếng gõ cửa, Trịnh Thần liền ra ngoài mở cửa.
Trà Dụ gật đầu chào hỏi, hai người thoải mái khoác vai nhau đi vào phòng khách.
Lúc này Lục Phiêu Diêu đang mâm nhi chén ngũ cốc mà Mân vừa cho, vừa chuyển mắt liền bắt gặp anh.
Hôm nay, Trà Dụ mặc một chiếc áo sơ mi màu tím đậm, màu rất kén người mặc thế mà lại rất nổi bật trên người anh.
Vóc dáng anh cao thiên gầy, mặc sơ mi vừa vặn rất hợp. Đủ thư sinh văn nhã, đủ hào quang khí chất hào hoa.
Chẳng hiểu sao vừa nhìn anh, Lục Phiêu Diêu lại bắt gặp hình ảnh ma thần Tần Du trong bộ phim Khai Quang phiên bản hiện đại. Chắc là do chiếc áo thuần tím đậm này, Tần Du cũng nổi tiếng với màu tím và đỏ.
Trà Dụ nhìn cô, cô gái mà dám trả treo với anh chỉ vì muốn quay chương trình này, ánh mắt anh có phần đánh giá.