"Noãn Tâm..... em mở cửa đi......... Noãn Tâm......." Hai bàn tay của Ngũ Liên đều sưng tấy lên, cổ họng cũng gào thét đến vỡ giọng, khàn tiếng, nhưng anh vẫn không ngừng kêu tên cô, cầu xin cô có thể ra gặp mặt mình.
Ngay lúc anh gần như tuyệt vọng, thì cuối cùng cũng nghe thấy tiếng mở cửa. Một ánh sáng từ trong phòng hắc ra, cũng giống như một ánh ban mai rọi vào trái tim anh, anh ngẩng gương mặt tiều tụy của mình lên, người chủ của tiếng kêu tuyệt vọng cũng có chút sức sống. Kích động đến nỗi muốn chạy đến ôm cô, nhưng cả người không còn sức, ngay cả đứng dậy cũng trở nên khó khăn. "Noãn Tâm, cuối cùng em cũng chịu mở cửa rồi........ tại sao phải trốn anh chứ? Tại sao em không muốn gặp anh? Em muốn anh lo lắng biết dường nào không? Em có biết anh nhớ em biết bao không? Tại sao em lại đối xử anh như vậy chứ? Tại sao vậy?"
Những câu hỏi liên tiếp của anh giống như một cây búa lớn nện thật mạnh vào trong lòng Uất Noãn Tâm, cô đớn đến tận xương tủy.
Anh đã không còn nhìn thấy dáng vẻ đẹp trai ngày xưa, cả người vô cùng nhếch nhác, giống như vừa bị trải qua một trận công kích, trên cằm râu mọc lỏm chỏm, quần áo cũng không ngay ngắn, áo sơ mi để thòng ra ngoài, nhìn vào rất tồi tệ, tất cả những điều này làm cho cô áy náy và đau buồn.
Nhưng cô không thể không ép mình phải tàn nhẫn, quay mặt đi, cố gắng cất giọng lạnh nhạt. "Anh đang quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của hàng xóm đó, mau đi về đi. Có chuyện gì, sau này hẳn nói."
Bỏ lại một câu lạnh nhạt đó, rồi đóng cửa lại, nhưng Ngũ Liên liền nhanh tay giữ cửa lại, lo lắng hỏi: "Lần tới là lúc nào hả?"
"............"
"Em nói đi! Lần tới là lúc nào hả? Em lại nói qua quýt cho qua với anh sao? Vốn dĩ em không định gặp anh mà!" Ngũ Liên cảm thấy mình sắp sụp đổ rồi. Anh có một linh cảm, nếu giờ phút này không giữ cô lại, thì cô sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời mình.
Anh kích động gào thét, "em cần nói gì, anh muốn em bây giờ hãy nói cho rõ ràng đi!"
Uất Noãn Tâm biết rằng cho dù có trốn tránh cũng vô dụng, khép chặt lòng lại, ép buộc mình phải làm chuyện tàn nhẫn nhất. Ánh mắt lạnh nhạt nhìn anh, "được! Vậy tôi sẽ nói rõ ràng với anh, nhưng xin anh sau này đừng đến quấy rầy tôi nữa."
Trong giây phút đó Ngũ Liên gần như muốn ngất đi. Anh biết rõ những lời cô sắp nói nhất định rất tàn nhẫn, bám chặt lấy khung cửa, lo sợ mình sẽ đau đớn mà chết đi.
"Tôi quyết định kết thúc mối quan hệ này!" Uất Noãn Tâm quyết tâm, "dù sao chúng ta vẫn chưa đăng ký kết hôn, hôn lễ......... cuối cùng cũng chưa làm xong........... anh cứ coi như đây là một giấc mộng, hoặc là........... một trò cười đi."
"Giấc mộng? Trò cười sao?" Ngũ Liên thiếu điều chưa bật cười thôi, tiếng nói rít qua từ khẽ răng. "Em định nghĩ mối quan hệ của chúng ta như vậy sao?"
Anh bỏ ra bảy năm để yêu cô, chờ đợi cô, nhưng khi quay đầu lại thì nghe cô nói gì đây hả? Kêu anh xem đây là một giấc mộng sao? Quá nực cười mà.
"Anh không tin em nghĩ như thế! Hôm đám cưới, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả? Chuyện gì làm cho em chỉ trong một đêm đã thay đổi thành người khác!" Anh lấy hết sức vịnh lên hai bả vai của cô, lay cô thật mạnh nhằm muốn đánh thức cô. "Nhìn vào mắt anh đi, hãy thành thật, nói rõ ràng với anh đi!"
Uất Noãn Tâm biết mình không còn đường lui nữa rời, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào anh. "Anh muốn biết thật sao?"
"Đúng vậy! Đừng nói với anh vì em không muốn anh chịu đau khổ, vì muốn bảo vệ nhà họ Ngũ mới hy sinh chính mình. Anh có đủ khả năng bảo vệ em, anh không cần người phụ nữ của anh phải hy sinh bất cứ thứ gì vì anh! Đây chỉ là một cái cớ nhảm nhí, anh không chấp nhận!"
"Được, vậy tôi nói cho anh biết! Hôm đám cưới, không phải Nam Cung Nghiêu bắt tôi đi, mà tự tôi bỏ đi. Bởi vì tôi không yêu anh, tôi không có cách nào lừa gạt chính mình."
Ngay lúc đó Ngũ Liên giống như bị sét đánh ngang tai, vẻ mặt đau khổ, lại cố chống lại không muốn tin, sắc mặt tái mét, lắc đầu liên tục. "Không thể nào! Điều này không thể nào!"
"Tôi biết anh không muốn chấp nhận, cho nên chỉ có thể lừa anh! Tôi không yêu anh là thật!"
"Nếu như em không yêu anh, vậy lúc trước em nói 'không từ bỏ không chia lìa' đều là gạt anh sao?"
"Không có! Tôi không gạt anh! Lúc đó đúng thực tôi có nghĩ như vậy. Sáu năm nay anh đã làm rất nhiều chuyện vì tôi, tôi rất cảm động, cũng rất biết ơn. Tôi muốn tìm một người cha tốt cho bé Thiên, để con có được một gia đình hạnh phúc, cho nên, tôi mới cố gắng chấp nhận anh. Tôi cho rằng từ từ rồi tôi cũng sẽ yêu anh........."
"Nhưng hôm đám cưới tôi mới ý thức được, mình không làm được! Chỉ là biết ơn, không phải là tình yêu, mãi mãi cũng không thể trở thành tình yêu được. Tôi không thể tiếp tục phạm sai lầm nữa, làm lỡ hết một đời của anh, nên chỉ có thể trốn chạy thôi. Tôi biết làm như vậy không công bằng với anh, tôi cũng đã cố gắng để sự đau khổ giảm đến mức thấp nhất rồi, xin lỗi anh!"
"Không........ đây không phải sự thật........ em nói cho anh biết đây không phải sự thật đi............ nhất định là Nam Cung Nghiêu uy hiếp em, tên đó ép em đúng không? Nếu không em cũng không đối xử anh như vậy!"
Hai mắt của anh đỏ lên, trong mắt chỉ có vẻ mặt lạnh nhạt của cô, chờ đợi câu trả lời của cô. "Noãn Tâm, em nói đi chứ! Em nói em thích anh đi, em đã nói như vậy, em quên hết rồi sao?"
Tinh thần của Ngũ Liên hoàn toàn suy sụp, ôm chặt Uất Noãn Tâm, nỉ non ở bên tai cô. "Noãn Tâm, anh xin em đó, đừng tra tấn anh nữa có được không? Anh yêu em............ anh yêu em............. anh không thể mất em được! Đừng đối xử với anh như vậy nữa, anh sẽ chết mất!" Mỗi câu, đều đang rỉ máu, mỗi câu, đều làm tan nát cõi lòng.
Uất Noãn Tâm cố nén nước mắt, cố kiềm nén xúc động muốn ôm lấy anh.
Bởi vì, ngay phút giây bị Nam Cung Nghiêu cưỡng bức, cô đã đánh mất tình yêu của anh và tư cách ở bên anh rồi, cô không thể ích kỷ như vậy, cô không xứng đáng với tình yêu của anh.
"Những đau khổ tôi gây cho anh, tôi chỉ có thể nói, tôi rất xin lỗi! Những gì tôi muốn nói đã nói hết rồi, anh quay về đi!"
"Anh không muốn........... anh không về............ anh chỉ muốn em thôi........"
"Anh buông tay ra!" Cô đẩy anh ra, gào thét điên cuồng. "Không lẽ một chút lòng tự trọng anh cũng không có sao? Tôi nói rồi, tôi không yêu anh, anh đừng có quấn lấy tôi nữa được không? Anh rất phiền phức! Tôi không muốn nhìn thấy anh! Anh mau đi đi........"
"Nhưng anh yêu em, anh không thể mất em được! Cho dù không còn lòng tự trọng, anh cũng muốn ở bên em." Một giọt nước mắt ấm nóng chảy xuống từ khóe mắt của Ngũ Liên, anh cuối cùng cũng đã hiểu được sự đau đớn đến tan nát cõi lòng là như thế nào rồi, cả thế giới chỉ vì mấy cô nói của cô mà sụp đổ, trở thành một đống đổ nát.
"Anh muốn tôi nói bao nhiêu lần anh mới hiểu đây, tôi đã quyết định chia tay với anh rồi. Tôi nói chia tay đó! Anh nghe không rõ sao?"