Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh

Chương 23: Che Giấu Bệnh Tình





“Cậu ta đã ký cho em một bản thỏa thuận phẫu thuật và thông báo bệnh tình nguy hiểm, cậu ta đã biết bệnh của em rồi.”
“Tân Minh có thể giúp em lập một hồ sơ bệnh án để giấu anh ấy được không? Có thể là do cô đã ngủ quá lâu, giọng nói của Thẩm An Nhiên khàn đến mức cô gần như không nghe thấy, nhưng Tân Minh hiểu ý của cô.
Tần Minh nhíu mày khó hiểu hỏi: “Nếu em thích cậu ta, tại sao không nói rõ bệnh tình của em cho cậu ta biết?”
“Chính vì em thích anh ấy nên em mới không nói.”
“Em không muốn cậu ta quan tâm và yêu thương em nhiều hơn sao?”
Thẩm An Nhiên lắc đầu, nén nỗi đau xót trong lòng, Lệ Đình Phong sao có thể cảm thấy có lỗi với cô chứ? Biết rằng cô ấy sắp chết, có lẽ anh sẽ đốt pháo hoa để ăn mừng bởi vì cuối cùng cũng thoát khỏi cô.


Cho dù là yêu thương, nhưng đó cũng là xuất phát từ bệnh của cô, cô sắp chết rồi, tình cảm thêm vào chỉ là đáng thương.

Điều mà từ trước đến giờ cô không bao giờ cần đó chính là sự thương hại.
“Em và anh ấy dù sao cũng sẽ ly hôn, sự quan tâm của anh ấy không quan trọng với em, càng không nói đến việc em sắp chết, tốt hơn là nên yên lặng rời đi.” Thẩm An Nhiên từ từ nhắm mắt lại, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

Lòng Tần Minh cảm thấy nhói đau, tim co rút lại: “Không phải, quốc gia đang nghiên cứu ra loại thuốc đặc trị ung thư dạ dày.

Bệnh nan y của em chỉ là vấn đề nhỏ trong mắt đám người nghiên cứu.

Đợi thuốc ra đi, nhất định bệnh của em sẽ khỏi”
Khóe môi của Thẩm An Nhiên chuyển động, cô nói một câu nhỏ nhẹ: “Tân Minh, em xem nhẹ chuyện sống chết, em nghĩ rằng chết rồi cũng sẽ nhẹ nhõm hơn.

Sau khi em chết có thể làm phiền anh một chuyện được không, hiến tặng tất cả nội tạng của em, phần còn lại thì hỏa thiêu rồi thả ra biển cùng với gió”

“Em nói nhảm gì vậy? Mắt Tần Minh đỏ lên nhìn cô.

Thẩm An Nhiên mỉm cười: “Em không nói nhảm.

Em đã bị nhốt trong nhà họ Thẩm cả đời, không được ra ngoài đi dạo.

Em chỉ muốn sau khi chết được theo dòng hải lưu nhìn ra thế giới bên ngoài…”
Khóe mắt vô thức lạnh lẽo, Tân Minh lấy ra một tờ giấy lau nước mắt cho cô: “Em không muốn trước khi chết đi ra ngoài nhìn xem sao, sau khi ly hôn với Lệ Đình Phong, anh sẽ xin nghỉ phép để đưa em đi thăm thế giới bên ngoài.

Anh sẽ giúp em giấu Lệ Đình Phong, nhưng nếu cậu ta biết em đang “nói dối”, không biết cậu ta sẽ đối xử với em như nào.”
“Còn gì nữa đâu, em đều quen rồi.”
Tần Minh nhíu mày: “Quen rồi?”
Lúc này Thẩm An Nhiên nhận ra cô đã nói điều không nên nói, cô nhanh chóng đổi chủ đề: “Anh bận gì thì đi đi, em ở đây không sao, chỉ cần để một người chăm sóc là được”.
Tần Minh thấy cô không muốn nói thêm cũng không hỏi nhiều, sắp xếp y tá để ý từng mục, sau đó quay người rời khỏi phòng nhỏ.

Quen rồi không có nghĩa là không đau, vết thương mà Lê Đình Phong mang đến cho cô đều nằm ở trái tim.

Vết thương ngoài da thì chỉ mất một thời gian dài để bôi thuốc lên để cho nó lành lại, những vết thương ở trong lòng thì mãi mãi đau đớn.
Lê Đình Phong đứng hút thuốc trong khu vực cho phép hút thuốc, tàn thuốc đã chất thành đống, anh không biết từ khi nào mình đã hút nhiều như vậy.

Ánh sáng trắng từ hành lang chiếu vào khuôn mặt của Lệ Đình Phong, khiến cho khuôn mặt tuấn tủ âm trầm của anh càng thêm lạnh lùng, nghe thấy âm thanh sau lưng, Lệ Đình Phong quay đầu bỏ đi điếu thuốc trên tay, thì ra là Tần Minh đi tới.
Anh phủi bụi trên người, đi thẳng tới: “Thẩm An Nhiên thế nào rồi?”.

Anh quay lại với giọng nói lạnh như băng, như thể hai ngày trước kẻ mang khuôn mặt thống khổ trước cửa phòng không phải anh.
Tần Minh chế nhạo: “Chỉ cần cậu không đi vào chọc giận cô ấy, cô ấy có thể sống thêm hai ngày.”