Bữa sáng Chu Thần Phù làm chính là trứng lòng đào, cô vẫn luôn ăn loại trứng này, mà khi dùng nĩa để chọc vỡ lòng đỏ ra xong thân thể cô bỗng dưng xuất hiện phản ứng, cô vội che miệng lại vọt vào trong nhà vệ sinh nôn mửa.
Cô vẫn nôn ra máu như cũ, sợ bị Chu Thần Phù phát hiện ra nên Thẩm An Nhiên vừa xả nước vừa phun nó đi.
Chu Thần Phù lại suy nghĩ nhiều, cho rằng Thẩm An Nhiên nôn là do mang thai.
Cô ấy đứng ở cửa nhà vệ sinh dựng lỗ tai lên nghe ngóng động tĩnh bên trong, thấy tiếng phun nước rất mạnh thì không khỏi lo lắng, cô ấy đi rót một ly nước ấm, chờ Thẩm An Nhiên ra xong rồi lại bưng nó qua.
“Cô Nhiên, cô uống chút nước ấm đi.”
Thẩm An Nhiên nôn xong có chút khó chịu, đôi tay cũng run lên, cô nhận ly nước rồi hắng giọng nói: “Cảm ơn”
Chu Thần Phù nhìn cô uống nước xong, hỏi: “Cô Nhiên, có phải cố có chuyện tốt rồi hay không?”
Thẩm An Nhiên nhíu mày, không hiểu ý tứ trong lời nói của cô ấy: “Chuyện tốt gì?”
Chu Thần Phù đôi trời” một tiếng: “Chính là mang thai đó ạ”
“Tôi không mang thai”
“Vậy sao cô lại nên lợi hại như thế vậy, chẳng lẽ là do bệnh dạ dày sao?” Chu Thần Phù nhìn sắc mặt Thẩm An Nhiên tái nhợt: “Không được, tôi phải gọi bác sĩ Giang tới đây một chuyến”
Chu Thần Phù là một người tính tình nôn nóng, một là do cô ấy thật sự lo lắng cho Thẩm An Nhiên, hai là do sợ lúc Lệ Đình Phong về sẽ đổ lên đầu có nên lập tức lấy điện thoại ra.
Thẩm An Nhiên duỗi tay đè cô ấy lại: “Không cần gọi đầu, tôi vẫn còn thuốc dạ dày”
“Chỉ là…”
Thẩm An Nhiên nói: “Tôi thật sự không có việc gì đâu, đều là bệnh cũ thôi, cô đừng nói cho Lệ Đình Phong là được.”
“Vì sao lại không thể nói cho tổng giám đốc Lệ ạ?” Chu Thần Phù không hiểu rõ, đây vẫn là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy một đôi vợ chồng như thế này, nhà gần như xa, rõ ràng trong người khó chịu như vậy nhưng vì sao lại không nói cho chồng mình biết? Chẳng lẽ cô ấy không muốn được người khác quan tâm tới sao?
“Chỉ là không muốn để anh ấy lo lắng thôi” Lời Thẩm An Nhiên bật thốt lên chính là một câu nói dối: “Chờ khi nào cô yêu đương vào rồi thì cô sẽ biết.”
Sau khi Hạ Minh Nguyệt nhìn thấy hot search liên quan Lệ Đình Phong và Thẩm An Nhiên trên mạng, nhà tức giận mất bình tĩnh, đem hết đồ vật trang trí trên ngăn tủ đập xuống mặt đất, còn tát thím Vương một cái.
Hai mắt cô ta đỏ ngầu, bình thường tỉ mỉ từng cách ăn mặc đến trang điểm giờ đây bị nước mắt làm nhòe đi, vô cùng hỗn độn, mái tóc rối bù giống như là một người điên.
“Cô Hạ..” Thím Vương che mặt, ánh mắt mang theo sự sợ hãi, bà không ngờ đến một người ngày thường bình tĩnh như vậy sẽ trở nên hung bạo, còn động tay đánh bài
“Cút!” Hạ Minh Nguyệt khàn khàn yết hầu hô lên.
Sau khi thím Vương tức giận rời đi, cả người Hạ Minh Nguyệt xụi lơ ngã trên mặt đất, cô ta nhặt điện thoại đang nằm trên mặt đất lên, các hot search đều là “Lệ Đình Phong và Thẩm An Nhiên ân ái”.
Bọn họ ân ái, vậy có tính là cái gì?
Rõ ràng lúc ban đầu người quen biết Lệ Đình Phong chính là cô ta, người vẫn luôn ở bên cạnh anh là cô ta!
Những lời khen ngợi tình cảm sâu đậm mà Lệ Đình Phong dành cho Thẩm An Nhiên chẳng khác nào những nhát dao hung hăn đâm vào trái tim cô, đau tận xương cốt.
Cô không thể không một lần nữa nhìn lại những năm tháng cùng Lê Đình Phong bên nhau, những
cảnh tượng như những đoạn phim ngắn hiện lên trong tâm trí cô.
Điện thoại bỗng nhiên rung lên, Hạ Minh Nguyệt lấy lại tinh thần, trong tiềm thức cô ta hy vọng là Lệ Đình Phong gọi đến để giải thích, nhưng khi cô cầm điện thoại lên và nhìn vào dãy số, đây lại là người mà cô ta không hi vọng gọi đến nhất..