Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Chương 259: quyễn 6



Sáng sớm hôm sau, sau khi Uất Thiên Hạo thức dậy, phát hiện thấy Uất Noãn Tâm không giống nhu mọi ngày, cho cậu một cái hôn buổi sáng, gọi cậu là tiểu bảo bối… Cậu chạy đến phòng khách, mẹ đang quay lưng về phía cậu, chuẩn bị cho cậu một bữa trưa đơn giản. Cậu ý thức được điều gì đó, mới nhỏ tiếng gọi một câu. “Ma ma!”

Uất Noãn Tâm mặc kệ con, con vẫn lớn tiếng gọi, nhưng Uất Noãn Tâm vẫn không thèm để ý đến.

Cậu có chút nóng nảy, vội vàng chạy đến trước mặt mẹ. “Ma ma, có phải tiểu Thiên làm sai gì không, làm cho ma ma tức giận?”

“Không có!” Uất Noãn Tâm không thèm nhìn con một cái, thái độ rất lạnh nhạt. “Đi đánh răng rửa mặt, rồi ăn sáng mau lên.”

“Ma ma!” Uất Thiên Hạo giống như con sâu ngoe ngẩy đuôi nịnh bợ chạy tới chạy lui, Uất Noãn Tâm nhíu mày. “Mẹ kêu con đi đánh răng rửa mặt, có nghe không?”

Con trai nhìn cô với vẻ mặt đáng thương, đôi mắt rưng rưng nước mắt, làm cho Uất Noãn Tâm mềm lòng, quay mặt đi. “Con sớm biết anh ta là ba con, phải không? Hôm qua con cố ý sắp xếp mọi thứ?”

“Ma ma, tiểu Thiên chỉ là….”

“Ai cho con cái quyền tự tiện làm theo ý mình vậy hả? Nếu như anh ta thực sự có tư cách làm ba con, thì mẹ phải một mình nuôi con năm năm trời sao? Mẹ và chú Ngũ Liên sắp kết hôn rồi, con không biết vì con, sẽ dẫn đến rất nhiều phiền phức sao?”

Uất Thiên Hạo trước hết là mếu máo nhìn cô rất lâu, sau đó đột nhiên uất ức mà khóc thét lên. “Xin lỗi mẹ…. tiểu Thiên không phải cố ý…. tiểu Thiên chỉ muốn có pa pa…… chỉ không muốn mẹ cực khổ như vậy……. xin lỗi…. xin lỗi…. ma ma tha thứ cho tiểu Thiên đi, tiểu Thiên không dám nữa đâu.”

Từ lúc tiểu Thiên Hạo ra đời đến nay, con giống như một dũng sĩ nhỏ kiêu cường, rất ít khi nào thấy con khóc. Trận khóc này, làm cho lòng Uất Noãn Tâm vỡ nát, hối hận không nguôi, vội ngồi chồm hổm xuống ôm con vào lòng. “Tiểu Thiên đừng khóc, là ma ma không đúng, ma ma không nên trách tiểu Thiên…. là ma ma không tốt….” Khóe mắt của chính mình cũng đỏ hoe.

Bởi vì sự xuất hiện đột ngột của Nam Cung Nghiêu, làm cho cả thế giới của cô bị đảo loạn, không biết phải làm như thế nào mới tốt, rất hoảng loạn, Nhưng có như thế nào đi nữa, cũng không thể giận cá chém thớt trút lên người tiểu Thiên. Người mẹ như cô đây, thực sự quá tệ mà!”

“Ma ma không sai, là tiểu Tiên không đúng, tiểu Thiên không cần pa pa, tiểu Thiên chỉ cần một mình ma ma là đủ rồi….” Con ngoan ngoãn lau nước mắt trên khóe mắt giúp Uất Noãn Tâm. “Tiểu Thiên không khóc, ma ma cũng không khóc, được không?”

“Ừ!” Khóc ở trước mặt trẻ con, thực quá mất mặt mà! Uất Noãn Tâm vội lau đi nước mắt, nở một nụ cười. “Được rồi, ngoan ngoãn đi đánh răng rửa mặt đi, ma ma chuẩn bị bữa ăn sáng.”

Vừa mới bưng bánh mì và sữa lên trên bàn, thì chuông cửa vang lên.

Mới sáng sớm, ai đến nhỉ?

Không lẽ là anh ta?

Tim nhảy thóp lên ngay lập tức.

Không khéo vậy chứ, cửa không có lổ nhìn, cho nên Uất Noãn Tâm chỉ hơi he hé cửa để nhìn ra ngoài.

Khuôn mặt lạnh lùng của Nam Cung Nghiêu đập thẳng vào trong mắt cô, lông mày lập tức nhíu chặt lại, chống đối hỏi. “Anh đến đây làm gì?”

“Anh mang bữa sáng đến đây.” Nụ cười của anh mang theo mùi vị nịnh nõt, nhưng Uất Noãn Tâm không đếm xỉa đến, lạnh lùng bỏ lại hai chữ ‘không cần’ rồi đóng sầm cửa lại.

Nam Cung Nghiêu vội dùng một tay ngăn lại. “Em có thể không cho anh vào, nhưng ít nhất cũng phải nhận đồ ăn sáng chứ, anh cố ý mua cho em và tiểu Thiên mà.”

“Không cần thiết đâu, tôi có tay có chân, tự mình cũng có thể làm được, anh vẫn nên đem về cho vợ con anh ăn đi!”

“Ma ma, ai đến vậy?”

Uất Noãn Tâm vội đóng cửa lại. “Không có, người đưa, đưa báo thôi!”

Uất Thiên Hạo nhìn thấy mặt mẹ có hơi căng thẳng, đã đoán được là pa pa, nhưng cậu không vạch trần ra, chỉ nở một nụ cười ngọt ngào. “Ma ma, ăn sáng đi, tiểu Thiên đói bụng lắm rồi!”

Nam Cung Nghiêu bị cho đừng ở ngoài, định đưa tay ra ấn chuông vài cái. Nhưng lại dừng ở giữa không khí, ngưng lại.

Nếu làm như vậy, chẳng những không được gì, còn làm cho cô càng thêm chán ghét sao? Anh vẫn không nên quá ép buộc cô thì hay hơn.

Trước khi ra khỏi cửa, Uất Noãn Tâm ngó trái ngó phải, chắc chắn Nam Cung Nghiêu đã đi, mới dắt Uất Thiên Hạo xuống lầu, cũng may trên đường đi không đụng phải anh. Nhưng khi dừng ở bãi đổ xe, đột nhiên phát hiện chiếc Maybach của anh đang đậu cách xe của cô mấy mét. Trong lòng ấm ức, nhưng vẫn giả vờ không nhìn thấy, dắt Thiên Hạo ngồi vào chiếc Beetle nhỏ (chiếc bọ cánh cứng nhỏ) của mình.

Đưa Uất Thiên Hạo đến vườn trẻ, rồi cô chạy vội đến văn phòng luật sư, chiếc Maybach vẫn chạy theo phía sau. Cô xuống xe, vốn định đuổi anh đi, bảo anh đừng đi theo mình nữa, nhưng ai ngờ anh lại tự động bỏ đi rồi.

Lắc đầu hết nói, người đàn ông này rốt cuộc đang giở trò gì đây?

………..

Vườn trẻ.

Vừa nhìn thấy Uất Thiên Hạo, Nam Cung Duyệt Đào buông vội búp bê barbie xuống, vui vẻ chảy đến. “Thiên Hạo, hôm qua cậu sao rồi? Không sao chứ?”

Cậu ủ rũ, lắc đầu.

“Cậu sao vậy? Daddy của mình hôm qua đến cứu cậu sao?”

“Ừ!”

“Daddy của mình là anh hùng đúng không, giống y như siêu nhân vậy?”

Uất Thiên Hạo thở dài, anh hùng đúng là anh hùng, nhưng ma ma không thích, cậu cũng hết cách!

“Cậu làm sao vậy?” Nam Cung Duyệt Đào sờ trán cậu. “Cậu bị bệnh rồi phải không?”

“Không có.” Uất Thiên Hạo ngẩng đầu lên, rất nghiêm túc nhìn cô bé hỏi: “Nếu như daddy của cậu với daddy của tôi là cùng một người, thì sẽ như thế nào?”

Vẻ mặt Nam Cung Duyệt Đào hoang mang. “Cậu đang nói gì hả? Mình nghe không hiểu. Daddy của mình làm sao có thể là daddy của cậu chứ?”

“Chỉ là…. thôi đi, cô bé mập như cậu thì biết gì chứ!”

“Ơ…” Nam Cung Duyệt Đào mếu máo, có lẽ tư tưởng của con trai có hơi phức tạp! Cô chậm chạp, đúng thật là không hiểu cho lắm! “Đi thôi, cô giáo đang phát kẹo, chúng ta mau qua đó đi!”

Một ngày trôi qua, gần tới giờ tan học, các bạn nhỏ đều đứng ở ngoài phòng học chờ ba mẹ đến đón. Uất Thiên Hạo cúi đầu nghĩ thầm, Nam Cung Duyệt Đào thì đang chú tâm chơi búp bê barbie.

“Daddy…. cha đến rồi!” Nam Cung Duyệt Đào đột nhiên vui vẻ kêu lên, nhào vào trong lòng anh. “Hôm nay sao không phải là bác Trương đến đón Đào Đào vậy?”