"Bà! Bà xem đi. Mẹ con mang người lạ vào nhà giờ còn bắt con cưới cô ta nữa. Con không hiểu mẹ làm sao nữa"
Bà Hạnh vỗ về tay cháu trai:
"Con cứ bình tĩnh. Bà sẽ làm chủ cho con. Không việc gì phải vội."
Lục Dương dìu bà nội ngồi xuống ghế cạnh mẹ với gương mặt đầy tự tin và đắc ý. Sau khi nghe bà Kiều nói rõ lại sự tình, bà Hạnh thong thả đáp:
"Bà đã hiểu hết mọi chuyện rồi. Tối qua là bà đã nhắn tin cho Lục Dương, nhắc nó có thời gian thì về thăm bà. Nhưng không ngờ nó lại về luôn trong đêm rồi còn làm ra cái chuyện động trời này."
Lục Dương ngóng chờ phán quyết của bà nội, anh chắc chắn rằng bà sẽ không để cháu trai bà chịu thiệt thòi. Bà Hạnh nhìn Kim Ngọc và nói:
"Kim Ngọc! Thiệt thòi cho cháu rồi."
Kim Ngọc siết chặt bàn tay, cô đoán bà Hạnh Nguyên sẽ đứng về cháu trai. Vậy là cô sẽ nhận tiền rồi bị đuổi ra khỏi nhà trong khi bản thân là người bị hại hay sao? Càng nghĩ Kim Ngọc càng cảm thấy tủi thân. Bà Hạnh tiếp tục nói:
"Thằng cháu trai của bà sau này đành nhờ cháu chăm sóc vậy."
Cả Kim Ngọc lẫn Lục Dương đều tá hỏa:
"Sao ạ?" Cả hai đồng thanh khớp nhau đến lạ
Bà Hạnh và bà Kiều thi nhau che miệng cười rồi nhìn nhau. Bà Hạnh mất một lúc để nghiêm chỉnh lại và nói với Lục Dương:
"Làm đàn ông cần nhất là phải biết chịu trách nhiệm. Cháu cũng đâu còn nhỏ bé gì, công việc cũng đã ổn định, thiếu nhất vẫn là một cô vợ hiền còn gì. Cho cháu biết, cháu cưới được Kim Ngọc là phúc phận ba đời của cháu đấy. Hãy biết trân quý."
Lục Dương bất lực vò đầu:
"Cả nhà mình điên hết rồi sao? Tự dưng đưa đâu về một cô gái lạ hoắc rồi bắt con kết hôn? Thời này là thời nào rồi?"
Trong khi bọn họ đang loạn lên, Kim Ngọc lúc này mới bình tâm lên tiếng:
"Thưa bà, thưa bác."
Giọng cô cất lên lập tức thu hút mọi sự chú ý của cả nhà. Kim Ngọc lấy hết can đảm và nói:
"Cháu cũng nghĩ giống anh ấy ạ."
"Cháu không cần mọi người phải chịu trách nhiệm với cháu đâu, dẫu sao việc này xảy ra cũng không thể kể đến lỗi của cháu ạ" Kim Ngọc gượng cười làm như mình rất vô tư
"Chỉ là chuyện lầm lỡ thôi, cả hai đều không cố ý mà. Mọi người có thể coi như là không có gì xảy ra có được không ạ?"
Bà Hạnh và Kiều Uyên đều tỏ ra hụt hẫng. Bà Kiều nói
"Kim Ngọc à! Cháu không cần phải lo. Bác đã nói sẽ không bao giờ để cháu thiệt thòi rồi cơ mà."
Kim Ngọc mỉm cười:
"Dạ cháu không sao thật mà. Cháu không thấy thiệt gì đâu dẫu sao cũng là người lớn cả rồi"
Kim Ngọc đứng lên:
"Cháu hơi mệt một chút. Cháu xin phép lên phòng nghỉ ạ."
Nói xong cô cúi đầu chào rồi nhanh chóng đi mất. Hai phu nhân nhìn theo vừa lo lắng vừa tiếc nuối. Bà Kiều nhìn con trai:
"Đấy! Con nghĩ bản thân con quý báu lắm chắc. Có cho không thì con gái người ta cũng không thèm kìa. Đúng là cha nào con nấy."
Bà Kiều bực mình khoanh tay. Lục Dương ấm ức
"Kìa mẹ! Mẹ có phải mẹ con không thế? Cô ta là ai mà mẹ cứ bênh chằm chặp, không quan tâm đến con gì cả."
Bà Kiều nói:
"Kim Ngọc chính là cô gái ân nhân của nhà mình. Cô gái đã cứu bà nội của con đó. Con bé có cuộc sống khá vất vả nên bà nội và mẹ đã quyết định sẽ để con bé ở lại đây. Phòng của con sẽ để cho Kim Ngọc dùng."
Bà Kiều nói tiếp:
"Con có về thì dùng phòng của khách ở tầng trệt đi. Chỉ được cái nhanh nhẩu, đi về không báo nên mới làm ra chuyện này, con còn dám trách ai?"