Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Chương 113: quyễn 3



Uất Noãn Tâm bất thình lình trở nên vui mừng, ngẩng đầu lên nhanh. Nam Cung Nghiêu đang đưa áo khoát cho Hà quản gia, đi về phía cô, cô vội vàng chạy qua đón tiếp. “Anh về rồi à!”

“Ưm!” Trải qua một ngày bận rộn, quần áo của Nam Cung Nghiêu vẫn ngay thẳng, hoàn hảo đến mức không giống người bận rộn.

“Đồ ăn đã nguội rồi, em đi hâm nóng lại.” Cô giống như một người vợ dịu dàng chu đáo, bởi vì quá để ý, nên không biết phải chăm sóc anh như thế nào.

“Không cần thiết, vẫn còn nóng!”

“Dạ….em xới cơm cho anh!” Uất Noãn Tâm bất giác trở nên vui vẻ, giống như cả người lại tràn đầy năng lượng. Xới cơm, múc canh, dùng đũa gắp thức ăn cho Nam Cung Nghiêu. “Nếm thử món sườn nhé? Hơi cay một chút, em cho rất nhiều gia vị, chắc hẳn sẽ ngon miệng lắm đó! Còn có canh, em đã chưng hết ba tiếng đồng hồ đó!”

“Mùi vị như thế nào?”

“Ăn cũng được!” Cô hăm hở ân cần, Nam Cung Nghiêu vẫn bình tĩnh như thường, không nói nhiều, chỉ không cự tuyệt ý tốt của cô.

“Em có thể hiểu câu ăn cũng được của anh….là ngon miệng không đó?” Dựa vào tiêu chuẩn khó tính của anh, ‘ăn cũng được’ là một sự động viên rất lớn sao?

“Em cũng ăn đi, đừng nói chuyện nữa!”

“Dạ…..” Uất Noãn Tâm cho rằng anh không thích bản thân ồn ào, không dám mở miệng nữa, Nam Cung Nghiêu gắp một miếng thịt gà vào trong bát của cô. Cô vừa mừng vừa lo, định nói cám ơn. Tính mở miệng, nhưng nghĩ lại anh nói đừng nói chuyện, nên vội vàng ngậm miệng, chỉ cười ngu ngơ.

Hai người im lặng ăn cơm, Uất Noãn Tâm do dự hỏi: “Em biết những chuyện gần đây khiến anh phiền toái, thực xin lỗi, em gây họa, lại bắt anh gánh lấy, đã bận càng bận thêm. Ở trong nhà việc duy nhất có thể làm được, chính là làm một bữa cơm, nhìn dáng vẻ anh ăn cơm. Đây là, điều đơn nhất, hạnh phúc nhỏ nhoi nhất em có thể cho anh.”

Nam Cung Nghiêu hơi dừng lại một hồi, lúc sau ánh mắt vẫn như thường, tiếp tục ăn cơm. Trong lòng, lại vì câu nói của cô, cảm thấy rung động.

Anh từng quen biết rất nhiều phụ nữ, chẳng qua chỉ gặp dịp mà chơi, hoặc giải quyết nhu cầu sinh lý, điều thực sự muốn, là một gia đình. Một nhà ba người, cùng ngồi ăn cơm với nhau, là một gia đình ấm áp mà anh vô cùng khát vọng muốn có.

Anh đã từng ảo tưởng rất nhiều lần, cùng với cô ấy, còn có con cháu của hai người ngồi với nhau tận hưởng cuộc sống vui vẻ. Chỉ là trong lòng biết rõ, sợ rằng mãi mãi cũng không thể thành hiện thực.

Uất Noãn Tâm lại là người phụ nữ đầu tiên, làm cho anh cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.

Không ngờ lại là cô!

Đây là ông trời đang ác ý trêu đùa sao? Biết rõ hai người không thể, biết rõ anh đang lợi dụng cô, biết rõ sau khi cô biết rõ sự thật sẽ hận anh đến tận xương tủy, thế mà trong giờ phút này, lại để cô mang đến cho anh sự rung động này.

Nếu như đây là con người thật của cô, như vậy, anh chỉ có thể nói lời xin lỗi cho những tổn thương anh đã gây ra cho cô.

Không có gì có thể ngăn cản bước đường thành công của anh, ngoài trừ……anh yêu cô!

………………….

Ban đêm yên tĩnh như mặt nước, Uất Noãn Tâm ngồi trên ban công đọc sách, không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, mơ thấy một giấc mộng. Trong mơ, cô và Nam Cung Nghiêu tham gia vũ hội từ thiện, đứng ở cửa biệt thự, anh dịu dàng nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, nói với cô: “Hôn anh!”

Cô giống như cái gì đó mê hoặc, không kìm được lòng mình kiễng mũi chân, ngượng ngùng lại khát vọng chạm vào đôi môi của anh. Như tê như dại, luồng điện từng đợt từng đợt một tấn công. Cô ôm chặt lấy cổ anh, tình cảm trìu mến.

Cái cảm giác này quá tuyệt vời, cứ như đang ở trên mây vậy.

Cả người cứ như đang bay lên, hai chân rời khỏi mặt đất……

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Uất Noãn Tâm cảm thấy thân thể đang rời khỏi mặt đất, bị một người ôm lấy, mở hai đôi mắt ra, gương mặt lạnh lùng của Nam Cung Nghiêu ở trước mặt cô dần dần hiện ra rõ ràng. Đây là mơ sao? Nếu đúng vậy, hãy để cô cả đời không tỉnh lại!

“Ngồi ở ngủ ở trên đất, rất dễ cảm lạnh!”

Bên tai lần lượt truyền đến giọng nói lạnh băng của anh, đây là sự thật.

Hai con mắt đang muốn nhắm lại mở trừng ra, bình tĩnh nhìn anh.

Đây không phải mơ!

Tim đập loạn xạ!

“Anh bế em về phòng!”

“Nhưng mà…..em, em vẫn muốn ngồi ngoài đây một lát!”

Nam Cung Nghiêu “ừm” một tiếng, đặt cô vào một cái xích đu đan bằng liễu gai, cô ngồi không vững, sợ hãi vội vàng ôm lấy cổ anh. Ngẩng đầu nói cảm ơn, lại phát hiện hai người dính nhau rất sát, bốn mắt nhìn nhau, có thể nhìn thấy từng cái lỗ chân lông. Lông mi của anh rất dài, ánh mắt trong màu đêm sâu thẳm như đại dương mênh mông, làm cho cô không thể hít thở, choáng ngợp.

Hai người nhìn nhau đến ngây ngốc, giống như uống cùng một ly rượu. Đầu óc của một Nam Cung Nghiêu lạnh lùng cũng có chút lộn xộn, quên mất mục đích của mình, nhẹ nhàng đặt cô ngồi vào xích đu.

“Cám ơn….” Uất Noãn Tâm cuộn mình lại, bởi vì cái nhìn chăm chú của anh, hai má nóng lên, có chút không biết nên làm gì. “Vậy, vậy, em cũng nên về phòng mình rồi, có chút mệt mỏi….”

Cô muốn chạy trốn, Nam Cung Nghiêu lại vươn một cánh tay ra, giữ chặt xích đu, chặn đường cô lại, có chút trầm tĩnh, có chút mơ hồ cũng có chút khiêu khích hỏi cô: “Em sợ anh sao?”

Uất Noãn Tâm căng thẳng đến mức nước bọt cũng không dám nuốt, da đầu run lên. “Không, không sợ….”

“Vậy thì nhìn anh…………….”

Cô nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên, đồng tử của Nam Cung Nghiêu, trong bóng tối phát ra ánh sáng mê hoặc, có chút tà khí, nguy hiểm không lường trước được, và cũng rất hấp dẫn người khác.

Một người đành ông lạnh như băng lại hóa thành ngọn lửa, ngọn lửa nóng này lại không có cách nào ngăn lại được, cứ như muốn đem cô thiêu đốt thành tro vậy.

”Đừng như vậy………..” Uất Noãn Tâm gặp không ít khó khăn, anh giữ lấy khuôn mặt của cô, đôi môi mỏng cứ nhẹ nhàng mấp máy, khiêu khích dây thần kinh của cô. Điều này, làm cho cô trở nên ngây dại.

“Em sợ anh em sạch em sao? Hử?” Nam Cung Nghiêu thì thào ở bên tai cô, tay cũng không hề nhàn rỗi, vuốt ve hai má mềm mại của cô. Chạm vào mềm mại như đậu hũ, không thể tốt hơn nữa. Vừa sờ vào cứ như bị nghiện, không nỡ buông tay. Cơ thể của cô mềm mại thơm ngát, khiến anh không thể khống chế, muốn đem toàn bộ con người cô nhập vào cơ thể của chính mình.

“Anh….anh đừnng như vậy…..em sẽ…..sợ hãi……..” Uất Noãn Tâm giống như một con vật nhỏ bị ăn hiếp, lùi về sau trốn, hơi thở nam tính tràn đầy quyến rũ bao vây quanh cô, cái cảm giác này vừa rõ ràng vừa mơ ảo, tay chân cô không còn sức lực, không thể chống cự lại.

Lồng ngực to lớn của anh càng ngày càng đến gần, nhiệt độ cơ thể như đang nung cô, huyết áp tăng vọt. Trong hơi thở tràn đây mùi hương tự nhiên của yên thảo, như uống phải rượu làm cho chóng mặt, hô hấp không thông. Cô không ngừng lùi ra phía sau, anh thì không ngừng tiến lên phía trước, cho đến khi cả người hoàn toàn bị ép chặt trên xích đu.

Anh nở một nụ cười nhạt, hàm răng trắng tinh, đôi mắt gợi cảm. “Em vẫn còn muốn chạy trốn đến chổ nào? Hử?