Cánh môi của Lục Phiêu Diêu bị ngón tay của anh tách ra, anh nắm lấy lưỡi của cô, vờn như vờn mồi.
Trà Dụ khẽ nghiêng đầu, đôi mắt sâu hút nhìn cô:
- Em nói giúp tôi kia mà, tôi còn chưa ra đâu đấy. Ngồi dậy nào.
Một tay anh choàng qua tấm lưng cánh bướm mỏng manh của cô, phụ giúp cô ngồi dậy.
Ở nơi gắn kết vẫn chưa rời ra, người cô đu trên người anh như một chú gấu Koala lười biếng. Trà Dụ đứng dậy rời khỏi giường, từng bước đi về phía ti vi, bật lên cảnh giao hợp giữa hai người.
Âm thanh ngợi tình vang vọng trong căn phòng cách âm này, cả gương mặt Lục Phiêu Diêu đỏ bừng, cô vùi mặt vào hõm cổ anh:
- Tắt đi.
Anh đáp:
- Sao phải tắt? Hay em sợ cô ta hơn em?
Anh không đợi cô đáp mà tự trả lời:
- Nhưng mà tôi vẫn thích nghe giọng em rên hơn.
Với tư thế này, vật cứng của anh như đâm sâu hơn, đôi tay anh nắm lấy cặp đào to tròn của cô, không ngừng va đập cơ thể anh với cơ thể cô tạo thành âm thanh nhạy cảm.
Cậu em của anh khẽ giật, động tác của anh cũng dần di chuyển nhanh hơn.
Trà Dụ nghiêng đầu thì thầm vào tai cô:
- Phiêu Diêu, siết chặt nơi đó nào. Ngậm lấy thứ của tôi đi.
Lục Phiêu Diêu lại theo quán tính mà nghe theo lời anh, nơi ấy vừa siết chặt lấy cậu em thì bất ngờ anh buông tay đỡ lấy cặp đào ra.
A.
Lục Phiêu Diêu vội vã vươn tay ôm lấy cổ anh, cả cơ thể cô hoàn toàn phụ thuộc vào cậu em của anh.
Vật cứng anh mạnh mẽ đâm vào sâu bên trong, chạm vào nơi sâu nhất của cô.
Cô hét lên, hai mắt mở to, chân đưa lên cao, không ngừng hét:
- Sâu quá rồi.
Lúc này anh mới phát tiết, bắn ra luồng dịch bạch đặc sệt vào bên trong cô, anh khẽ nói:
- Nuốt giỏi lắm.
Anh vươn tay đỡ lấy cô, nhìn cô như hồn xiêu phách lạc:
- Sao? Không nghe thấy gì nữa rồi à?
Lục Phiêu Diêu không lên tiếng đáp, cả cơ thể cô như treo lơ lửng trên chính tầng mây.
Trà Dụ đặt cô lên giường, nhìn cơ thể xinh đẹp bày ra trước mắt nhìn, anh khẽ nuốt nước bọt.
Bàn tay thon dài của anh du tẩu trên đôi gò má của cô, di chuyển đến đôi môi bị hôn đến sưng đỏ, xuống dưới nữa là eo nhỏ.