Để biểu hiện tốt một chút, Uất Noãn Tâm dành cả một đêm để chuẩn bị. Buổi sáng ngày hôm sau, gọi điện ngay cho Ngũ Liên, vừa nối máy liềnném bom oanh tạc, gọi anh dậy. Anh chạy đến dưới lần đón cô, vẻ mặt vẫn còn buồn ngủ.
Nhằm mục đích an toàn, Uất Noãn Tâm lái xe, anh làm ổ ngủ bù ở bên ghế phụ. Lười biếng ngáp dài. “Anh nói nè, có cần phải căng thẳng đến vậykhông? Chỉ là buổi gặp mặt thôi mà, lần trước ông cũng gặp em rồi đóthôi.”
“Lần trước em biết rằng không có hy vọng, nhưng lần này lại khác. Bởivì đã có một tia hy vọng, nên phải biểu hiện thật tốt, không thể cóchút sai sót nào cả.”
Anh mở một con mắt, chọc ghẹo. “Không ngờ, em muốn gả cho anh đến vậy nha!Nôn nóng muốn kết hồn rồi à…..”
“Tự kỷ! Đừng ngủ nữa, gặp ông xong rồi hẳn ngủ tiếp, lát nữa giúp em một chút, em không biết phải ăn nói như thế nào.”
“Không phải em là luật sư sao? Luật sư người nào chẳng có tài hùng biện.”
“Nhưng ông anh vẫn còn là tư lệnh nha, lỡ như em nói sai một câu, ông móc súng ra muốn bắn em thì phải làm sao?”
“Yên tâm đi! Anh nhất định sẽ đứng che cho em, ông sẽ không nỡ đâu.”
“Lỡ nổ súng thì sao? Vậy không phải anh sẽ trở thành người vô tội làm vật hy sinh sao?”
“Mới sáng banh mắt, em nói gì vậy? Làm gì có người nào tự trù ẻo chồng mình vậy chứ. Anh mà xảy ra chuyện, em phải làm quả phụ đó!”
“Không thèm cãi nhau với anh, ở phía trước có cái siêu thị, xuống xe mua vài thứ với em đi.”
Ngũ Liên cho dù không muốn, cũng đành phải lười biếng ngồi dậy. Trênthế giới này, người dám sai bảo anh như người hầu, chỉ có một mình UấtNoãn Tâm cô thôi. Nhưng anh vẫn khăng khăng muốn như vậy, hết cách rồi!
…………
Hai người đi đến viện an dưỡng quân đội.
Ngũ Chấn Quốc đang ngồi trên ghế sofa đợi hai người, sống lưng thẳngtắp, vẻ mặt uy nghiêm, đoán không ra tâm trạng của ông. Ngay tức khắclàm cho Uất Noãn Tâm có áp lực quá lớn, Ngũ Liên vỗ vai cô, để cô bớtcăng thẳng.
“Ông nội, đây là đồ ăn dinh dưỡng cháu mua cho ông.”
Món quà nhỏ, đương nhiên không đủ để tỏ rõ lòng kính trọng, nhưng cũng có thể bày tỏ được chút ít. Nhưng ông chẳng thèm liếc nhìn nhìn NgũLiên, nên làm cho Uất Noãn Tâm có hơi thất vọng.”
Chú Đức vội vàng gạt bỏ bầu không khí lúng túng, nhận lấy đồ.
“Ông nội, sức khỏe của ông gần đây….”
Ngũ Chấn Quốc làm động tác im lặng. “Tôi vẫn chưa đồng ý hôn nhân củahai người, trước hết đừng có tùy tiện gọi tiếng ông nội! Có thể gọi hay không, vẫn còn là một ẩn số, để tránh sau này tự rước lấy nhục!”
Ngũ Liên cười đùa. “Ông nội, không phải ông đã đồng ý rồi sao?”
“Ông chỉ nói suy nghĩ, không nói đồng ý.” Ngũ Chấn Quốc tức giận. Ôngvốn dĩ cân nhắc đồng ý, nhưng bị Nam Cung Vũ Nhi quậy một trận, mớibiết người phụ nữ này lắm mưu mô đến vậy, hoàn toàn không xứng là cháudâu của Ngũ gia, phải để cho cô ta biết Ngũ Chấn Quốc ông đây không phải dễ gạt đến vậy, biết khó mà rút lui sớm.
“Ông nội……”
“Cháu câm mệng!”
Uất Noãn Tâm đè tay Ngũ Liên lại, ý bảo anh đừng chọc ông giận nữa.
“Xin lỗi ông, Ngũ tư lệnh, tôi đã biết!”
“Cô muốn gả cho Ngũ Liên, là vì gia đình của nó, tiền của nó phải không?”
“Không phải ạ! Cháu bị tấm chân tình của anh ấy làm lay động! Cháu đãtừng kết hôn, còn có con với người khác, cháu không xứng với anh ấy,cho nên vẫn luôn từ chối. Nhưng sau năm nay, anh ấy đối xữ với cháu rất tốt, cháu cảm động, cho nên mới lấy hết can đảm chấp nhận anh ấy!”
Ngũ Chấn Quốc hừ. “Nói còn hay hơn hát!”
Người đàn bà dối trá! Dùng những lời mồm mép này lừa gạt Ngũ Liên sao?
Ông nhìn không ra, bông hoa bị vùi dập này có chỗ nào tốt! Đáng để Ngũ Liên vì cô ta quậy túi bụi, thậm chí mấy lần còn đòi cắt đứt quan hệvới Ngũ gia.
“Cô biết, Ngũ gia chúng tôi không thể dễ dàng chấp nhận một người phụnữ. Cô muốn kết hôn với Ngũ Liên, trước hết phải thông qua thử tháchcủa tôi!”
“Thử thách sao?”
“Bắt đầu từ nửa tháng sau, cô mỗi buổi sáng bảy giờ đến đây, cho đến tối mới được về, tôi tự có sắp xếp!”
Ngũ Liên nói giúp cô. “Nhưng Noãn Tâm còn đi làm………”
“Nếu như cô ta cho rằng công việc quan trọng hơn cháu, cuộc hôn nhân này, không có cũng được.”
“Ngũ tư lệnh nói đúng, ngày mai cháu sẽ đến đúng giờ.”
Ngũ Liên đành chịu. Anh biết công việc luật sư này có ý nghĩa gì vớicô, anh không muốn cô vì mình mà nhân nhượng phải làm theo một cáchcưỡng ép.
“Anh sẽ bảo Lâm Mạt đón tiểu Thiên giúp em.”
“Ông không nói cháu được giúp cô ta!” Thái độ của Ngũ Chấn Quốc kiênquyết. “Cô về trước đi, tôi còn có chuyện muốn bàn với Ngũ Liên.”
“Vâng!” Uất Noãn Tâm nở nụ cười với Ngũ Liên, đứng dậy rời khỏi. Anh muốn đuổi theo, bị Ngũ Chấn Quốc gọi lại.
“Ông nội, không phải ông đã đồng ý với cháu rồi sao? Sao đến lúc này lại đổi ý chứ?”
“Ngũ Chấn Quốc ông đây nói một là một, chưa hề đổi ý. Ông chẳng quachỉ muốn thử thách cô ta, không lẽ như vậy ông cũng không có quyền làmsao? Nếu như ông không hiểu rõ nhân cách của cô ta, làm sao yên tâm đểcô ta bước vào Ngũ gia.”
“Cháu đã biết cô ấy bảy năm rồi, cháu hiểu rất rõ cô ấy là người như thế nào!”
“Cháu hiểu rõ, cũng sẽ không bị ma ám, vì cô ta chống đối với ông!”
“Cho dù như thế nào, người cháu muốn, chỉ có mình cô ấy. Cho dù ôngđồng ý hay phản đối, cuộc hôn nhân này, cháu đã quyết định rồi.”
Bỏ lại câu đó, Ngũ Liên không thèm để ý đến những lời khuyên của NgũChấn Quốc, không quay đầu lại mà bỏ đi thằng, làm ông tức đến sôi máu,cây gậy đầu rồng dọng xuống vang lên tiếng “oang oang”.
Chú Đức vội an ủi. “Tư lệnh, ông đừng tức giận, cậu chủ chỉ nhất thờinhìn không ra thôi…… sức khỏe quan trọng hơn.” Lần này, cậu chủ quảthật quá đáng. Có như thế nào, cũng không thể không để ý đến sức khỏecủa tư lệnh chứ!
Uất Noãn Tâm đang đón xe, phía sau vang lên tiếng gọi của Ngũ Liên. Có hơi bất ngờ. “Sao anh lại ra đây? Tư lệnh không phải có chuyện muốnnói với anh sao?”