“Tôi không vào, tôi chỉ ở đây xem thôi” Ở đây có cửa sổ có thể nhìn thấy được tình hình ở bên trong.
Y tá không có thời gian để ý đến anh, sau khi thấy anh đứng yên tại chỗ thì vội vàng đưa túi máu vào trong.
Lệ Đình Phong nhìn Thẩm An Nhiên đang được cấp cứu bên trong.
Cả người cô cắm đầy các thiết bị, cảnh tượng trước mắt không phải là cảnh tượng tối đó anh đã nằm mơ hay sao?
Vài vị bác sĩ đứng quanh Thẩm An Nhiên, căn phòng này được cách âm, nên Lệ Đình Phong không thể nghe thấy gì, nhưng thị lực của anh tốt, có thể đọc được khẩu hình miệng.
Anh mơ hồ nhìn thấy một bác sĩ đang mấp máy môi nói: “Bệnh nhân tắt thở rồi”
Lệ Đình Phong nhìn thấy những chữ này thì đờ ra.
Anh sững sờ nhìn Thẩm An Nhiên đang được các bác sĩ ép tim vây quanh.
Lúc một người đau khổ cùng cực, cơ thể sẽ tự động kích hoạt chức năng bảo vệ, cả người dường như co lại, rụt cổ chui vào một lớp vỏ cứng, mất đi phản ứng với mọi thứ bên ngoài.
Lệ Đình Phong giống như một cỗ máy cũ kĩ, xuất hiện sự cố kẹt máy.
Rất lâu sau, anh đột nhiên lao tới đập cửa kính như điên, run giọng hét lên: “Thẩm An Nhiên!”
Động tĩnh ở đây quá lớn, bác sĩ và y tá đã sớm chú ý đến chỗ này.
Thấy anh đập cửa sổ thì lập tức đi đến khống chế anh, nói anh không được làm phiền những người đang làm cấp cứu bên trong.
Lệ Đình Phong giống như nghe không vào, sụp đổ quỳ xuống mặt đất, lẩm bẩm trong vô thức: “Thảm An Nhiên tắt thở rồi, anh cho tôi gặp cô ấy, cho tôi gặp cô ấy…”
“Anh vào cũng vô dụng.”
Anh bị khống chế nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào “cánh cửa sinh tử”, nước mắt lưng tròng chảy xuống.
Anh gọi đi gọi lại tên của Thẩm An Nhiên đến khàn cả giọng.
Xung quang trong chốc lát, chỉ còn lại tiếng nghẹn ngào nặng nề và bức bối của Lệ Đình Phong, giống như đang khóc hết tất cả đau khổ trong lòng.
“Nếu Thẩm An Nhiên không sống được, vậy tôi phải làm sao?”
Không ai đáp lại anh, Lệ Đình Phong vô cùng đau khổ, anh chỉ thấy trời đất quay cuồng, đầu óc trống rỗng.
Anh nhìn vị bác sĩ đang khống chế mình, yếu ớt cầu xin đối phương có thể cho anh một lời an ủi.
Việc cấp cứu trong phòng ICU dừng lại, bác sĩ mở cửa bước ra ngoài, nhìn Lệ Đình Phong đang quỳ trên mặt đất thì không biết nên mở miệng như thế nào.
Lệ Đình Phong ngước nhìn vị bác sĩ đang đứng trước mặt mình, anh muốn đứng dậy hỏi xem tình hình của Thẩm An Nhiên thế nào, nhưng hai chân của anh giống như đeo gông trở nên vô cùng nặng nề, cử động một chút cũng không thể.
Anh mở miệng, nghe thấy giọng nói khàn khàn truyền ra từ cổ mình hỏi: “Thẩm An Nhiên….cô ấy sao rồi?”
“Xin lỗi anh Lệ, chúng tôi đã cố gắng hết sức”
Đầu anh như bị ném một quả bom, lập tức trở nên trống rỗng, khiến anh mất đi suy nghĩ.
Anh thậm chí còn không biết mình đang ở đâu, đang trải qua những gì.
Đôi mắt vốn như chim ưng, nay đã mất đi sự sắc bén, dại ra giống như một vũng nước đọng mất đi ánh sáng.
Lệ Đình Phong chưa bao giờ sợ hãi giống như bây giờ, anh rất hiếm khi khóc, số lần khóc từ nhỏ đến lớn trong ấn tượng của anh cũng không quá năm lần, nhưng lần này nước mắt cứ liên tục rơi xuống, giống như không thể ngừng được.
Anh không biết làm sao năm chặt lấy áo blouse của bác sĩ, giống như đang nắm lấy sợi rơm cứu mạng cuối cùng.
Lệ Đình Phong, người thường kiêu ngạo đến mức không thể nói một câu mềm mỏng, lúc này dường như đánh mất đi sự tự trọng và kiêu ngạo của mình, anh suy sụp quỳ xuống đất, lần đầu tiên học cách cầu xin người khác.
Anh nắm lấy áo của bác sĩ: “Xin anh giúp cô ấy, cô ấy chỉ mới hai mươi bốn tuổi…
Đúng vậy, Thẩm An Nhiên chỉ mới hai mươi bốn tuổi, lúc này anh mới nhận ra Thẩm An Nhiên còn trẻ như vậy, nhưng những năm tháng tươi đẹp đó của cô sắp không tiếp tục được nữa rồi.
Mặc dù não bộ muốn phong tỏa mọi thứ từ thế giới bên ngoài, nhưng tai anh vẫn nghe rõ ràng nửa câu nói sau của bác sĩ..