Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh

Chương 215





Lệ Đình Phong trước giờ chưa từng nghĩ tới anh sẽ rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan như này, bây giờ chỉ hi vọng Lệ Giai Thụy sớm đã chết rồi, còn Bạch Hải Châu chỉ là một người ngu ngốc bình thường mà thôi.

Mà anh có thể tiếp tục đảm nhiệm mẫu người lúc đầu trong lòng của Thẩm An Nhiên, trắng trợn vây lấy cô bên mình.

Lệ Đình Phong cảm thấy trái tim của chính mình giống như bị người khác đè nén, khiến người ta thở không nổi, mà sắc mặt của anh đã nhanh chóng trở nên trầm lắng cứng ngắc, trong lúc nhất thời không khí trong xe lên tới không độ.


Lệ Đình Phong trở về vịnh Thủy Tiên, vừa vào người quản lí nói cho anh tình hình hôm nay của Thẩm An Nhiên.

Không uống thuốc cũng không ăn cơm, cả người giống như mất đi hồn phách, vẫn luôn nhìn chăm chằm phía bên ngoài cửa sổ.

Thẩm An Nhiên hành động tự sát này, chắc chắn là đang kích thích thần kinh của Lệ Đình Phong, anh trực tiếp đi qua đó.

“Thuốc không uống, cơm cũng không ăn, Thẩm An Nhiên cô có phải muốn cứng đầu với tôi hay không!”
Lệ Đình Phong hít sâu một hơi, hướng về phía bên ngoài: “Đem cơm tới đây.”
Không lâu sao một người giúp việc bưng tới một bát cháo, Lệ Đình Phong đưa tay nhận lấy, ngồi xuống thế giới ngầm múc nửa thìa cháo bón vào miệng của Thẩm An Nhiên: Nhẹ nhàng nói: “Ăn đi, không nóng”
Cháo là cháo tiêu hóa dinh dưỡng, nấu cho mềm ra, có thịt bằm vụn ra, Thẩm An Nhiên mím chặt môi không có chút máu nào lại, không mở miệng cũng không nói chuyện, chuyện này giống như quản gia nói vậy, giống như con rối không có linh hồn.


Lệ Đình Phong trong lòng không tốt, cũng không có cái kiên nhẫn đó, anh đưa tay ra bóp miệng cô ép cô ăn, Thẩm An Nhiên bị ép mở miệng đưa cái thìa vào miệng cô, đau khóe miệng nóng rát, cháo thịt ấm nóng ở trong cổ họng, mùi thịt sống khiến cho dạ dày cô cuồn cuộn lên, muốn ói.

Lệ Đình Phong thấy cô nuốt xuống rồi, hài lòng nghéo khóe môi một cái, còn chưa kịp “khen ngợi” Thẩm An Nhiên một câu, cô liền phun hết ra.

Cháo trắng mềm mang theo một ít vết máu, sắc mặt Lệ Đình Phong khó coi kinh khủng, anh trên đường trở về, tâm trạng rối bời, như xương cá mắc trong họng, lúc này như thấy bộ dạng bực mình của Thẩm An Nhiên, lập tức liền tức giận đập vỡ bát, giơ tay lên.

Ánh mắt Thẩm An Nhiên cuối cùng cũng có chút dao động, cô không sợ chết mà liếc nhìn anh, không có chút mảy may nhượng bộ nào, ngưỡng nghiêm mặt chờ đợi một cái tát của Lệ Đình Phong giáng xuống.

Lệ Đình Phong giơ tay ở giữa không trung đột nhiên dừng lại, tâm trạng phức tạp khó mà nói thành lời, anh cuối cùng cũng không có hạ xuống cái tát đó.

“Đập tường chết mà không được, bây giờ lại muốn tuyệt thực tự tử phải không? Thẩm An Nhiên cô có phải là cảm thấy tính tình tôi rất tốt, thật sự không dám đánh cô?”
“Vậy thì anh cứ đánh tôi đi, tốt nhất là anh đánh chết tôi luôn” Thẩm An Nhiên ngày hôm nay trừ việc gọi điện thoại nói một hai câu với anh ra, vẫn luôn câm như hến không nói lời nào nhìn thủy tinh bên ngoài, lời lúc này vừa nói ra hết sức khàn khàn, đứt quãng liên tục, có mấy từ cũng nghe không rõ.


Nhưng thấy Lệ Đình Phong đứng lên liền hiểu được, Thẩm An Nhiên người này chính là một tảng đá củ ấu không bình thường, ăn mềm không ăn, lại muốn ăn cứng, muốn khiến cho bản thân mình thương tích đầy mình.

Lệ Đình Phong bỗng nhiên dùng tay ép cô xuống giường, mở miệng cắn lấy bả vai của cô, người phụ nữ trong lòng này từ run rẩy nhỏ xíu lại đến giãy dụa, cuối cùng là mệt mỏi yên lặng, mà trên khóe môi của anh cũng dính chút máu.

Anh giống như là ác ma khát máu, hận không thể nuốt lấy cô, tan vào trong xương máu của chính mình.

Thẩm An Nhiên bị anh hung ác cắn một miếng, sắc mặt từ đầu tới cuối đều là vẻ bình tĩnh chết lặng, ngay cả thần sắc cũng không có nửa phần dao động, con mắt như nước lặng hư ảo vô thần, không giống như một người đang sống..