Hạ Minh Nguyệt thuận tiện đá giày cao gót trên chân sang bên cạnh: “Có dép của em không chị?”
“Có” Thẩm An Nhiên vội vàng mở tủ giày ra, bên trong có không ít dép dành cho khách.
Thẩm An Nhiên quay đầu, Hạ Minh Nguyệt đã đi dép của Lệ Đình Phong rồi.
Thẩm An Nhiên có cảm giác trong lòng bị nghẹn lại, cực kỳ không thoải mái.
Cô không biết tại sao cảm xúc vô hình này lại xuất hiện, nó giống như khi còn bé cô luôn thích gấu nhồi bông, nhưng kết quả lại bị người nhà tiện tay vứt ra ngoài vậy.
Thẩm An Nhiên đè nén sự khó chịu trong lòng xuống, cô nhìn Hạ Minh Nguyệt đổi dép rồi hỏi: “Cô ăn cơm trưa chưa?”
Hạ Minh Nguyệt cười híp mắt trả lời: “Vẫn chưa ạ”
“Vừa kịp lúc, vậy ở lại ăn cơm với tôi đi”
Hạ Minh Nguyệt xuôi theo đồng ý.
Chị Trương mang hai ly nước trái cây đến.
Hạ Minh Nguyệt nhận lấy rồi cảm ống hút vào, từ từ uống, cô ta nhếch miệng, đuôi lông mày rướn lên, vừa uống nước trái cây vừa quan sát Thẩm An Nhiên.
Hạ Minh Nguyệt quan sát từ đầu tới cuối, cuối cùng nhìn †ay cô và cười khẽ.
Thẩm An Nhiên nhất thời có cảm giác mình đang trần trụi và bị cô ta quan sát một cách triệt để, cảm giác như vậy rất tệ.
Mà cô cũng không biết nên nói gì để ngăn cản hành vi này của cô ta.
Trong tiềm thức, Thẩm An Nhiên rất không thích cô em gái nuôi này của Lệ Đình Phong.
Cô có thể chắc chắn rằng cô quen biết cô ta trước khi mất trí nhớ.
Vê phần đã xảy ra chuyện gì, thì sợ rằng không hề đơn giản.
Cô không thể không đề phòng người khác, huống chỉ hiện tại cô đang mất trí nhớ, nhớ lại là tốt hay xấu, tóm lại cẩn thận một chút vẫn hơn.
“Trước kia chúng ta quen thân lắm à?”
Hạ Minh Nguyệt đặt ly nước hoa quả trên tay xuống, hờ hững lau miệng.
Cô ta có khí chất ôn hòa, nhưng lại cho khiến người ta cảm thấy kệch cỡm không rõ lý do.
“Khá tốt, dù sao cũng biết nhau, đã gặp nhau mấy lần” Hạ Minh Nguyệt ngừng lại một lúc, rồi đổi nét mặt nói: “Chị dâu, chị không có chút ấn tượng gì đối với em thật sao?”
Thẩm An Nhiên bắt gặp ánh mắt của cô ta, cô nghĩ nghĩ sau đó lắc đầu.
Cô không nhớ thật, ngẫm nghĩ cái là lại đau đầu, trong lòng không khỏi thấy sợ hãi, trái tim đập loạn.
Có một giọng nói ghé vào lỗ tai cô, bảo cô đừng nghĩ.
Thím Trương nhanh chóng nấu cơm trưa xong, bởi vì có “khách” tới cho nên nấu nhiều món hơn thường ngày chút, gồm có bốn món một món canh, có món mặn có món chay.
Hạ Minh Nguyệt ngồi vào bàn, rất ra dáng một bà chủ nhà, cô ta nhìn thức ăn trên bàn rồi bĩu môi: “Chị dâu, chị mất trí nhớ nên chắc có thể không biết sở thích và kiêng ky của anh Đình Phong nhỉ?”
“Đúng là quên mất”
Hạ Minh Nguyệt múc một bát canh, cầm đũa gắp hành lá nổi trên mặt bát canh ra: “Anh Đình Phong không thích ăn hành giống em.
Đúng rồi, anh ấy cũng không thích ăn gừng tỏi, anh ấy thích ăn thanh đạm, không ăn lòng dồi, các loại đậu..”
Lúc Hạ Minh Nguyệt nói vậy, không thể nghi ngờ việc cô ta đang tuyên bố quyền chủ động với Thẩm An Nhiên.
Thẩm An Nhiên lắng lặng nghe, không tiếp lời.
“Chị dâu, nếu chị cần, em có thể viết ra cho chị.” Hạ Minh Nguyệt im lặng, ánh mắt giả vờ như vô tình liếc qua tay Thẩm An Nhiên rồi nói: “Em quên mất bây giờ chị đã không nấu cơm được”
Đầu ngón tay Thẩm An Nhiên run rẩy, cô hơi híp mắt: “Không cần, bởi vì bình thường đều là Lệ Đình Phong nhớ sở thích và sở ghét của tôi”
Sắc mặt Hạ Minh Nguyệt biến đổi, cô ta yên tĩnh ăn cơm, lần này không gây sự nữa.
Thẩm An Nhiên ăn một bát cơm nhỏ sau đó buông đũa xuống, cô đang chuẩn bị nhìn giờ thì tiếng chuông điện thoại di động bỗng nhiên vang lên..