Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Chương 91: quyễn 2



Bởi vì ‘khúc nhạc đệm’ đó, mà cả đêm Uất Noãn Tâm ngủ không ngon giấc. Cùng lúc đó, Nam Cung Nghiêu ngồi ở bên quầy bar, nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, im lặng không nói lời nào.

Điện thoại để ở kế bên, anh không biết bản thân mình đã cầm lên bỏ xuống bao nhiêu lần. Nhìn một hồi lâu, lại cầm lên lần nữa, ngón tay xoa xoa cái tên quen thuộc, muốn nhìn thấy nụ cười của cô, khát vọng muốn được nghe giọng cô.

Nhưng mà, anh không có can đảm!

Anh biết rõ, một khi phá vỡ giới luật, nhất định sẽ có lần thứ hai lần thứ ba, cứ như vậy mà rơi vào trong vực sâu vô tận.

Không biết bao nhiêu đêm, khi ngủ anh vẫn gọi tên cô, cuối cùng vẫn không dám quấy rầy cô. Nhưng đêm nay, anh vô cùng buồn chán, lấy hết dũng cảm, gọi cho cô.

Nghe tiếng chờ điện thoại, anh lại có cảm giác bừng tỉnh, cổ họng khô ran, ngón tay lạnh băng, run rẩy.

“Alo!” Một giọng nói ở đầu dây bên kia Thái Bình Dương truyền đến.

“………..” Anh không lên tiếng.

“Alo…. tại sao lại không nói chuyện? Em nghe thấy tiếng hô hấp của anh!”

“………….”Bàn tay nắm chặt lại, ép bản thân mình phải bình tĩnh. “Đang lên lớp sao?”

“Vừa mới tan học, anh gọi đến rất đúng lúc! Sao rồi? Tâm trạng không tốt sao?”

“Không có! Tại sao lại hỏi như vậy?”

“Anh không biết bản thân một năm chỉ gọi điện cho em có hai ba lần, hơn nữa còn là lúc tâm trạng không được tốt sao?”

Nam Cung Nghiêu không trả lời. Thật ra không phải tâm trạng anh không tốt, chẳng qua, mỗi lần gọi điện thoại cho cô, anh đều cố gắng khống chế trăm ngàn lời nói của mình. Quá im lặng, lại khiến cô cảm thấy tâm trạng của anh không tốt.

Những điều này, tất nhiên anh sẽ không để cô biết được!

Chỉ cần cô vui vẻ, tất cả đều đáng, anh không thể để cho cô phát hiện bất cứ khác thường nào.

“Lại không nói chuyện rồi… lúc còn nhỏ, rõ ràng anh rất thích cười đùa trêu chọc em mà! Sau năm mười sáu tuổi, thì bắt đầu kiệm lời rồi. Hỏi anh tại sao, anh lại không trả lời!”

“Chừng nào trở về nước?”

“Nhớ em sao?”

“…..”

“Vẫn còn một tháng nữa mới nghỉ hè. Nếu như anh muốn gặp em, em sẽ trở về nước thực tập! Không muốn thì thôi vậy, dù gì em sống ở nước ngoài cũng quen rồi.”

Anh có thể nghe ra được trong lời nói của cô đầy tức giận và mong chờ, mấy năm nay, cô vẫn một mực đợi anh nói một câu: về nước đi!

Anh làm sao không muốn gặp cô chứ. Cái khát vọng này, không giờ phút nào không giày vò anh, bức anh đến mức sắp điên lên được. Nhưng anh không thể! Năm đó anh đã làm sai, nhất định không thể đến gần cô, nếu không anh sẽ mang đến tổn thương cho cô.

“Anh còn có việc, cúp máy đây!” Không đợi cô trả lời, anh một mạch cúp điện thoại. Nhắm mắt hít một hơi, đè nén nhớ nhung tràn đầy trong lòng.

Mặc kệ anh có bao nhiêu nhớ nhung đi nữa, nhưng tuyệt đối sẽ không đánh vỡ bức tường trong lòng. Một khi đổ vỡ, người chịu tổn thương là cô…