Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh

Chương 36: Lệ Đình Phong Là Tôi Vẫn Chưa Đủ Nghe Lời Sao





Lúc Lê Đình Phong đưa Thẩm An Nhiên trở về bệnh viện cô đã hôn mê rồi, được đưa vào phòng cấp cứu, kết quả kiểm tra tốt hơn lần trước một chút.
Cơ thể Thẩm An Nhiên vốn đã suy nhược, lại thêm việc thần kinh bị kích thích mạnh mới dẫn đến hôn mê, may mà được đưa đến bệnh viện kịp thời, nếu không chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Trong lúc Thẩm An Nhiên hôn mê, Lệ Đình Phong sắp xếp người đưa Thẩm Đại Nam đến nơi hỏa táng để ký tên hỏa táng, lại để Triệu Việt tìm một nghĩa trang có phong thủy tốt.
Cái chết của Thẩm Đại Nam nhất thời sôi sục trên mạng.

Tần Minh vừa làm xong một ca phẫu thuật vẫn chưa kịp nghỉ ngơi đã nghe thấy y tá đi ngang qua bàn tán.
Sắc mặt anh ta thay đổi, kéo y tá lại lo lắng hỏi: “Cô nói ai chết rồi?”
“Chính là Thẩm Đại Nam đó, cái người tuần trước bị xử tử, hôm nay là phiên xét xử thứ hai, kết quả là ông ta cướp điện thoại của một người đi đường rồi nhảy lầu tự tử..”
Lúc này Tần Minh không còn biểu cảm gì nữa, cả khuôn mặt đờ đẫn, trong lòng nghĩ, Thẩm Đại Nam chết rồi, vậy còn Thẩm An Nhiên thì sao?
Hôm nay không phải cô đến tòa án nghe xét xử sao? Vậy có phải cô đã biết rồi hay không? Trong lòng nhảy ra hàng loạt những câu hỏi.
Y tá trước mặt không rõ mọi chuyện đánh giá anh ta một chút, sau đó ngượng ngùng rời đi.
Tần Minh hồn bay phách lạc lấy điện thoại từ trong áo khoác ra, bàn tay đang run lên.


Anh ta gọi điện cho Trầm An Nhiên trước, sau khi không có người nghe lại gọi điện cho y tá của Thẩm An Nhiên, đợi sau khi âm thanh vang lên ba giây mới có người nhận.
“Bác sĩ Minh”
Giọng điệu Tần Minh lo lắng hỏi: “An Nhiên đâu? Cô có ở bên cạnh cô ấy không?”
“Có”
“Cô ấy đang ở đâu?”
“Cô Nhiên đang ở trong phòng bệnh, cô ấy vừa nhìn đi nhìn bố mình về, tinh thần không chịu được nên đã ngất xỉu…”
Tần Minh đã bắt đầu chạy về phía phòng bệnh, vừa chạy vừa xin lỗi những bệnh nhân và y tá đi ngang qua, sau đó lại nói với điện thoại: “Tôi lập tức đến đó”
Suốt đường đi, Tần Minh lo lắng vô cùng, trong đầu toàn là câu nói kia của y tá, Thẩm An Nhiên chịu kích thích nên đã ngất xỉu.
Lúc này chính là lúc Thẩm An Nhiên cần người bên an ủi cô nhất, nhưng gặp cô rồi nên nói những gì?
Bốn chữ “kìm nén bị thương” đơn giản nhưng là sát muối vào vết thương của cô, lời nói tàn nhẫn như vậy anh ta không nói được.
Đang chạy, bỗng Tần Minh chạy chậm lại, sắc mặt tràn đầy đau khổ.
Thẩm An Nhiên yên lặng nằm trên giường, đôi mắt tái nhợt nhắm chặt.

Lệ Đình Phong ngồi bên cạnh cô, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô đặt vào lòng bàn tay mình giúp cô sưởi ấm.
Anh bắt đầu có chút thương hại người phụ nữ này, chỉ là thương hại, không liên quan đến tình cảm.

Anh rõ ràng hơn ai hết anh sẽ không yêu Thẩm An Nhiên.
Giống như Thẩm An Nhiên đã nói, anh đối xử cô vô cùng tàn nhẫn, nếu như anh có một chút tình cảm với cô, anh sẽ không nỡ đối với cô như vậy.

Vì thế, người anh yêu nên là người cùng anh lớn lên, sáu năm trước còn cứu anh một mạng, Hạ Minh Nguyệt.
Anh đã đồng ý với Hạ Minh Nguyệt sẽ bảo vệ cô ta cả đời.

Anh tuyệt đối không thể thích người khác, cho dù người đó là vợ trên danh nghĩa của anh.

Lê Đình Phong nhẹ nhàng thở ra một hơi, ánh mắt chậm rãi miêu tả khuôn mặt Thẩm An Nhiên.
Năm nay Thẩm An Nhiên chưa quá hai mươi tự tuổi.

Dưới vẻ ngoài tinh xảo, mỗi đường cong như được dùng thước tinh tế đo, khóe miệng trời sinh mang lên độ cong, khi không có biểu cảm cũng luôn có cảm giác như đang cười.
Điều khiến người khác thấy đẹp nhất chính là đôi mắt kia của cô, long lanh đen tuyền như mắt mèo, khi nhìn lại trông ngoan ngoãn vô cùng.

Khớp xương cực kỳ đẹp, tùy ý mặc giẻ lau lên người cũng không giấu được hào quang.
Tại Sài Gòn này, nơi người đẹp như mây, trong số những người phụ nữ vẻ đẹp của cô như một loại cảm giác ép buộc mình mạnh mẽ, khiến người khác không dám nhìn thẳng xúc phạm.
Điều này rất không phù hợp với cái tên dịu dàng của cô.

Nếu như một người quá xinh đẹp, sẽ rất dễ dàng bị người khác coi là kẻ khác loài.
Bên người Thẩm An Nhiên có hai loại ánh mắt, một là sự đố kỵ của phụ nữ, hai là sự điên cuồng của đàn ông.
Sáu năm trước, khi lần đầu Lệ Đình Phong gặp Thẩm An Nhiên ở tiệc rượu, trong bộ váy màu đỏ chói mắt, cô đã cướp đi ánh mắt của tất cả mọi người.
Lúc đó Lệ Đình Phong miêu tả Thẩm An Nhiên như là một bông hồng đỏ đối diện với ánh mặt trời, thu hút mọi ánh nhìn.

Mà bây giờ, hoa hồng đỏ đã héo úa, thân rễ mục nát, mong manh đến mức chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ vỡ tan.
Từ khi nào lại bắt đầu trở nên như thế? Ngay cả nụ cười trên mặt cũng trở nên chua xót.

Rõ ràng là một người rất thích cười, nhưng trong mấy năm nay, đến lúc ngủ cũng cau mày, phiền muộn không thể giải quyết hết.
Lông mi Thẩm An Nhiên khẽ run, mở mắt ra đã nhìn thấy Lê Đình Phong ngồi ở trước mặt, tay vươn ra, sắc mặt hơi trầm xuống nhìn chằm chằm cô.
Lệ Đình Phong thấy cô đã tỉnh, khó chịu rút tay trở về: “Khát không? Có muốn uống chút nước không?”
Thẩm An Nhiên ngơ ngác trừng to hai mắt, trên mặt không có chút tức giận nào, Thẩm An Nhiên như vậy khiến Lệ Đình Phong cảm thấy hoảng sợ một cách kỳ lạ, giống như bị đoạt đi sáu hồn bảy vía, dường như biểu cảm trên mặt cũng biến mất trong khoảnh khắc đó.
“Lệ Đình Phong, có phải trước đây anh đã gặp bố tôi nói với ông ấy chuyện gì đó phải không?”.
Lê Đình Phong đang rót nước, sau khi nghe thấy những lời nói phát ra từ phía sau này, tay bỗng run lên, không cẩn thận làm nước sôi bắn lên mu bàn tay anh, sự nóng rát từ làn da xuyên vào trong tim anh.

Lê Đình Phong không nói chuyện nhưng bóng lưng cứng ngắc của anh đã xác thực tất cả những phỏng đoán của Thẩm An Nhiên.
Trên mặt Thẩm An Nhiên vẫn vô hồn như vậy, ánh mắt u ám nhìn lên trần nhà, nghĩ đến câu nói cuối cùng Thẩm Đại Nam nói với cô qua điện thoại, nước mắt không nhịn được chảy ra.
“Câu nói cuối cùng bố tôi dặn dò tôi trước khi nhảy lầu chính là nhắc tôi hãy đề phòng anh.” Những người hiểu biết Thẩm Đại Nam đều cho rằng ông ta là người hèn nhát, ở nhà ngang ngược nhưng ở bên ngoài lại nhút nhát, là đồ hèn nhát, người như ông ta, làm sao có dũng khí nhảy lầu chứ?
Trừ khi ông ta đã gặp một chuyện, một chuyện khiến ông ta phải tự tử mới có thể giải quyết.

Thẩm An Nhiên đã nghĩ rất lâu, chuyện có thể khiến kẻ nhát gan như bố cô vứt bỏ sợ hãi lựa chọn nhảy lầu tự sát, e là chỉ có Lệ Đình Phong mới có thể làm được.
“Bố cô tự tử thì có liên quan gì với tôi?” Sắc mặt Lê Đình Phong nhanh chóng trở về bình thản.

Anh bưng ly nước xoay người nhìn thẳng vào mắt Thẩm An Nhiên.
“Có lẽ là bản thân ông ta không chịu được sự lên án của lương tâm nên mới tự sát, hoặc có lẽ cảm thấy ngồi tù cả đời này thì không bằng chết đi.”
“Thật sự là như vậy sao?” Ánh mắt Thẩm An Nhiên giống như muốn nhìn xuyên qua Lệ Đình Phong, xem trái tim của anh rốt cuộc làm ra thế nào.
“Lệ Đình Phong, tôi đồng ý không ly hôn, anh có thể trả bố tôi lại cho tôi không?”
“Bố cô đã chết rồi.” Lệ Đình Phong rất bình tĩnh nói ra sự thật này.
Đúng vậy… bố cô đã chết rồi.
“Vậy chúng ta hãy ly hôn đi” Cô đã không còn cách nào khuyên bản thân có thể tiếp tục với Lệ Đình Phong nữa.

Từ khi bắt đầu, cuộc hôn nhân của bọn họ đã là một sai lầm.
Giọng nói Lệ Đình Phong lạnh lùng: “Cô nghĩ cũng đừng nghĩ đến chuyện ly hôn”
“Vậy anh muốn như thế nào? Lệ Đình Phong, là tôi vẫn chưa đủ nghe lời sao?” Thẩm An Nhiên nhìn người đàn ông trước mặt, vành mắt đã chua xót, nước mắt bên trong đã trực trào, giọng cô đau đớn sắc nhọn hét lên từ cổ họng: “Con mẹ nó, tôi đã giống như con chó nghe lời của anh, anh muốn tôi quỳ xuống tôi sẽ quỳ xuống, muốn tôi hiến máu tôi liền hiến máu, không dám đề cập đến chuyện ly hôn, giống như món đồ chơi ở dưới chân để anh tùy anh dẫm đạp, anh còn muốn tôi như thế nào hả?”