Nhớ man mác như thế nên cô liền làm theo y vậy. Và kết quả là.....
"Thiên Dương.....anh nhẹ một chút được không? Em đau....."
"Muốn nhẹ sao?"
"Vâng"
"Vậy thì làm tôi vui đi"
Nghe thế, cô liền hiểu ý anh, vung tay ôm chặt cổ anh mà câu xuống hôn tới tấp. Không những thế, do chuyện này cũng đã làm nhiều lần rồi nên cô cũng có được một ít kinh nghiệm, cô ưỡn ngực lên quyến rũ anh. Làm anh không thể nào không chiều theo được.
"Anh.... ngày mai em còn phải đi học"
"Nhẹ một chút là được"
Sau những trận giày vò, những cơn đau tê dại còn có một chút thoả mãn của hai người thì lúc này tấm ra giường cũng ướt át ngập mùi tình tứ luyến ái.
Cô thật sự không thể tin được, chính bản thân cô lại là một người như vậy sao? Nhưng nghĩ đi thì cũng nghĩ lại, dù cô có làm gì thì cũng thế thôi. Cô không thể thoát khỏi căn nhà này, cũng tất nhiên không thể thoát khỏi vòng tay của Thiên Dương.
Thật sự thì cô không muốn biến bản thân mình là một người thoả mãn nhu cầu cho người khác như vậy. Nhưng...có một lần, anh đã nói :"Nếu em dám chống đối hay làm bất cứ chuyện gì trái ý tôi, thì đừng trách. Tôi có thể cứu mẹ em thì cũng sẽ có thể giết chết bà ấy bất cứ lúc nào"
Thế là từ giờ, tính mạng của mẹ cô đã thuộc về tay cô, cuộc sống của bà giờ ra sao đều sẽ do cô quyết định. Thật sự, đây đúng là một âm mưu, nếu cô không chiều theo ý anh ta, thì mẹ cô sẽ chết, còn nếu cô chiều theo ý anh ta thì cô lại chính là đứa con mang đến cho mẹ mình nỗi nhục nhã lớn nhất đối với một người mẹ.
__ Sáng hôm sau, cô mệt mỏi chả buồn dậy, hôm nay anh còn có một cuộc họp quan trọng vào 7 giờ, nhưng nhìn xem, 6h30 rồi mà anh vẫn còn ngồi đây gọi cô dậy.
"An Nhiên, dậy đi học, muộn rồi"
"Không dậy nổi"
"Ngoan, thức dậy tôi đưa em đi"
Nằm lì trên giường mặt cau mày có không chịu đi tắm. Anh hết cách đành bế cô vào trong phòng tự tay tắm cho cô khiến cô từ đang không mở nổi một con mắt mà giờ phải chống mắt lên nhìn anh tắm cho mình.
Tận dụng thời cơ tốt, anh bóp nhẹ vào mông cô một cái
"Không ấy, hôm nay nghỉ một buổi nhé?"
"Không. Tôi đi được mà, không cần nghỉ làm gì"
"Không trêu em nữa, nhanh đi còn ăn sáng nữa"
"Nhưng trễ rồi không cần ăn đâu ạ"
"Đến trễ cũng không sao. Tôi đưa em đến là được "
"Vâng "
Sau khi thay xong quần áo, anh còn ép cô ăn thêm một mớ thức ăn. No đến căng bụng nhưng anh vẫn cứ muốn cô ăn. Có lẽ là vì lúc ăn trông cô đáng yêu hết phần thiên hạ nên anh đã bị mê hoặc bởi sự đáng yêu này rồi.
Cuối cùng, anh cũng đưa cô đến trường nhưng đã trễ học mất rồi. Cô đi muộn mất một tiết, nhưng Thiên Dương cũng đã căn , dặn ban giám hiệu nhà trường rằng đây chính là người của mình, anh không muốn cô bị phạt dưới mọi hình thức dù là nhẹ nhất cũng không được. Đây gọi là thiên vị quá rồi đấy. Bây giờ cô hiền lành thì không sao. Lỡ sau này cô gây ra chuyện gì thì biết tính sao đây. Đám học sinh kia lại bảo là nhà trường thiên vị. Haizzz
Cuối cùng, dù là đi trễ nhưng cô vẫn được vào lớp, bọn học sinh kia cũng là đám tò mò hay thắc mắc
"Thầy ơi, sao cậu ấy đi muộn mà vẫn được vào lớp vậy thầy?"
"Do hôm nay là ngày đầu bạn đến lớp chúng ta, nên thầy sẽ bỏ qua cho bạn nhưng chỉ hôm nay thôi nhé"
"Vâng"
"Được rồi. An Nhiên, em đến ngồi bàn kia, cạnh Thiên An nhé"
"Vâng "
An Nhiên vừa đến bàn thì được mọi người chào đón nồng hậu. Dù mới đến lớp nhưng cô đã được mọi người yêu thương thế này quả nhiên là may mắn
Nhưng hình như cô bạn cùng bàn của cô lại không thích cho lắm, thấy vẻ mặt khó chịu của cậu ấy, cô không nhịn được mà lên tiếng
"Chào, mình là Cố An Nhiên"
"Trần Thiên An"
*Trần Thiên An, quen nhỉ? Sao chưa gặp lần nào nhưng cái tên này..... rất quen thuộc*
Không nghĩ nữa, cô bày dọn sách vở ra ngồi học thật nghiêm túc. Đến giờ ăn cơm trưa.
Khi An Nhiên đang ngồi ăn với mọi người gồm Giai Giai, Tiểu Mễ, Tư Trình và Tử Đằng thì có một đám người đi đến.
"Xin chào. Cố An Nhiên"
"Chào"
"Sướng thật nhỉ. Đi học thì đi bằng xe sang. Đến muộn cũng không bị phạt. Này, cậu làm bằng cách nào để mua chuộc được nhà trường vậy?"
"Cậu nói gì vậy? Tôi mua chuộc gì chứ"
"Đừng có giả tạo nữa. Í chết. Quên mất, nảy giờ chúng ta chọc nhằm người rồi đó, các cậu nhớ không, vào vài tháng trước nhớ không lầm thì cậu ấy đã bị đình chỉ việc học đối với toàn trường luôn đấy. Vậy mà giờ vẫn đi học được. Hay nhỉ?"