Nhưng không ngờ ba tháng trước Tử Kiệt đã xuất hiện ở quán cà phê Timo, nơi Kim Ngọc làm thêm sau đó hai người bắt đầu làm quen nhau. Và một tháng trước anh ta đã tỏ tình với cô. Vì cô khá bận, ngoài việc học còn đi làm thêm nên không có nhiều thời gian hẹn hò, cũng có nhiều lần làm Tử Kiệt giận, cô còn hứa sẽ cố gắng sắp xếp thời gian dành cho anh. Chính vì vậy hôm nay cô đã định nghỉ làm thêm để tổ chức sinh nhật cho anh. Nhưng có vẻ là anh không cần cô nữa rồi.
Kim Ngọc đi lang thang vô định, khi giật mình bình tĩnh lại thì thấy mình đã đứng ở hồ bơi của trường đại học A từ lúc nào. Cô mở hộp quà mà mình đã chuẩn bị ra, đó là một chiếc áo sơ mi đắt tiền. Cô đã phải hết sức suy nghĩ để đưa ra quyết định mua chiếc áo này tặng cho anh ta, vậy mà cuối cùng lại nhận được tình huống cay đắng này.
Kim Ngọc cứ thế ngồi bên hồ nước mà khóc như vỡ cả lồng ngực. Tại sao cuộc đời luôn đối xử bất công với cô như vậy. Rõ ràng cô đã an phận với mọi thứ cô luốn cố gắng để bản thân ngày một tốt hơn. Cô luôn cố gắng không làm điều trái với pháp luật và đặc biệt những điều trái với lương tâm. Cô vẫn luôn cố gắng nỗ lực vậy mà cứ hết đã kích nọ lại đến biến cố khác tìm đến với cô. Kim Ngọc cô bây giờ thực sự không biết nên làm gì mới phải nữa.
***
Kim Ngọc một bước trở thành công chúa, đi học còn có cả xe hơi đưa rước. Ấy thế nhưng cô vẫn không từ bỏ công việc đi làm thêm tại quán cà phê dưới tòa nhà tập đoàn OCB. Đơn giản là vì dù cho sống trong giàu sang phú quý nhưng không phải của mình thì không thể tham.Hơn nữa ước mơ lớn của cô vẫn là vào làm tại OCB.
Chiều hôm đó vì không có hẹn với Tử Kiệt nên Kim Ngọc quyết định sẽ đi làm ở quán cà phê. Tuy nhiên cô chẳng thể nào vui vẻ nổi, tâm trí lúc nào cũng chỉ có Tử Kiệt. Cô giận anh chán chê rồi giờ lại cảm thấy tự trách. Có khi nào đúng thật là vì cô quá cứng nhắc nên Tử Kiệt mới chán cô không?
Người ta yêu đương phải thường xuyên hẹn hò, đi ăn, đi chơi. Nhưng cô toàn bận kiếm tiền. Cô quá thực dụng như vậy thì có đàn ông nào mê nổi cơ chứ. Càng nghĩ thì cô càng thấy là do mình nên Tử Kiệt mới chán.
Kim Ngọc thầm nghĩ:
'Nếu như... nếu như mà mình có thể thoải mái bên cạnh anh ấy thì liệu tình cảm của cả hai có thể tốt lên không?'
Đúng lúc đó có chị đồng nghiệp thấy Kim Ngọc như người mất hồn thì đến gần hỏi thăm:
"Này! Em suy nghĩ gì đấy?"
"Chị Nhiên! Em có thể hỏi chuyện này được không?"
"Được, em hỏi đi."
"Chị nghĩ sao nếu như hẹn hò mà không có..."
Kim Ngọc ngượng quá không biết nói sao nên chỉ đành dùng hai đầu ngón trỏ chạm vào nhau. Chị Nhiên cau mày khó hiểu:
"Em làm gì đó chị không hiểu, rốt cuộc là chuyện gì?"
Kim Ngọc đành tìm cách hỏi khác:
"Thế em hỏi chị câu khác. Chị và người yêu chị đã hôn nhau lần đầu khi nào thế ạ?"
Chị Nhiên cười, đánh vào vai Kim Ngọc một cái bép:
"Con nhỏ hư hỏng này, sao lại hỏi mấy chuyện đó. Ngại chết đi được. Nhưng mà... thân lắm chị mới nói cho đó nhé! Thật ra chị mất nụ hôn đầu từ năm mười tám tuổi rồi, hai mươi tuổi thì chị đã làm chuyện ấy với mối tình đầu. Cho nên... khi có người yêu, chị hôn luôn vào ngày đầu gặp mặt."
Kim Ngọc kinh ngạc thốt lên:
"Cái gì ạ! Ngay..."- May mắn là chị Nhiên đã bịt được miệng của Kim Ngọc lại. Sau đó cô mới khẽ hỏi "Ngay lần đầu gặp ấy ạ?"