Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh

Chương 241





Sắc mặt Thẩm An Nhiên vốn đã tái nhợt, đột nhiên bị hành hạ đã từ trắng chuyển thành xanh, đôi môi xinh đẹp của cô cũng đã xanh, môi cô ngập ngừng muốn nói cô không nói dối, nhưng trên lưỡi có thuốc tê vẫn chưa hết, cô căn bản không phát ra được âm thanh nào.

Cô chỉ có thể lắc đầu hết lần này đến lần khác, cố gắng nói cho người đàn ông trước mặt mang chiếc mặt nạ quỷ vương rằng cô không nói dối, cô thật sự không biết.

Nhưng cô càng thể hiện ra loại phản ứng này, máy phát hiện nói dối càng kêu to hơn, mà đối phương căn bản cũng không tin cô.

“Từ lâu tôi đã nghe nói rằng cô có tình cảm sâu đậm với Lệ Đình Phong, không ngờ đó là sự thật, bị đưa đến đây tra tấn đến bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ mà vẫn sẵn sàng giữ bí mật cho anh ta.”

Người đàn ông chậm rãi lấy ra một ống tiêm trên bàn giải phẫu, thứ chất lỏng màu đỏ quái dị khiến người ta nhìn thấy liền sởn tóc gáy.

.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt) |||||
“Nói thật cho cô biết, tôi đem cô trói tới đây vì hai mục đích, một là đảo Phương Văn, hai là cô.”
“Cô nói Lệ Đình Phong quan tâm đến Hạ Minh Nguyệt, nhưng tôi lại không thấy vậy, nói thật tôi biết anh ta lâu như vậy rồi chưa bao giờ thay qua anh ta đối với một người để bụng chấp nhất như vậy, chỉ có điều những người xung quanh anh ta quả thực không có kết cục gì tốt”
Ngay từ đầu đều cảm thấy rằng mối quan hệ giữa Lệ Đình Phong và Thẩm An Nhiên nói là vợ chồng chẳng thà nói là quan hệ giữa sủng vật và chủ nhân.

Sống chung một thời gian lâu, chủ nhân kìm lòng không được liền yêu sủng vật, chỉ là chủ nhân bình thường cao cao.

tại thượng đi dạo cảm thấy sủng vật không xứng đáng với tình yêu của hắn, vì thế luôn coi thường cô, chờ đến khi sủng vật tức giận cắn, cuối cùng sắp chết, hắn mới hoàn toàn tỉnh ngộ, đáng tiếc là đã muộn.

Lệ Đình Phong khi làm việc gì cũng có cách nghĩ của riêng mình, không suy xét đến cảm nhận của người khác, nói khó nghe thì là ích kỷ, nhưng cũng là sợ hãi.


Bố mẹ của Lệ Đình Phong đều qua đời vì cuộc loạn lạc mười lăm năm trước, từ đó nhà họ Lệ cũng chỉ còn ông Lệ và Lệ Đình Phong.

Lệ Đình Phong không dám quá thân thiết với ai, nói trắng ra là trong hoàn cảnh sống như vậy, bất kỳ tình cảm dư thừa nào cũng trở thành mối đe dọa đối với sự tồn tại của anh.

Thẩm An Nhiên cho rằng Lệ Đình Phong yêu Hạ Minh Nguyệt, nhưng thực ra anh căn bản là không yêu, trái tim anh từ mười lăm năm trước đây liền biến thành tảng đá là ai cũng không làm nó nóng lên được.

Đối với tình cảm thừa thãi dành cho Hạ Minh Nguyệt, chỉ là sáu năm trước anh rơi xuống sông, một màn cứu kia là ấn tượng sâu sắc còn đọng lại trong ký ức của anh, gạt đi không được.

Nhưng đối với Thẩm An Nhiên là một ngoại lệ, thậm chí đến bản thân anh căn bản cũng không biết ngoại lệ đó.

Người đàn ông dừng lại, khẽ nói: “Thẩm An Nhiên, cô có bao giờ nghĩ răng Lệ Đình Phong dùng cô để đổi lấy Hạ Minh Nguyệt là ngụy trang để bảo vệ cô không?” Để cho người khác hiểu lầm, anh ta đang quan tâm đến Hạ Minh Nguyệt.

Đương nhiên đây chỉ là do hắn tưởng tượng, Lệ Đình Phong tâm tư kín đáo đến mức không ai có thể đoán được trong lòng anh ta thực sự đang nghĩ cái gì một người như vậy một khi cắt đứt tình cảm, liền trở thành một đối thủ vô cùng đáng sợ.


Thẩm An Nhiên bất tỉnh, hai bên tai ầm ầm như sấm hoàn toàn không nghe thấy âm thanh gì.

Nhưng mà cảm giác trên da thịt là có, cô có thể cảm nhận được người đàn ông vuốt ve cổ mình, sau đó có cảm giác như kim châm vào da thịt..

So với lần bỏng lạnh và đau thấu xương trước đây, cơn đau này có vẻ không làm sao cả.

Nhưng sau khi cổ nhói nhói, trong đầu đột nhiên sinh ra một cơn đau âm Ï, như thể một nắm bọt biển căng phồng ở trong não, cuối cùng biến đổi thì càng cứng, bên trong não đều nứt ra.

Loại đau đớn hủy diệt ý thức con người từ ngoài vào trong bỗng nhiên xông lên, chỉ trong vài giây, nó đã đạt đến giới hạn mà Thẩm An Nhiên có thể chịu đựng.

Cô mở miệng, kêu ra âm thanh khàn khàn mà lại khô nứt, hai mắt trừng to có nhiều tơ máu, mười ngón tay bị xiềng xích căng ra như móc câu, các đốt ngón tay trắng bệch, gần chết cô còn bắt lấy xiêng xích, ngón chân cũng đều đau buốt và co quắp lại, cô không để ý đến vũ khí sắc nhọn đâm qua xương quai xanh, không muốn sống mà kéo cái cổ gào rống..