Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Chương 169: quyễn 4



Uất Noãn Tâm không hề nghĩ ngợi gì, từ chối thẳng: “Ai, ai muốn tắm chung với anh chứ!”

“Sợ gì chứ? Tối qua cũng không phải chưa thấy qua.” Nụ cười của Nam Cung Nghiêu tràn đầy đùa cợt, kỳ lạ đến mê người, nhưng Uất Noãn Tâm không có thời gian ngồi thưởng thức những thứ này, bởi vì trong đầu cô đã vì lúng túng mà đìnhh công triệt để rồi!

Vì thế, cho đến bữa tối, cô vẫn còn luẩn quẩn trong khúc mắc của câu hỏi bọn họ ‘có hay không có’.

Nam Cung Nghiêu nhìn thấy cô một mình ngồi nghĩ lung tung, tự nói tự trả lời, sợ bức đến phát bệnh, cười như không cười. “Đều là vợ chồng với nhau, có cần thiết phải rối rắm như vậy không?”Anh ngược lại rất thoải mái, một chút lúng túng cũng không có, ngược lại rất có tâm trạng trêu chọc cô.

“Đương nhiên cần thiết rồi!” Phản ứng của Uất Noãn Tâm mãnh liệt, thở hổn hển quay mặt liếc anh. “Là anh nói, chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, tôi dựa vào cái gì để cho anh chiếm tiện nghi chứ!”

“Người chiếm tiện, phải là em chứ, tôi từ trước đến giờ không tùy tiện theo phụ nữ lên giường.” Giọng điệu của Nam Cung Nghiêu có hơi kiêu ngạo.

Nghe anh nói như vậy, giống như cô nên quỳ xuống tạ chủ long ân, phải biết ơn vậy.

“Chẳng lẽ tôi là người phụ nữ tùy tiện lên giường với người khác sao?”

“Lời này là em nói nha…..”

“Anh….” Nói chuyện với anh, đồng nghĩa với việc tự mình rước tội vào thân, Uất Noãn Tâm quyết định không thèm quan tâm đến anh. Nhưng chưa được mười phút, sắp bị những suy nghĩ lung tung của chính mình bức điên, chỉ có thể hỏi anh: “Tối qua……..rốt cuộc có xảy ra chuyện gì không!!!”

Nam Cung Nghiên nhịn cười, trên thế giới này còn có người phụ nữ nào so với cô ngu ngốc và dễ lừa hơn không? Anh nói có là có sao? Bản thân cô một chút cảm giác cũng không có sao?

Tôi hôm qua cô uống say như chết, cả đêm nôn đầy ra người mình và anh, anh mới cởi quần áo của hai người. Đối với một kẻ say khướt, anh có thể có dục vọng gì chứ.

Chỉ là, trêu cô như vậy rất thú vị và vui nhộn, tạm thời anh còn chưa chán, cho nên, có ý xấu, giả bộ nghiêm túc trả lời một câu. “Em tự nghĩ đi!” Sau đó nhàn nhã đứng dậy rời khỏi, để lại Uất Noãn Tâm còn đang luẩn quẩn trong khúc mắc của mình.

……………

Buổi sáng ngày hôm sau vừa đi đến phòng làm việc, Trần Nhiện vội chạy đến nói: “Luật sư Lương muốn từ chức rồi!”

Mặt của Uất Noãn Tâm trắng bệch. Hôm qua cô gọi cho anh mấy cuộc điện thoại, đều không có ai nhận, cô đã đoán được hôm nay sẽ có chuyện xảy ra.

“Có phải hai người cãi nhau không? Nếu không sao anh ấy lại đột nhiên từ chức chứ.” Nhìn thấy cô sững người đứng yên tại chỗ, vội vàng kéo cô. “Nhanh đi khuyên anh ấy đi!”

Lương Cảnh Đường vừa từ phòng làm việc của Uất Linh Lung bước ra, nhìn Uất Noãn Tâm một cái, rồi tự mình đi đến bàn làm việc thu dọn đồ đạc. Các đồng nghiệp đều khuyên anh ở lại, nhưng anh chỉ mỉm cười, không nói lời nào.

Uất Noãn Tâm tự biết mình không mặt mũi nào gặp anh, nhưng vẫn bị Trần Nhiên đẩy qua đó, khó khăn mở miệng. “Anh, anh muốn từ chức sao?”

“Ưm!” Lương Cảnh Đường cúi đầu thu dọn đồ đạc, không nhìn cô. Mặc dù anh có cố ý chỉnh chu lại, nhưng vẫn nhìn ra được anh tiều tụy rất nhiều, cả người nhìn vào tinh thần không được tốt, dưới mắt có thể nhìn thấy hai quần thâm màu đen.

“Mau nói chuyện, mau nói chuyện đi.” Trần Nhiên ở bên tai cô nói nhỏ.

Trong lòng Uất Noãn Tâm đè nén trăm ngàn lời, nhưng việc đã đến nước này, cô còn có thể nói gì đây? Cô đã không còn mặt mũi và tư cách khuyên anh rồi. “Vậy…..chúc anh may mắn…..”

Trần Nhiên và các đồng nghiệp khác đều không còn lời nào, cô không phải đến khuyên anh sao? Sao lại trừng mắt ra để anh đi chứ hả?

Lương Cảnh Đường hơi thất vọng, nở nụ cười miễn cưỡng. “Cám ơn!”

Uất Noãn Tâm gần như trốn ở bàn làm việc của chính mình, không dám nhìn Lương Cảnh Đường rời đi trong sự vây quanh của những đồng nghiệp khác. Mũi rất chua xót, tim rất đau, tràn đầy tự trách. Cô chính là đầu xỏ tạo nên tất cả hậu quả xấu này, nhưng cái gì cũng không làm được, cô cũng rất ghét chính mình.

“Noãn Tâm, tại sao cô có thể, sao có thể để cho luật sư Lương rời khỏi như vậy chứ?” Trần Nhiên vừa nóng nảy vừa tức giận.

“Anh ấy đã có quyết định rồi, tôi không biết còn có thể nói gì.”

“Vậy ít nhất, ít nhất cô nên đi tiễn anh ấy chứ? Anh ấy đối với cô tốt như vậy! Cô không thể không có lương tâm như vậy.”

Câu nói này đã nhắc nhở Uất Noãn Tâm, đúng vậy, anh tốt với cô như vậy, ngay cả dũng khí tiễn anh lần cuối cũng không có. Bởi vì ‘tâm lý đà điểu’ của cô, đã tổn thương Lương Cảnh Đường một lần. Lần này, cô không thể tiếp tục trốn tránh. Do đó, cô xông ra ngoài, đuổi kịp Lương Cảnh Đường ở cửa công ty.

“Đợi đã!”

Lương Cảnh Đường dừng lại, nhưng không quay đầu lại, cố gắng khiến cho giọng nói nghe bình thường không gợn sóng. “Có chuyện gì sao?”

“Em có vài lời muốn nói với anh…..” Uất Noãn Tâm nắm lấy tay anh, lấy hết dũng khí. “Xin lỗi anh!”

Thì ra cô chỉ thiếu anh một câu xin lỗi, Lương Cảnh Đường cười khổ. Đều đã đi đến bước đường này, anh còn mong đời cái gì chứ? Thật nực cười!

Anh ngay cả trả lời cô cũng lười, bỏ đi thẳng.

“Em vẫn còn lời chưa nói xong………..xin anh hãy nghe em nói hết, được không? Em biết lúc này anh nhất định rất ghét em, thậm chí rất hận em, nhưng trước giờ em chưa bao giờ nghĩ đến sẽ làm tổn thương anh. Em thừa nhận, chuyện này từ lúc bắt đầu đều là em sai, em không nên giấu anh em đã kết hôn, em cũng không biết lúc đó bản thân nghĩ cái gì nữa. Nhưng em có thể chắc chắn, em không phải vì muốn lừa gạt tình cảm của anh mới làm như vậy.”

“Em chưa bao giờ nghĩ đến, anh sẽ thích em. Em chỉ muốn cố gắng làm việc, không dính dáng gì đến cuộc sống riêng tư, cho nên……..”

“Cho nên là lỗi của tôi sao?

Tôi không nên thích em sao?” Người dịu dàng như anh lần đầu tiên nói ra lời như gai nhọn, quay đầu lại vừa đau đớn vừa tức giận nhìn cô. “Là tôi tự chuốc nhục vào mình sao?”

“Không phải, em không có ý đó đâu!”

“Được rồi! Tôi có thể hiểu từ lúc bắt đầu em không biết tình cảm tôi, che giấu tôi. Vậy sau này thì sao? Tôi cho em rất nhiều thời gian và cơ hội để thẳng thắn, tại sao em vẫn lựa chọn giấu tôi chứ?”

“Anh……anh đối xử với em quá tốt, em không muốn tổn thương anh, cho nên em không có dũng khí nói ra.”

“Vậy em có bao giờ nghĩ đến, như vậy tổn thương tôi càng hơn hay không!”

“………..” Uất Noãn Tâm im lặng, không còn lời để nói. Cô còn có gì để giải thích đây? Lỗi là ở cô, là cô yếu đuối không bản lĩnh đã làm tổn thương anh. “Xin lỗi anh……”

Ngoài việc nói từng câu từng câu xin lỗi ra, cô không biết bản thân có thể nói gì đây. Cho dù bây giờ móc tim ra cho anh xem, anh sẽ tin sao?