Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh

Chương 330





Thẩm An Nhiên quay mặt đi: “Vậy anh biết anh sai ở chỗ nào chưa?”
“Biết rồi”
“Sai ở đâu?”
Lệ Đình Phong nghiêm túc nói từng chữ từng chữ một: “Anh không nên không tin tưởng em, hiểu nhầm em, còn bắt ép em làm chuyện em không thích, còn khiến em bị thương”
“Anh biết những tấm hình đó là giả, nhưng anh vẫn không chịu nghe em giải thích, mà hiểu lâm em?”
“Anh xin lỗi” Lệ Đình Phong cúi đầu nhận sai, không dám ngẩng đầu lên nhìn Thẩm An Nhiên, anh có thể tưởng tượng được vẻ mặt của Thẩm An Nhiên thất vọng đến mức nào.


Anh sợ Thẩm An Nhiên sẽ rời bỏ anh, càng sợ câu nói “chúng mình dừng lại đi” của cô.

“Chẳng lẽ anh chỉ biết nói ba chữ này thôi sao?” Mặt Thẩm An Nhiên không chút biểu cảm, quay đầu lại nhìn vào đỉnh đầu của Lệ Đình Phong.

Tóc anh rối bời, mái tóc đen nhánh phủ đầy bụi bẩn và cỏ xén, giống như vừa mới lăn lội ở đâu đó về, vẫn còn vết máu đọng trên chiếc áo sơ mi trắng, trên mặt có vài vết thương.

Thẩm An Nhiên hỏi: “Vết thương trên người anh là từ đâu ra vậy?”
Bàn tay đang buông thõng bên bắp đùi của Lệ Đình Phong đột ngột nắm chặt thành quyền, hàm dưới bạnh thành một đường thẳng, sợ Thẩm An Nhiên lo lắng rồi nghĩ lung tung, anh rất muốn nói rằng chính anh đã không cẩn thương mà ngã bị thương.

Nhưng khi anh vừa mới nảy ra suy nghĩ này thì đã bị Thẩm An Nhiên gạt bỏ không chút thương tiếc.


“Không được nói dối”
Nguồn gốc lớn nhất của sự hiểu lầm giữa hai người bọn họ chính là nghi ngờ lãn nhau và không tin tưởng đối phương, cho dù lời nói dối có mục đích tốt hay không thì đều không nên để nó tiếp tục diễn ra.

Lệ Đình Phong thành thật nói: “Anh đã đánh nhau với Lục Cảnh Xuyên”
Thẩm An Nhiên không quá bất ngờ: “Quả nhiên hai người đã biết nhau từ trước”
“Em đoán ra rồi sao?”
“Em đã đoán ra điều đó khi ngồi ăn cùng anh ta, anh ta luôn luôn châm chọc, em cứ cho rằng, chẳng qua chỉ là vài thủ đoạn nhỏ của anh ta mà thôi, nhưng không ngờ mình vẫn bị anh ta nghi oan” Thẩm An Nhiên nói, giữa hai đầu lông mày có chút đau khổ.

Lệ Đình Phong nhìn vẻ cô đơn của Thẩm An Nhiên, trong lòng không ngừng sợ hãi, anh muốn đưa tay ra ôm lấy cô, nhưng anh lại không biết phải mở tay mình ra như thế nào, một cái ôm có thể giúp cô không đau thương nữa, anh chỉ có thể tự trách chính mình: “Đều tại anh, là do anh quá sợ hãi”
Thẩm An Nhiên không ngờ rằng mình lại có thể nghe được hai từ “sợ hãi” từ miệng Lệ Đình Phong, từ trước đến nay, Lệ Đình Phong đều mang đến cho cô cảm giác kiêu ngạo và tự phụ, anh không giỏi nói lời xin lỗi hay thừa nhận sai lầm của mình, càng không sợ bất cứ chuyện gì.

Có thể là do liên quan đến điều kiện môi trường sống và địa vị của anh, lúc có vấn đề cần giải quyết mà có những năng lượng cảm xúc tiêu cực như sợ hãi sẽ khiến con người ta thoái lui, mà từ trước đến nay Lệ Đình Phong là người có tinh thần mạnh mẽ, luôn muốn tiến về phía trước.


Bây giờ anh nhìn cô bằng ánh mắt bồn chồn lo sợ, bất an nói câu “anh sợ”, trong lòng Thẩm An Nhiên đã vô cùng sốc, nhưng cùng với đó là sự lo lắng theo sau.

“Có thể nào nói cho em biết nguyên nhân khiến anh sợ hãi hay không?” Thẩm An Nhiên hỏi.

Lệ Đình Phong không hề giấu giếm Thẩm An Nhiên, anh thành thật giải thích những gì anh đã trải qua trong gia đình họ Lệ.

Ví dụ, việc tranh giành người thừa kế tài sản của nhà họ Lệ, bố mẹ anh đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi, còn có Lục Cảnh Xuyên, đứa con trai do người tình sinh ra, lại mang cùng dòng máu với bố của anh.

“Lục Cảnh Xuyên là em trai cùng cha khác mẹ của anh sao?” Thẩm An Nhiên kinh ngạc, cô đoán rằng Lục Cảnh Xuyên có khả năng là đối thủ kinh doanh của Lệ Đình Phong, là kẻ thù không đội trời chung, nhưng tuyệt đối chưa bao giờ nghĩ đến việc bọn họ lại có thể có quan hệ huyết thống hay anh em ruột thịt..